Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 303



Tống Lâm, anh mở mắt ra được không? Anh mở mắt ra nhìn tôi được không?”

Mộ Cẩm Vân làm sao cũng không ngờ đến, Tống Lâm người mà cô vừa yêu vừa hận, đột nhiên lại không còn sức lực mà ngã trước mặt cô.

Rõ ràng vừa rồi anh còn đánh họ tán loạn, nhiều người như vậy, anh không phải rất điêu luyện sao?

Nhưng hiện tại đang xảy ra việc gì chứ?

Cô nhìn thấy con dao đâm vào lưng anh, con dao này đáng lẽ là đâm vào người cô, mà bây giờ lại đâm vào lưng anh.

Anh nhắm mắt lại, trên mặt còn nở nụ cười lúc nãy, nhưng anh lại không thể tiếp tục mở mắt ra nhìn cô cười nữa, cũng không thể ép cô ở lại nữa.

Anh đúng là lợi hại, sắp chết đến nơi, vẫn còn nhét con dao vào trong tay cô được, ép cô ra tay.

Anh rõ ràng biết cô yêu anh, rõ ràng biết cô không nỡ, nhưng anh lại cứ ép cô!

Cô đáng lẽ là hận anh!

Nhưng hiện nay, làm sao cô có thể hận nỗi?

Mộ Cẩm Vân ôm Tống Lâm, muốn dẫn anh trốn đi, nhưng lại phát hiện sức của bản thân rất yếu, bất luận có làm cái gì, cô cũng không có cách nào di chuyển được anh.

Trên người anh bị dao đâm vào, cô càng không dám tùy tiện di chuyển anh.

Ánh nắng trên đỉnh đầu xuyên qua lá cây sặc sỡ chiếu lên người cô, nhưng cô lại cảm thấy trước mặt là một màu tối đen.

Cô tưởng lúc trước khi bản thân ở trên giường bệnh đã là lúc tuyệt vọng nhất rồi, nhưng lại không ngờ đến hiện tại, cô mới biết được, cái gì gọi là lòng như tro tàn.

Nhưng cô không tin, cô làm sao tin được đây!

“Tống Lâm, tôi sợ, anh mở mắt ra nhìn tôi được không! Tôi sợ!”

Tiếng khóc run rẩy của cô, bi thương đến khiến người ta phải đau lòng, thế mà người đàn ông không thể đi chung một đời, đến cuối cùng nhắm chặt mắt lại nằm trên chân cô.

Cô không biết được bản thân có thể làm được gì, nơi cô và Tống Lâm ở có tầm nhìn mênh mông, chỉ cần người của Lương Lập Dương mà đến, cô chắc chắn sẽ chết.

Nhưng cô cũng không di chuyển Tống Lâm được, cũng không nỡ lòng để anh một mình nằm ở đó, nên cứ ngồi yên ở đó, ngẩn ngơ mà nhìn anh.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, cô cũng không lau.

“Anh từng nói qua, cho dù phải xuống địa ngục, cũng sẽ dẫn tôi đi cùng mà! Anh đã từng nói như thế mà!”

Cô xuất phát từ đáy lòng mà hét lớn lên, muốn anh mở mắt ra nhìn mình một chút, nhưng anh không có mở.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự tuyệt vọng của cô như vực thẳm.

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn cô, vết thương trên mặt anh bị tỏa ra, vết thương bên mặt bị gạch thương, nhìn vào thấy vô cùng dữ tợn.

Một người lúc trước phong độ như vậy, bây giờ hơi thở một chút cũng không còn.

Tay cô run rẩy sờ từ trên lông mày xuống mắt của anh, sóng mũi của anh, còn có bờ môi thường hay hôn cô nữa.

Cô đang sờ, đột nhiên lại cười lên: “người như anh, xuống địa ngục rồi, chắc chắn sẽ không được đối xử tốt gì, cả đời em không có làm sai việc gì, em nghĩ Diêm Vương gặp được em, chắc sẽ thương hại cho em, đến lúc đó cầu xin cho anh, cũng đỡ hơn anh cô đơn một mình.”

