Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 310



Vừa nói cô vừa đứng dậy đi vào nhà vệ sinh: “Tôi đi rửa táo với dao.”

Anh không trả lời, chỉ nhìn theo bóng lưng của cô.

Mộ Cẩm Vân bước vào nhà vệ sinh, ngẩng đầu nhìn mình bên trong tấm gương.

Không có gì bất thường.

Cô không nhìn nữa, cúi đầu cẩn thận rửa sạch táo và dao rồi đi ra ngoài.

Sau khi bọc táo bằng màng bọc thực phẩm xong rồi cô mới nhìn anh: “Anh có muốn đi tắm không?”

Tống Lâm vừa nghe thấy câu này, mặt anh ta liền tối sầm lại: “Mộ Cẩm Vân!”

Cô nhìn anh cười: “Anh đã gần hai tuần rồi không tắm rửa gì, tôi chỉ có lòng tốt hỏi thăm anh thôi mà!”

Giờ vết thương của anh đang ở thời điểm then chốt, sao mà có thể tắm được, nếu như bị dính một chút nước mà bị sưng tấy thì không hay lắm.

Tống Lâm, con người này nghiện sạch sẽ, cô ấy không nói thì không sao, khi nói ra thì bản thân cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.

Anh nhịn không được: “Anh phải đi tắm đây.”

Vừa nghe anh nói xong, Mộ Cẩm Vân hơi hoảng: “Đừng mà, bác sĩ nói vết thương của anh không được để chạm nước!”

“Anh tự lau cho mình là được rồi phải không?”

“Nhưng mà để anh tự lau người thì không tiện đâu!”

Vừa dứt lời, cô liền nhận ra ánh mắt Tống Lâm nhìn cô có chút kỳ quái.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy trong lòng mờ mịt: “Sao, sao vậy?”

“Lẽ nào em không giúp anh sao, vợ chưa cưới?”

Hắn nhấn mạnh vào ba chữ cuối cùng, Mộ Cẩm Vân cảm thấy trên mặt có chút nóng lên: “Không được sao?”

Tất nhiên cô không nói với anh rằng khi anh hôn mê mấy ngày trước, cô cũng đã giúp anh lau người.

“Em cũng không phải là chưa từng nhìn thấy.”

“…”

Cô kiên quyết giấu nhẹm chuyện cô đã giúp anh lau người.

Mộ Cẩm Vân mím môi: “Trời hơi lạnh, nếu để bị cảm thì không được đâu.”

“Cơ thể anh vốn đã có thể chất tốt rồi.”

Anh nói xong, nhìn cô cười ẩn ý: “Em không cần nói với anh, em mắc cỡ phải không?”

“Mắc cỡ gì đâu, chỉ là em sợ anh đến lúc đó anh lại thẹn quá hóa giận ấy chứ.”

Tống Lâm mỉa mai: “Vậy em giúp anh lau người đi!”

“Được.”

Đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này, tuy rằng đây là lần đầu tiên cô làm khi anh tỉnh táo.

Trước đây cô đã từng nghĩ phòng vệ sinh này khá rộng rãi, nhưng sau khi Tống Lâm cùng bước vào thì Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi xấu hổ.

Tống Lâm ngồi lâu không được nên Mộ Cẩm Vân suy nghĩ một chút, tầm mắt cô rơi vào bồn cầu: “Ngồi ở chỗ đó nha?”

Anh liếc nhìn, sắc mặt trầm xuống: “Không lau nữa!”

“Là anh không muốn lau đó nha.”

Anh cười khẩy: “Ngày mai anh sẽ nhờ thư ký Minh Việt đi mua ghế.”

“…”

Cô không nên lấy anh ra làm trò đùa!

Loay hoay một hồi, lúc này đã hơn chín giờ.

Những ngày này Tống Lâm đi ngủ sớm và dậy sớm, lịch trình rất lành mạnh.

