Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 311



Mộ Cẩm Vân như có chút ngượng ngùng, với tay lấy điện thoại: “Tớ đi bắt điện thoại chút.”

Hứa Thanh Nga vẫy tay, người thì dựa vào đồ tựa lưng của ghế sofa.

Mộ Cẩm Vân đi ra ban công, mới bắt máy của Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Vẫn chưa rước được cô Hứa sao?”

“Rước được rồi, đang trong khách sạn.”

“A, anh muốn ăn táo.”

Mộ Cẩm Vân nghe được lời này của anh, cô nhịn cười: “Thì anh ăn đi.”

“Hết rồi.”

“Nhờ thư ký Minh Việt mua.”

“Thư ký Minh Việt có việc, ra ngoài rồi.”

Lý Minh Việt đang đổi nước vào bình nước ấm: “…”

Anh ta rõ ràng vẫn đang ở đây, tổng giám đốc Lâm, nói dối đừng nói trước mặt người có liên quan được không?

Đại khái là chú ý được tầm nhìn của anh, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.

Lý Minh Việt hơi ngạc nhiên, vội vàng nhìn chỗ khác, tiếp tục đổi nước.

Kệ thôi, những chuyện này, anh ta tốt nhất vẫn nên giữ yên lặng thì hơn.

Mộ Cẩm Vân thở một hơi dài, giả bộ tỏ vẻ rất khó khăn: “A, vậy phải làm sao mới tốt đây.”

“Thôi kệ đi, cũng không phải muốn ăn lắm.”

Cho dù là bị ngăn cách bởi điện thoại, nhưng cô vẫn nghe ra được, giọng nói của đàn ông đã biến đổi rồi.

Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “À, không phải muốn ăn lắm à, vậy em trễ chút mới mua đến bệnh viện vậy.”

“Ờ, anh cả, cơm tối cũng không phải muốn ăn lắm.”

Hứ, sao tổng giám đốc Lâm lại có thể được voi đòi tiên đến mất tự nhiên vậy được?

“Khẩu vị không ngon như vậy, có cần ngày mai hỏi thử bác sĩ có bị gì không?”

“Anh cúp máy đây.”

Nói xong, Tống Lâm thật sự cúp máy.

Lý Minh Việt vừa đổi xong nước nóng, vốn định hỏi thử Tống Lâm, có cần anh ta giúp đổ nước nóng trong bình nước ấm ra để nguội không.

Kết quả lại thấy sắc mặt người đàn ông trên giường có chút u ám, nên anh ta chỉ đành nuốt xuống những lời đang tính nói ra.

Chọc không được, anh ta vẫn nên tránh đi tốt hơn!

Sau khi cúp máy, Mộ Cẩm Vân trực tiếp cười hẳn lên.

Hứa Thanh Nga bưng đến hai ly sữa bò đã đổ ra, đưa cho cô một ly: “Vui thế à?”

Nghe được lời này của Hứa Thanh Nga, Mộ Cẩm Vân từ từ thu lại nụ cười: “Chỉ là đột nhiên có cái để cười thôi mà.”

Sao lúc trước cô không phát hiện được Tống Lâm có bộ dạng này cơ chứ?

Rõ ràng là nhớ cô, nhưng lại nói muốn ăn táo gì chứ.

Hưm hưm, cũng may là cô thông minh, nếu không cũng thật sự là nghe không ra, anh lại có thể nói lời đường mật.

Quá chừng rồi, quá chừng rồi.

“Vui mừng khắp cả mặt.”

Hứa Thanh Nga uống một ngụm bò sữa, vừa nhịn vừa cười mà nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân cũng nhấp một ngụm: “Mình đến bệnh viện một chuyến, tối nay mới qua đây uống canh.”

“Một lát mình đến bệnh viện một chuyến để đưa canh cho cậu, mình cũng đã đến Hà Nội rồi, không đi thăm tổng giám đốc Lâm, thì cũng nói không thông.