Cô lẩm bẩm nói, cô quơ tay nhặt con dao mà vừa rồi Tống Lâm nhét vào tay cô: “Tống Lâm, đến lúc đó anh sẽ cười tôi chứ? Rõ ràng đã nói là muốn đi, nhưng cuối cùng, lại là tự tay mình kết liễu bản thân cùng anh xuống địa ngục, anh sẽ cười tôi chứ? Chắc sẽ có đấy, con người này của anh, cứ luôn như vậy, cũng không biết phụ nữ là phải nhường nhịn…”

Mộ Cẩm Vân nhắm mắt lại, những kí ức ngày xưa hiện lên trong đầu.

Thực ra lúc đầu anh đối với tôi, đúng là rất tốt.

“Tống Lâm, tôi sợ đau, hi vọng một nhát dao là xong.”

Cô vừa dứt lời, mạnh mẽ đưa dao lên nhắm vào bản thân mà đâm xuống.

Ngay lúc đó, một tiếng gọi bất ngờ: “Cô Cẩm Vân!”

Con dao đó dừng ngay trước mặt cô khoảng cách một mi li mét, giọng nói quen thuộc khiến tay cô cứng lại, con dao lại rơi xuống đất một lần nữa.

“Thư ký Minh Việt! Thư ký Minh Việt! Anh mau qua đây! Anh mau qua cứu anh ấy! Anh qua đây nhanh lên!”

Lý Minh Việt và Hàn Nghị dẫn theo người vội vàng chạy qua, nhìn thấy Tống Lâm đang nằm trên chân cô, sắc mặt Lý Minh Việt trắng bệch.

Hàn Nghị cong người xuống trước, kiểm tra hơi thở của Tống Lâm: “Vẫn còn sống.”

Mộ Cẩm Vân ngớ ra, vừa rồi cô bị dọa ngu rồi, cũng đã quên luôn phải kiểm tra hơi thở của anh.

Hàn Nghị nói xong, ngước đầu lên nhìn cô: “Cô Cẩm Vân, cô tránh ra một chút, tôi kiểm tra vết thương anh ấy một lát.”

“Được!”

Mộ Cẩm Vân nhân lúc Hàn Nghị kéo vai Tống Lâm, vừa lăn vừa bò di chuyển qua một bên.

“Đang chảy máu, nhưng không thể rút dao ra, nếu không sẽ chảy máu cực kì nhiều, phải đưa vào bệnh viện ngay lập tức!”

Anh nói, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Cẩm Vân: “Cô Cẩm Vân, tổng giám đốc Lâm bị thương bao lâu rồi?”

“Tôi, tôi không biết, rất, rất lâu rồi.”

Cô không biết, cô chỉ biết đã qua rất lâu rất lâu rồi, lâu đến cô cũng tuyệt vọng luôn.

Hàn Nghị nhìn chỗ khác: “Không cần căng thẳng, máy bay trực thăng rất nhanh sẽ đến!”

Anh đang nói, thì trên đỉnh đầu có tiếng của máy bay trực thăng.

Nhưng ở đây đều là cây rừng, không dễ dàng đáp xuống.

Hàn Nghị trực tiếp cõng Tống Lâm lên: “Cô Cẩm Vân, ở phía trước có một bãi đất trống dưới khe núi, chúng ta phải đi đến đó, máy bay trực thăng mới có thể hạ cánh xuống cho chúng ta lên.”

Mộ Cẩm Vân lau nước mắt, vội vàng gật đầu: “Được, chúng ta đi nhanh đi!”

Lý Minh Việt nhìn cô: “Cô Cẩm Vân, cô…”

“Tôi không bị thương!”

Cô nói xong, chạy theo Hàn Nghị qua đó.