Lúc Mộ Cẩm Vân hỏi anh có ăn táo không hay để cô ăn thì anh liền tự lấy ăn rồi.

Cô ngồi trên ghế và nhìn anh ăn táo.

Rõ ràng chỉ là quả táo thôi, tại sao đến tay anh thì hình như không chỉ là quả táo nữa, làm cho cô cũng muốn ăn theo.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô: “Em cũng muốn ăn hả?”

“Không.”

Cô lắc đầu, không muốn thừa nhận tính háu ăn của mình.

“Ờ, quả táo này ngon ghê.”

Vừa nói anh vừa cắn một miếng rồi chậm rãi nhai: “Vừa Giòn vừa ngọt.”

Mộ Cẩm Vân nghe thấy anh nói thì bật cười: “Anh lấy phí quảng cáo cho họ hả? Cố gắng diễn xuất quá nhỉ?”

Tống Lâm cắn miếng táo cuối cùng, không trả lời cô.

Ăn xong quả táo, anh ta giơ tay ngoắc: “Lại đây.”

Mộ Cẩm Vân nghĩ là muốn lấy cái gì, cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân đi tới: “Tổng giám đốc Lâm, anh cần gì?”

Mấy ngày này anh giống như một ông lớn vậy, khi Mộ Cẩm Vân trêu chọc anh thì đều gọi anh là Tổng giám đốc Lâm.

Tống Lâm chế nhạo: “Nói cho em nghe chuyện này.”

Vừa nói anh vừa ra hiệu cô nghĩ sai rồi.

Mộ Cẩm Vân nhướng mày: “Chuyện gì mà thần bí vậy?”

Ngay khi cô vừa cúi đầu xuống thì đã bị anh ấn xuống.

Anh vừa ăn táo nên trong miệng anh toàn là mùi táo.

Chà, có vị ngọt.

Mộ Cẩm Vân cũng không dám đẩy anh, cô đợi cho đến khi anh buông ra: “Lỡ có người vào…”

“Không có người đâu.”

Anh nhìn cô, ánh mắt có chút trầm lặng: “Ngọt không?”

“Ngọt.”

Mộ Cẩm Vân không dám nhìn anh, ánh mắt này của anh cô quá quen thuộc rồi.

Cả hai im lặng một hồi, sau đó Mộ Cẩm Vân mới lên tiếng: “Để em lấy bàn chải đánh răng với cốc nước súc miệng cho anh.”

“Ừm.”

Anh liếc nhìn cô, mím môi, có chút tham lam với sự mềm mại vừa rồi.

Lúc Tống Lâm đi ngủ thì đã hơn mười giờ, cũng không biết tổng giám đốc Lâm cải lão hoàn đồng hay sao mà để Lý Minh Việt mua một cuốn truyện trước khi đi ngủ rồi bảo cô ngồi bên giường đọc, không đọc anh sẽ không ngủ.

Mộ Cẩm Vân cũng chiều theo ý anh, khi trước không phát hiện ra anh cũng khá trẻ con!

Mặc dù đã là cuối tháng năm rồi nhưng hai ngày trước ở Hà Nội vẫn có mưa, đêm nay trời vẫn còn hơi lạnh.

Mộ Cẩm Vân mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đứng trong vườn hoa vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Đèn bệnh viện lúc mười giờ rưỡi tối đi rất nhiều, xung quanh yên tĩnh.

Cô ngồi trên băng ghế, nghĩ đến lời anh nói hơn hai tiếng trước mà khóe mắt có chút nóng.

Thấm thoắt cô và Tống Lâm đã quen nhau được năm năm.

Khi năm ấy ra đi, cô thực sự rất tàn nhẫn và không muốn quay lại nữa.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô hận anh nhất không phải vì đứa bé đó, cũng không phải vì anh cưới Hạ Như Mộng.

Cô biết rằng trên thế giới này luôn có rất nhiều người vô tình.

