Mộ Cẩm Vân không ngờ anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cô chột dạ đến mức không dám nhìn anh, ánh mắt dán vào cái chăn trên giường bệnh, đầu óc có chút trống rỗng, hồi lâu mới thốt ra được mấy câu: “Tôi không nhớ nữa, không lâu sau thư ký Minh Việt cùng mọi người tới rồi.”
Cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy giống như một vực sâu không đáy, Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn đến nỗi càng chột dạ hơn.
“Thật sao?”
“Thật, à, nếu không, tôi còn có thể làm gì khác được?”
Cô nói, giọng trầm xuống: “Thật ra lúc đó tôi nghĩ đến việc kéo anh ra chỗ nào chắn tầm nhìn nhưng mà tôi phát hiện là tôi không thể nào dịch chuyển anh nổi. Con dao còn nằm trên người anh nữa, tôi càng không dám động bậy bạ vào anh. Nhưng tôi gọi anh thế nào anh cũng không tỉnh, tôi thật sự không biết phải nên làm gì nữa.”
Từ đầu đến cuối cô không hề nói đến chuyện đó, Tống Lâm cũng không dồn ép cô nữa, nuốt vị đắng vào trong cổ họng, anh nặng nề nói: “Cô không nhớ thì quên đi.”
Nói xong, anh liếc xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô: “Cô thích chiếc nhẫn này không?”
“Hả?”
Anh chuyển chủ đề quá nhanh làm Mộ Cẩm Vân không kịp phản ứng.
Cô liếc nhìn anh, sau khi phản ứng lại, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, giơ tay đưa chiếc nhẫn trước ánh đèn soi, cô bật cười: “Thích.”
Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, chiếc nhẫn kim cương không lớn lắm, có vẻ không hợp với tính cách cao sang của Tống Lâm.
Nhưng cô cũng không hỏi, đỡ phải sợ rằng anh cho là cô không thích viên kim cương quá nhỏ trong chiếc nhẫn.
Tống Lâm đứng lâu có chút mệt, anh ngồi trở lại giường, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, khó có chút thất thần: “Tôi mua nó từ bốn năm trước đấy.”
“Tống Lâm, anh vừa mới nói gì?”
Giọng nói của anh hơi nhỏ, vừa rồi Mộ Cẩm Vân hơi mất tập trung, đột nhiên cô chỉ nghe được anh nói gì mà mấy năm trước, còn mấy cái khác không nghe rõ lắm.
“Không có gì.”
“Oh.”
Cô nghĩ cũng không có gì to tát nên không tiếp tục hỏi nữa: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Hai ngày nay Tống Lâm có thể ăn cơm rồi không có cảm giác thèm ăn lắm.
“Cái gì cũng được.”
Về mặt ăn uống thì đôi khi anh rất kén ăn, đôi khi lại ăn cái gì cũng được.
Hà Nội cuối tháng năm đã gần đến mùa hè rồi, bầu trời chạng vạng tối có nhiều đám mây đỏ.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mùa hè đến rồi.”
Tống Lâm nhìn cô, không nói gì.
Anh nhớ lại mùa hè năm năm trước khi cô bước vào cuộc đời anh.
Nghĩ đến quá khứ, môi anh không khỏi cong lên.
Khi Mộ Cẩm Vân quay đầu lại, bộ mặt lạnh lùng lại trở lại: “Cô muốn Lục Hoài Cẩn trở lại sao?”
Nhắc đến Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân hơi giật mình, gần một năm rồi cô mới nghe Tống Lâm nhắc tới người này, cô lại không nghĩ là anh trực tiếp như vậy.
“Cô không xen vào chuyện của người khác.”
Trước đây vì Lục Hoài Cẩn mà họ đã chiến tranh lạnh mấy lần.
Việc Tống Lâm ép Lục Hoài Cẩn ra nước ngoài, kỳ thực cô vẫn còn oán trách.
Nhưng mà bây giờ anh chủ động đề cập đến, cô cảm thấy nếu lại oán trách nữa thì hình như hơi nhỏ nhen: “Ờ.”
Anh đáp lại một tiếng, cũng không nói cho cô biết đáp án.
Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn, thấy anh ngồi ở đó với vẻ mặt lạnh lùng, không khỏi muốn bật cười.
Trước đây cô không biết Tống Lâm hay ghen như vậy, nhưng giờ nhìn lại, chợt nghĩ anh có chút đáng yêu.
Mộ Cẩm Vân cũng không nói, trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Cô cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì nhưng cũng không nói.
Tống Lâm nhìn cô, cảm giác như thể anh đang nín thở và không thể thở ra được.
“Mộ Cẩm Vân…”
Anh vừa mở miệng gọi cô thì phát hiện ngón tay anh bị kéo đột ngột.