Cũng may khe núi đó cũng không xa, Hàn Nghị lại đi rất nhanh, lúc Mộ Cẩm Vân lảo đảo đi đến đó, Tống Lâm đã bị nhân viên y tế đưa lên máy bay trực thăng.

Hàn Nghị vừa muốn quay đầu tìm Mộ Cẩm Vân, anh còn nhớ lời dặn dò của Hứa Thanh Nga, vừa quay đầu, Mộ Cẩm Vân đã xỉu ngay trước mặt anh ta.

“Cô Cẩm Vân!”

“Cô Cẩm Vân!”

Lý Minh Việt đỡ Mộ Cẩm Vân, Hàn Nghị ôm cô lên máy bay trực thăng, sau đó quay đầu nói với Lý Minh Việt: “Thư ký Minh Việt, tôi còn phải đi bắt Lương Lập Dương về, tôi giao tổng giám đốc Lâm và cô Cẩm Vân cho anh trước.”

“Đội trưởng Hàn Nghị yên tâm, các anh cực khổ rồi!”

“Đây là bổn phận của tôi mà.”

Hàn Nghị nói xong, dẫn theo người đi về trong rừng.

Mộ Cẩm Vân mơ thấy một giấc mơ, cô mơ thấy Tống Lâm ôm đứa trẻ năm đó đứng trước mặt cô vẫy tay với cô.

“Mộ Cẩm Vân, em xem con của chúng ta, dễ thương lắm đúng không?”

Tống Lâm nói, chọc bé gái trong lòng của anh: “Con ngoan, gọi mẹ, đây là mẹ của con.”

Cô nhìn thấy bọn họ, dốc hết sức muốn đuổi theo, nhưng cho dù cô đuổi theo như thế nào, khoảng cách giữa cô và bọn họ vẫn luôn như vậy.

Rõ ràng là người chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến, nhưng cô vẫn không chạm đến được, cho dù như thế nào, cô cũng không chạm đến được.

“Mộ Cẩm Vân?”

Bên tai là tiếng của Hứa Thanh Nga, cô quay đầu, nhìn thấy Hứa Thanh Nga và mẹ Hứa ở bên còn lại gọi cô.

“Mộ Cẩm Vân, con mau trở về đi, dì đã nấu canh cho con rồi!”

“Mộ Cẩm Vân, mình mang thai rồi, cậu không phải đã nói muốn làm mẹ nuôi của đứa trẻ sao?”

Đồng thời lúc này, Tống Lâm và con gái của bọn họ cũng mở miệng gọi cô.

“Mộ Cẩm Vân, cô không muốn tôi và con nữa hay sao?”

“Mẹ, mẹ không muốn con và ba nữa hay sao?”

Mộ Cẩm Vân có lúc nhìn Hứa Thanh Nga, có lúc nhìn Tống Lâm.

Cô nhẫn tâm nói: “Thanh Nga, dì, xin lỗi, con yêu anh ấy.”

Cô nói xong, nhẫn tâm nhắm mắt lại, nhấc chân bước qua chỗ Tống Lâm.

“Mộ Cẩm Vân, Tống Lâm đang đợi con đó!”

Tiếng của Hứa Thanh Nga lại một lần nữa truyền đến, cô đột nhiên thức dậy, mở mắt ra, phát hiện mặt của mình toàn là nước mắt.

Hứa Thanh Nga ở bên cạnh nhìn cô: “Tỉnh rồi sao?”

Cô gật đầu, mùi khử độc bay vào, cô biết đây là đâu.

Mộ Cẩm Vân trực tiếp vén mền ra bước xuống giường: “Tống Lâm đang ở đâu?”

Cô vừa động đậy, phát hiện mu bàn tay có chút đau.

Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn, phát hiện mu bàn tay bị kim châm, Hứa Thanh Nga vừa muốn mở miệng nhắc nhở cô, cô đã đưa tay rút cây kim đó ra.

“Mộ Cẩm Vân, bác sĩ nói cô…”

“Anh ấy ở đâu!”