Khi cô biết đứa trẻ đó thì đã quá muộn rồi, còn anh từ đầu đến cuối còn không biết.

Còn anh cưới Hạ Như Mộng là vì những gì đáng lẽ thuộc về anh. Cô không trách anh, mà cũng không có gì để trách cả.

Có rất nhiều cặp đôi dễ dàng đến được với nhau và chia tay nhau, những cặp không đi được với nhau đến cuối đời cũng không phải chỉ có mỗi mình họ.

Điều cô ghét là sự dửng dưng của anh sau này.

Nhưng bây giờ anh lại nói, anh hối hận rồi.

Hối hận vì lúc đó đã chọn nhà họ Lương mà không chọn cô.

Vậy những năm đó thì sao?

Cô cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, một người đàn ông tự cao như anh nói với cô là anh đã hối hận rồi.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, cô ngẩng đầu nhìn một lúc, vô thức lấy ra một bao thuốc, vừa kẹp một điếu thuốc, chợt nghĩ hôm trước anh khuyên cô bỏ thuốc.

Trước đây cô không biết hút thuốc, nhưng sau này cô học hút thuốc cũng là vì anh.

Bây giờ bỏ thuốc cũng là vì anh.

Rốt cuộc thì có bắt đầu cũng có kết thúc rồi.

Mộ Cẩm Vân mỉm cười, đứng dậy ném điếu thuốc và bật lửa trên tay vào thùng rác.

Hai người phía sau hơi động đậy, cô quay đầu lại nhìn bọn họ, cảm thấy cô hóng gió lúc nửa đêm thế này thật làm khó người khác.

“Em về chung cư đây.”

Mấy ngày nay cô ấy phải tới Samsung nên buổi tối cô đều không ngủ trong bệnh viện.

Một trong hai người đi lái xe, Mộ Cẩm Vân lên lầu lấy túi xách, vừa đi ra khỏi cửa khoa nội trú, xe liền chạy tới.

“Cảm ơn.”

Trước đây cô không thích bị người khác theo dõi, lúc đó cô chuẩn bị rời khỏi Tống Lâm, anh đã phái người đi theo cô.

Anh cho rằng cô không biết, nhưng cô không ngốc, ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm như thế này mà không phát hiện được, chẳng lẽ não cô bị nhũn?

Nhưng bây giờ, cô ấy đã quen với việc này rồi.

Như thế này cũng tốt, cô Kim Hiền toàn, và anh cũng an toàn.

Vào ngày Hứa Thanh Nga đến, Mộ Cẩm Vân đã đích thân đến đón cô và Mã Cầm.

Hứa Thanh Nga đã mang thai được hơn hai tháng, nhưng nhìn cũng không thấy gì.

Mã Cầm khi nhìn thấy cô liền khóc: “Mộ Cẩm Vân, con thật sự làm dì sợ chết khiếp mất!”

Kể từ sau khi Mộ Cẩm Vân xảy ra chuyện, ngày nào Mã Cầm cũng gặp ác mộng, lần này bà phải đi cùng Hứa Thanh Nga đến tận mắt nhìn thấy cô mới cảm thấy nhẹ lòng.

Vì lúc đó Tống Lâm đang trong tình trạng nguy kịch nên cô chỉ báo bà là cô bình an thôi, cô không nghĩ đến nhiều thứ như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm đó cô vốn định đến đưa bữa tối cho Mã Cầm nhưng sau đó lại xảy ra chuyện, phỏng chừng trong lòng Mã Cầm sớm đã trách cô rồi.

Nghe được lời này của bà, Mộ Cẩm Vân cảm thấy cảm động: “Dì à, con không sao, không có chuyện gì đâu.”

“Tận mắt chứng kiến ​​con không sao thì dì mới cảm thấy an tâm!”

Hứa Thanh Nga đứng bên cạnh nói: “Mẹ, đây là sân bay, chúng ta tới khách sạn rồi nói chuyện.”