Tống Lâm cau mày, cúi đầu nhìn xuống thấy cô đang chơi đùa với đôi tay của mình, chơi rất vui vẻ.
Nhất thời cơn tức giận cũng dường như tan biến rồi.
Lúc này có người gõ cửa.
Mộ Cẩm Vân chột dạ thu tay lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đen láy của Tống Lâm, cô nhanh chóng liếc chỗ khác, nhìn Lý Minh Việt đang bưng đồ ăn đi vào, cô đứng dậy đón: “Thư ký Minh Việt, hôm nay ăn gì vậy?”
“Tổng giám đốc Lâm nói muốn ăn cá, trong này có một con cá quế.”
Mộ Cẩm Vân vươn tay cầm lấy hai cái túi: “Thật sự là lâu rồi không ăn cá.”
Hai người dọn bàn ăn cho Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân mở hộp cơm của anh, Lý Minh Việt giúp anh nâng giường.
Cô lấy đũa đưa cho anh: “Đây.”
Tống Lâm liếc cô một cái, lúc đưa tay cầm lấy đôi đũa thì bất ngờ cầm tay cô.
Minh Việt đang ở đuôi giường nâng giường lên, Mộ Cẩm Vân sợ bị anh ta nhìn thấy, muốn rút tay về, nhưng lại không được.
Lúc này, Lý Minh Việt đột nhiên đứng lên: “Tổng giám đốc Lâm, chiều cao như này được chưa ạ?”
Cùng lúc đó, tay của Mộ Cẩm Vân được bỏ ra.
Cô thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn người đàn ông nghiêm túc ngồi ở đó, khóe miệng giật giật.
“Được rồi.”
Lý Minh Việt luôn thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng anh lại không nói rõ được kỳ lạ chỗ nào.
Anh ta nghĩ một hồi rồi mượn cớ và đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân, Lý Minh Việt rời đi rồi, Mộ Cẩm Vân ngồi trên ghế bên cạnh anh: “Tổng giám đốc Lâm diễn xuất tốt quá nhỉ, không gia nhập làng giải trí đúng là lãng phí tài năng trời phú.”
Anh gắp một miếng cá cho vào miệng, liếc cô một cái: “Em cũng đâu có tệ.”
Mộ Cẩm Vân cười: “Thôi, không đấu với anh nữa.”
Sao cô lại quên rằng Tống Lâm có cái miệng có thể làm người ta tức chết cơ chứ.
Sau tám giờ tối, Hứa Thanh Nga gọi điện đến.
Mộ Cẩm Vân bước ra ngoài ban công trả lời điện thoại: “Thanh Nga?”
“Mình đã mua vé máy bay ngày mốt rồi, mẹ nói muốn đến gặp cậu.”
Nghĩ đến Mã Cầm, Mộ Cẩm cảm thấy có chút áy náy: “Chắc là dì đã rất lo sợ, không sao đâu, cậu gửi mình thông tin chuyến bay, đến lúc đó mình sẽ đến đón.”
“Ừ.”
Hai người cũng không nói nhiều nên cúp máy luôn.
Cô ném điện thoại xuống ghế sô pha rồi bước đến trước giường bệnh, nơi Tống Lâm đang lấy thuốc, trước mặt là ly nước ấm cô vừa rót cho anh.
Mộ Cẩm Vân nhướng mày: “Sao vậy?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Cô có nhớ một lần cô bị sốt không muốn uống thuốc, tôi đã dỗ cô như thế nào không?”
“Hả?”
Tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện đó?
Đương nhiên Mộ Cẩm Vân nhớ lúc cô và anh mới quen nhau không lâu, một lần cô bị sốt không muốn uống thuốc, cô làm loạn hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó lại giả vờ hồ đồ gọi anh là ba để kể chuyện, cô muốn thêm kẹo, mà còn phải loại kẹo mà lúc nhỏ cô đã ăn.
Chuyện này là cô mượn việc bị sốt giả vờ hồ đồ, cô cho rằng Tống Lâm không biết cô cố tình làm vậy, kết quả bây giờ anh nhắc đến cô mới nhớ ra.
Nhưng lần đó, cô ốm mấy ngày, Tống Lâm cũng chỉ đến một lần, đến hôm sau tỉnh dậy cô cứ ngỡ mình nằm mơ.
Cô nhướng mày: “Còn có chuyện như vậy à?”
“Cô không nhớ à?”
Anh cau mày và vẻ mặt bình tĩnh.
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Tôi cũng không biết. Tôi chỉ nhớ một lần bị sốt nặng, nửa đêm nằm mơ thấy anh đến bệnh viện, nhưng lần thứ hai tỉnh lại thì không thấy gì cả, tôi biết ngay là mình đã nằm mơ.”