Cô bước xuống giường, vịn cánh tay của Hứa Thanh Nga.

Hứa Thanh Nga biết được tính cách của Mộ Cẩm Vân, lo lắng tâm trạng cô mất kiểm soát, còn nói thêm: “Vẫn đang làm phẫu thuật.”

Nghe được lời của cô ta, Mộ Cẩm Vân chạy ngay ra khỏi phòng bệnh.

Chạy được mấy bước, cô đột nhiên nhớ ra, bản thân không biết phòng phẫu thuật ở đâu, chỉ có thể tìm y tá hỏi: “Phòng phẫu thuật ở đâu?”

Y tá bị dọa một phen: “Ở, ở lầu ba của tòa lầu số hai.”

“Cảm ơn.”

“Mộ Cẩm Vân! Cô đừng đi lung tung, mang giày vào trước đã, mình đưa cậu qua đó!”

Hứa Thanh Nga xách theo đôi dép, nghe được tiếng của cô, Mộ Cẩm Vân mới dừng lại.

Hứa thanh Nga vội vàng đặt đôi dép trước mặt cô, cô mang dép xong, nhìn Hứa Thanh Nga: “Thanh Nga, cậu dẫn mình qua đó đi!”

Bệnh viện này cô không quen, cô không biết mình phải tìm đến khi nào.

“Đi vào thang máy trước!”

Lúc này, thang máy đã mở cửa ra, Mộ Cẩm Vân theo cô ta đi vào thang máy.

Lúc hai người đến phòng phẫu thuật, Lý Minh Việt đang ngồi trên ghế sofa.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta: “Bác sĩ nói sao?”

Lúc nói những lời này, cổ họng của cô bị nghẹn lại, như bị người ta nhét một cục bông gòn vào vậy, cô dường như không nói được.”

“Con dao đâm trúng phổi của tổng giám đốc Lâm, bác sĩ đang cấp cứu.”

Mộ Cẩm Vân nghe được, cả người hốt hoảng, xém chút là bị ngất đi.

“Cô Cẩm Vân, tình trạng của cô cũng không tốt lắm, cô phải tự mình bảo trọng, tổng giám đốc Lâm sẽ không sao đâu!”

Lý Minh Việt nói rất kiên định, cô nhìn anh ta và nói: “Tôi biết.”

Cô biết, nhưng cô nhớ đến giấc mơ vừa rồi, chỉ cảm thấy trong lòng hoảng loạn.

Có lúc cô nghĩ, Tống Lâm yêu cô cái gì?

Thật sự anh không yêu cô thì tốt biết mấy, cô tốt, anh cũng tốt.

Anh không yêu cô, anh vẫn là người đàn ông hay bày mưu tính kế, anh cũng không vì cô mà bị Lương Lập Dương liên lụy, càng không cần vì cô mà nằm trong phòng phẫu thuật sống chết không rõ.

Cô đột nhiên nhớ lại một câu nói trước khi anh nhắm mắt: “Em nói đó, Mộ Cẩm Vân.”

Anh rõ ràng là một người lí trí như vậy, tại sao lại phải đi đến bước này, ấu trĩ như đứa trẻ vậy?

“Mộ Cẩm Vân…”

Hứa Thanh Nga thấy Mộ Cẩm Vân sắc mặt trắng bệch, sợ cô lại ngất xỉu, đưa tay vịn cô.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn cô, bậm môi, ngồi qua một bên.

Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện.

Không ai biết được mọi chuyện bên trong, trong giây phút sống chết này, chuyện duy nhất bọn họ làm được, chính là ngồi ở đợi ở hành lang, đợi Tống Lâm vượt qua ải này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời bên ngoài dần tối lại.

Lúc cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, cả người Mộ Cẩm Vân đều bị đơ lại.

Cô ngồi ngay đó, hai cái chân mềm nhũn, không dám nhúc nhích, cũng không dám nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.