Chương 30: Rốt cuộc mấy người là ai
Ở trạm xe buýt có không ít người là nhân viên của Samsung, ban đầu, đột nhiên Tống Lâm có thêm một người thư ký đã làm người khác rất chú ý. Bây giờ, vị thư ký này lại không đơn giản, rất nhiều người đang chờ đợi vở kịch hay từ Mộ Cẩm Vân.
Nhưng mà, mỗi ngày ngoại trừ đi làm thì Mộ Cẩm Vân đều về nhà, hàng ngày nếu không phải tiếp xúc với Tống Lâm thì chính là Lý Minh Việt, hoặc là trợ lý của Lý Minh Việt. Nhiều người muốn nhìn việc ồn ào của cô, nhưng cô lại không có chuyện gì ồn ào để bọn họ nhìn.
Hôm nay, thật vất vả mới có một cơ hội, có người còn lén lấy lấy điện thoại di động ra quay video lại.
Thư ký Vân đúng là không đơn giản, vừa về nước không bao lâu đã bỏ rơi chồng sắp cưới của mình mà cặp kè với người đàn ông khác. Bây giờ lại muốn cắt đứt quan hệ với cha ruột, thảo nào có thể lên làm thư ký của tổng giám đốc Lâm.
Vẻ mặt Mộ Cẩm Vân không đổi sắc đứng ở đẳng kia, bên cạnh có không ít người đang khẽ bàn tán về cô, đương nhiên cô không nghe thấy.
Không bao lâu sau xe đã tới, có rất nhiều người lên xe.
Mộ Cẩm Vân không muốn chen lấn với bọn họ, chờ hai chuyến xe qua mới đi lên.
Lúc này sắc trời đã hơi tối, mặt trời dần lặn đi.
Lúc đến trạm đã là sáu giờ rưỡi, cô đến nhà hàng gần đó ăn cơm chiều.
Sau khi ăn cơm xong thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Ngày thường, đường phố vô cùng vắng lặng, lúc xe tải dừng lại, Mộ Cẩm Vân đang suy nghĩ tiếp theo mình phải làm gì.
Không bao lâu sau xe đã tới, có rất nhiều người lên xe.
Mộ Cẩm Vân không muốn chen lấn với bọn họ, chờ hai chuyến xe qua mới đi lên.
Lúc này sắc trời đã hơi tối, mặt trời dần lặn đi.
Lúc đến trạm đã là sáu giờ rưỡi, cô đến nhà hàng gần đó ăn cơm chiều.
Sau khi ăn cơm xong thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Ngày thường, đường phố vô cùng vắng lặng, lúc xe tải dừng lại, Mộ Cẩm Vân đang suy nghĩ tiếp theo mình phải làm gì.
Khi xe tải dừng lại bên cạnh cô, Mộ Cẩm Vân vô thức lùi vào trong.
Lúc này cửa xe bị đẩy ra, đột nhiên có hai người đàn ông chạy ra ngoài.
Cô chưa kịp phản ứng, một trong hai người đàn ông đã bụm miệng cô lại, sau đó bế ngang cô lên ném vào xe tải.
YOU Mộ Cẩm Vân muốn mở miệng kêu cứu thì một người đàn ông cột túm tay cô lại, nhét giẻ vào miệng cô, ngăn cô la lên. Tâm mắt tối đen, cô bị tấm vải đen trùm đầu, không thấy gì cả.
Xe tải lại chạy đi, trước sau không quá năm giây, cũng không có ai để ý đến tình huống này.
Mộ Cẩm Vân vùng vẫy mấy lần, tay chân đã bị trói lại.
Xe chạy gần hai mươi phút mới dừng lại, Mộ Cẩm Vân bị dắt xuống xe.
Trên đường đi, cô đều là bị dẫn đi.
Rất nhanh, Mộ Cẩm Vân bị đẩy vào một căn phòng.
Trước khi hai người đàn ông đi, họ đã tháo sợi dây trên người và khăn trùm đầu của cô ra.
“Rốt cuộc mấy người là ai, muốn làm gì?” Đáp lại cô chỉ có tiếng đóng cửa “Đùng đùng’ vang lên.
Mộ Cẩm Vân ngây ngẩn một chút, sau đó đứng lên chạy tới kéo tay nắm của cửa phòng, muốn kéo cửa phòng ra.
Nhưng mà đương nhiên là cửa phòng đã bị khóa trái, dù cho cô kéo thế nào, cửa cũng không hề dịch chuyển một chút nào.
Kéo gần mười phút, rốt cuộc Mộ Cẩm Vân cũng từ bỏ. Cô dựa lên vách tường, bắt đầu quan sát căn phòng.
Lúc này cô mới phát hiện ra, chính mình đang ở trong một câu lạc bộ.
Trong câu lạc bộ rất tối, sau tấm bình phong còn có một chiếc giường nước, trên giường nước có treo dây thừng, đằng sau còn có một chiếc ghế dựa rất tình thú.
Nhìn thấy cảnh này, cả người Mộ Cẩm Vân cứng đờ.
Đây là một căn phòng rất tình thú! Ý thức được điều này, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, quay người liên tục dùng chân đá cửa: “Cứu mạng đi! Có ai không! Cứu mạng!” Nhưng mà trong phòng cách âm rất tốt, chất lượng cánh cửa cũng rất tốt. Cô thét khàn cả giọng nhưng không ai đến cứu cô cả.
Mà lúc này, đột nhiên cửa phòng riêng vang lên tiếng động.