Tống Lâm: “…”
Khi đó cô rất không ngoan, rõ ràng cô là người của anh, nhưng lại dây dưa không rõ ràng với Lục Hoài Cẩn.
Lần đó cô bị sốt phải vào bệnh viện, anh quyết định không quan tâm đến cô, nhưng ngày nào Lý Minh Việt cũng báo cáo tình trạng của cô cho anh.
Anh biết rằng cơn sốt của cô vẫn chưa hết, biết cô không muốn uống thuốc, ngay khi y tá rời đi, cô liền vứt thuốc đi.
Khi đó anh chỉ nghĩ cô ngốc, thân thể là của mình mà làm loạn như vậy, rốt cuộc là làm khó ai?
Sau này anh lại cho rằng cô quá thông minh, nhất định là biết anh sai người trông chừng cô nên mới cố ý để anh xem.
Đêm đó cô lại phát sốt, anh lái xe vụt qua hơn nửa Hà Nội, cuối cùng không kìm được mà lại đến bệnh viện.
Chỉ là hình như cô đã ngủ rồi, anh sờ trán cô lại thấy cô phát sốt trở lại.
Anh định cho cô uống thuốc nhưng cô nhắm mắt một hồi lại gọi anh là ba, vừa khóc vừa làm loạn một hồi, một hồi lại nói muốn ăn kẹo, một hồi lại nói thuốc đắng lắm.
Làm loạn gần nửa tiếng đồng hồ, hết kiên nhẫn, anh cho thuốc vào miệng, trực tiếp ép cô nuốt xuống.
Lúc uống thuốc cô vẫn còn chau mày, lúc đó anh biết là cô đã tỉnh rồi.
Nhưng từ đầu đến cuối cô không hề mở mắt, anh ngồi một hồi, trong phòng bệnh rất yên lặng, anh chịu không nổi liền rời đi.
Sau đó hai người lại chiến tranh lạnh, cô giống như một con nhím, anh bắt cô phải khuất phục.
Chuyện quá khứ không thể truy lại, bây giờ nghĩ lại, anh thấy mình lúc đó có hơi quá đáng.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh rất nghiêm túc: “Không phải tôi nằm mơ sao?”
“…”
Tống Lâm liếc cô một cái: “Mơ cũng được, thật cũng được, cô còn nhớ tôi làm sao cho cô uống thuốc không?”
“A, không phải lúc đó anh bóp miệng và cho tôi nuốt thuốc sao?”
Tống Lâm: “…”
Lớn như thế này nhưng đây là lần đầu tiên anh biết thế nào là tự bắn vào chân mình.
Nhìn đôi mắt quả hạnh đang tươi cười của cô, sắc mặt anh đột nhiên tối lại: “Mộ Cẩm Vân, em cố ý phải không?”
“Không phải đâu!”
Vừa nói cô vừa dừng lại, ánh mắt lại dán vào bịch thuốc: “Tổng giám đốc Lâm, anh thích uống thuốc thế này, sao không nói sớm, tôi có thể giúp anh!”
Cô nói xong liền đưa tay ra: “Nào, đưa thuốc cho tôi. Chờ chút nữa tôi sẽ bóp má anh, đảm bảo một phát là uống sạch sẽ.”
Mộ Cẩm Vân nín cười, Tống Lâm liền lập tức nuốt luôn một ngụm thuốc mà không uống thêm chút nước nào.
“Anh không uống nước hả? Tôi nhớ trong mơ hình như anh còn cho tôi uống nước nữa!”
“Đủ rồi!”
Anh gần như bị sặc, uống một ngụm nước, nhìn lên thì thấy cô đang cười.
Hắn sửng sốt một chút, sắc mặt dần dần dịu đi: “Tôi muốn ăn táo.”
“Anh vừa uống thuốc xong, không ăn được táo.”
“Ừ, vậy cô gọt đi, lát nữa tôi sẽ ăn.”
Thật ra cô cũng rất nóng tính, hai người ở bên nhau hơn một năm rồi, muốn cô ấy làm chút chuyện gì cũng không dễ dàng chút nào.
“Được rồi.”
Mộ Cẩm Vân ngồi trên ghế, cầm một con dao gọt hoa quả thư thả gọt táo cho anh.
Hai người đều không nói tiếng nào, trong phòng bệnh rất yên lặng, trước đây có nhiều lúc hai người đã yên lặng, nhưng lại chưa bao giờ thử hòa hợp như bây giờ.
Anh thực sự hối hận, hối hận lúc đó vì nhà họ lương mà rời bỏ cô.
Sau khi Mộ Cẩm Vân gọt táo xong, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô sững người một lúc: “Sao vậy?”
“Tôi hối hận rồi, Mộ Cẩm Vân.”
Tay Mộ Cẩm Vân run lên, nhưng ngay sau đó cô tỉnh táo lại: “Ừm.””