Chương 3: Cầu xin anh, đừng mà
Nơi tấc đất tấc vàng ở thành phố, ngôi nhà của người đàn ông lại rộng đến mức đáng ngạc nhiên. Những người có thể mua căn hộ hơn ba trăm mét vuông ở đây đều là những người giàu có hoặc có quyền thế ở Hà Nội.
Mộ Cẩm Vân ngồi trên sô pha, ngồi trong căn nhà rộng lớn có chút lạnh lẽo.
Cô co quắp tay chân lại, quay đầu liếc nhìn lên lâu, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì.
Ngồi gần một phút, cuối cùng cô không thể không đứng dậy, lặng lẽ đi ra cửa, định lén chuồn đi.
Dù sao người bên kia cũng không biết cô là ai, anh chỉ là giơ tay cứu cô, cô thật sự không cần qua đêm với anh.
Cô đi tới cỗ hành lang, Mộ Cẩm Vân cảm thấy được chính mình có chút không tốt, suy nghĩ xong liền để lại trên bàn toàn bộ tiên mặt của mình.
Cô biết đối phương không thiếu tiền nhưng cô thật sự không thể chấp nhận cách trả nợ đó, dù cách trả nợ đó là từ miệng cô mà ra.
“Cô Vân muốn đi đâu?” Vừa đặt tay lên nắm cửa, sau lưng liên vang lên giọng nói của Tống Lâm.
Cả người Mộ Cẩm Vân đông cứng lại, và những ngón tay của cô lạnh toát.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đi xuống cầu thang, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen sắc bén, trái tim cô run lên, tay thu lại trong vô thức.
Không lâu sau, Tống Lâm đi tới gần cô: “Muốn chạy?” Anh cao lớn đứng ở trước mặt cô, hai người cách nhau hơn hai mươi phân, từ trên cao nhìn xuống có chút khí thế đè ép người khác.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô nắm chặt lòng bàn tay: “Thưa anh, tôi có thể…
“Tôi không thiếu tiên, và không có chuyện gì mà tôi cần sự giúp đỡ”.
Như thể biết trước được điều cô muốn nói, anh trực tiếp ngắt lời cô.
Những lời này chỉ đơn giản là chặn đường lui của Mộ Cẩm Vân, cô há miệng không nói được lời nào.
“Đi tắm”.
Tống Lâm nhíu mày một cái, vẻ mặt lạnh lùng ném ra hai chữ này, sau đó lại xoay người đi lên lầu.
Mộ Cẩm Vân biết rằng chỉ cần cô mở cửa, đêm nay có lẽ cô đã tránh khỏi chuyện này.
Nhưng anh vừa gọi cô là “Cô Vân, vậy là anh đã biết cô là ai.
Người đàn ông này không phải là người mà cô có thể chọc được, như anh đã nói, giao dịch công bằng.
Hai người đổi giá trị ngang nhau, cô muốn anh cứu cô, nhưng anh lại muốn cô.
Dù sao hai người cũng đã ngủ một lần rồi, ngủ tiếp thì đã sao? Mộ Cẩm Vân quyết tâm, nhấc chân lên lâu.
Phòng của người đàn ông rất lớn, áo sơ mi trắng và bộ vest đen trong tủ đều để ở hai bên khác nhau, phân biệt rõ ràng.
Khi Mộ Cẩm Vân với lấy một chiếc áo và định đi vào phòng tắm, vừa mới quay người đã đụng phải anh.
Tống Lâm liếc cô một cái, không nói gì, giơ tay ném một cái hộp lên trên bàn đầu giường.
Mặt Mộ Cẩm Vân cứng lại, cô cầm lấy áo sơ mi trắng của người đàn ông rồi chạy vào phòng tắm.
Tống Lâm nhìn bộ dáng hốt hoảng của cô, trong đôi mắt đen láy có chút vui đùa, và cũng sinh ra sự thích thú đối với cô.
Khi Mộ Cẩm Vân tắm gần một tiếng đồng hồ, làn da của cô gần như bị nhăn lại bởi tắm nước nóng lâu.