“Cũng được.”

Mã Cầm biết hai đứa có chuyện muốn nói, về đến phòng khách sạn, bà đi theo người mà Lý Minh Việt phái tới bảo vệ bọn họ đi chợ mua đồ ăn.

Mộ Cẩm Vân và Hứa Thanh Nga ở trong khách sạn, hai người họ đã không gặp nhau gần một tháng rồi.

“Tổng giám đốc Tống khi nào có thể xuất viện?”

“Qua mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”

Hứa Thanh Nga nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở ngón áp út của cô, cười nói: “Cậu định kết hôn sao?”

Mộ Cẩm Vân nhớ tới những gì Tống Lâm đã nói, cô gật đầu: “Ừm.”

“Lương Lập Dương trốn về Mỹ rồi. Anh ta không phải là công dân Việt Nam. Chúng tớ không thể giúp anh ta.”

Hứa Thanh Nga dừng lại sau khi nói: “Tổng giám đốc Lâm có kế hoạch gì không?”

“Mình cũng không rõ.”

Cô vừa nói vừa mím môi: “Anh ấy tạm thời vẫn chưa biết chuyện ở Mỹ.”

Hứa Thanh Nga nhìn cô, không nói gì.

Cả hai đều im lặng, cuối cùng Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Sao vậy, bây giờ nhìn thấy mình, cậu không vui sao?”

Hứa Thanh Nga lắc đầu: “Không phải, chỉ là mình có chút xúc động.”

“Cậu có vẻ không phải là một người dễ xúc động.”

Hứa Thanh Nga lạnh lùng nhìn cô: “Mình mang thai đa cảm chút không được sao?”

“Được được, mình đầu hàng!”

Cô vừa nói vừa giơ hai tay lên.

Hứa Thanh Nga trước nay không phải là người vòng vo, cô vẫn không nhịn được: “Mình nghe nói cậu đã liên lạc với Tiêu Dật.”

“Cái này cậu cũng biết hả?”

Hứa Thanh Nga nhìn Mộ Cẩm Vân, thấy vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng cô cũng không giấu giếm: “Mấy năm nay anh ta năm lần bảy lượt hỏi mình về tình hình hiện tại của cậu.”

Lúc đó cô cho rằng Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm không còn khả năng nữa rồi, vì vậy đối với Tiêu Dật anh ta cũng có chút tư tâm rồi.

“Anh ta nói cậu muốn cùng anh ta mở công ty.”

Mộ Cẩm Vân không phủ nhận: “Ừm.”

“Cậu…”

Nhìn thấy cô như vậy, Mộ Cẩm Vân biết cô đã hiểu lầm: “Cậu đừng nghĩ bậy, chỉ là mình có một kế hoạch, hiện tại không phù hợp để công khai, mình không định đi đâu, đừng lo lắng, sau khi trải qua nhiều chuyện, mình không phải là cây cỏ, mình cũng có trái tim mà.”

Bướng bỉnh đôi khi là một điều tốt, đôi khi nó cũng là một điều xấu.

Cô sớm đã nghĩ thông suốt rồi, những lo lắng của Hứa Thanh Nga là không cần thiết.

Sau khi xác nhận, Hứa Thanh Nga cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cậu ở đây, nhà họ Hạ sẽ không làm gì cậu chứ?”

“Mặc dù mấy năm nay bọn họ đã cắm rễ ở Hà Nội này, nhưng không có nghĩa là họ có thể làm gì chúng tớ mình được.”

Cô đang nói về chúng tớ, Hứa Thanh Nga ngay lập tức hiểu ra: “Vậy thì tốt.”

Lúc này, chuông di động trên bàn của Mộ Cẩm Vân vang lên.

Hứa Thanh Nga liếc cô một cái rồi cười ẩn ý: “Tổng giám đốc Lâm của cậu đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.