Chiếc áo sơ mi của người đàn ông đang mặc trên người cô, chỉ che được một phần ba đùi của cô. Chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi khoác trên người cô, ngay cả khi hàng cúc cổ đã được cài chặt nhưng xương quai xanh vẫn lộ ra vì bờ vai rộng.
Mộ Cẩm Vân kéo áo anh đứng trước cửa phòng tắm, nhìn người đàn ông trên giường.
Hai người cách nhau ba bốn mét, nhìn nhau, một lúc sau lông mày người đàn ông khẽ nhúc nhích: “Lại đây”.
Nghe người bên kia nói gì, bắp chân của Mộ Cẩm Vân khẽ run lên, cô suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mặc dù đã tự mình xây dựng tinh thần hơn nửa tiếng đồng hồ trong phòng tắm, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn không thể bình tĩnh nổi khi tỉnh táo đối mặtvới việc cô ngủ với một người đàn ông mà cô không hề quen biết.
Cô không biết làm cách nào để đi đến được bên giường, cô vô thức muốn trốn ra sau thì thấy người kia đưa tay ra kéo mình.
Nhưng phản ứng của người đàn ông còn nhanh hơn cô, tay đã nắm lấy cổ tay cô, bị anh dùng sức kéo, cô trực tiếp ngã xuống giường.
“Tôi, a…
Cô bị đè ở dưới thân, một nụ hôn trực tiếp rơi xuống, vừa nói một tiếng thì tất cả lời nói đều bị chặn lại.
Cô đặt tay lên vai người đàn ông, cố gắng đẩy anh ra, nhưng với sức lực của cô thì rõ ràng là vô dụng với Tống Lâm.
Có lẽ là không kiên nhãn với hai tay của cô, Tống Lâm lấy tay kéo cổ tay cô lên đỉnh đầu.
Lúc này, Mộ Cẩm Vân như miếng thịt nằm trên thớt của người đàn ông, người bên trên có thể bắt đầu làm bất cứ thứ gì mà họ thích.
Cô cắn chặt môi, cắn chặt răng không cho đối phương tấn công, với sự công kích mạnh mẽ của người đàn ông, chỉ trong vài giây, cô đã hoàn toàn bị đánh chiếm.
Chiếc áo sơ mi được cô buộc chặt, người bên trên dùng một tay xé toạc chiếc áo sơ mi, cúc áo bay tung tóe trên mặt đất.
Đôi môi mỏng bắt đầu trượt khỏi môi cô, Mộ Cẩm Vân càng ngày càng hoảng sợ, càng ngày càng vùng vẫy.
“Không, làm ơn, đừng … hừi” Khi cô đang nói chuyện, người bên trên bất ngờ cắn vào ngực cô.
Cảm giác đau đớn và cảm giác không rõ ràng trộn lẫn vào nhau, và có một khoảnh khắc Mộ Cẩm Vân cảm thấy hỗn loạn.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, nhưng trên khuôn mặt cứng rắn lại nở một nụ cười: ‘Không muốn?” Vừa nói tay anh vừa trượt xuống bụng dưới của cô.
Lớp vải mỏng manh không che giấu được thứ gì, bàn tay anh dễ dàng tìm ra chỗ đó, Mộ Cẩm Vân có vẻ căng thẳng.
Bên kia thả tay ra, trong tiềm thức cô muốn bắt lấy thứ gì đó, trực tiếp giơ tay lên, đặt trên vai anh.
Cảm giác vừa lạ vừa quen trên người khiến cô xấu hổ không chịu nổi, đột nhiên bàn tay người đàn ông lướt qua eo cô, khẽ nâng cô lên.
Cô chưa kịp phản ứng thì bên kia đã bắt đầu tấn công trực diện.
“Aaaaaaaaaa……
Lần trước, tuy là lần đầu tiên của Mộ Cẩm Vân, nhưng dưới tác dụng của thuốc, cảm nhận về cơn đau của cô đã yếu đi rất nhiều.
Ba ngày trôi qua, cô lại bị chiếm đoạt một lần nữa, nhưng lần này, cô cảm nhận rõ ràng cô vẫn không chịu cơn đau này.
“Đau quá…