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Vậy mình đi trước đây, cậu nói với dì một tiếng nha.”

“Ừ.”

Hứa Thanh Nga dựa vào thành ghế sofa, nhìn bóng lưng của Mộ Cẩm Vân, không tự chủ được mà mỉm cười.

Bộ dạng này của Mộ Cẩm Vân, so với Mộ Cẩm Vân trước kia đã tốt hơn nhiều rồi.

Mộ Cẩm Vân đặc biệt mua thêm một kí rưỡi táo đến bệnh viện, lúc cô từ trong thang máy đi ra, thì thấy Lý Minh Việt ở ngoài hành lang đang nói điện thoại.

Nhìn thấy cô, Lý Minh Việt mới yên tâm nói: “Cô Cẩm Vân.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Sao thế? Tổng giám đốc Lâm đã nổi giận ư?”

Lý Minh Việt cười một cái: “Đó thì không, chỉ là vừa rồi tôi hỏi anh ấy bữa tối ăn cái gì, anh ấy nói không có khẩu vị, không muốn ăn.”

Lý Minh Việt đương nhiên biết được Tống Lâm chỉ là đang tức thôi, nhưng anh thật sự không ăn, anh ta cũng không thể ép anh ăn được.

Anh ta cũng đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Mộ Cẩm Vân không, để cô qua đây, bây giờ có thể khuyên được Tống Lâm, cũng chỉ có Mộ Cẩm Vân thôi. ngôn tình sủng

Chỉ là anh ta vẫn chưa gọi điện thoại, thì cô đã đến rồi.

Anh ta cuối cùng cũng không cần nghĩ đủ mọi cách nữa, nhìn Mộ Cẩm Vân mà hỏi một câu: “Cô Cẩm Vân, cô xem, bữa tối nên chuẩn bị gì mới tốt đây?”

“Cứ theo thực đơn mấy người đã chuẩn bị mà làm là được rồi.”

Lý Minh Việt gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ căn dặn xuống dưới.”

Đây là lời của Mộ Cẩm Vân nói, Tống Lâm cho dù muốn trút giận, cũng không có lý do.

Lý Minh Việt vui mừng mà về nhà ăn cơm rồi, giờ làm việc của hôm nay cuối cùng cũng đã xong.

Lúc Mộ Cẩm Vân bước vào phòng bệnh, Tống Lâm đang cầm ipad chơi một trò chơi được phát hành đã lâu, ninja trái cây.

Biểu cảm trên mặt anh có chút tức giận, như những trái cây trong màn hình là kẻ thù của anh vậy.

Nghe được động tĩnh khi cô bước vào, cả đầu anh cũng không ngước.

Mộ Cẩm Vân đặt trái cây xuống, đứng kế bên anh mà nhìn anh chơi trò chơi.

Sau khi thua, anh mới bình tĩnh ngước đầu lên nhìn cô: “Sao em qua đây rồi?”

“Tổng giám đốc Lâm không phải đã nói muốn ăn táo sao?”

“Vừa rồi muốn ăn, bây giờ không muốn ăn nữa.”

Tay cầm dao của Mộ Cẩm Vân ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh, cô lại bắt đầu cắt táo tiếp: “Hưm, em đột nhiên muốn ăn.”

Tống Lâm hơi nghiêng đầu nhìn cô, tầm nhìn rơi vào mép môi hơi cong của cô, anh lạnh nhạt nói: “Giành ăn táo với người bệnh, em thật là rất biết quan tâm người.”

“Tổng giám đốc Lâm còn có thể tức giận, em cảm thấy giành một trái táo của anh ăn, không có vấn đề gì lớn.”

“…”

Cái miệng của Tống Lâm trước giờ chưa từng thua cho ai, đây là lần đầu tiên anh nếm thử mùi vị bị người ta nói đến gần như không còn biết nói gì.

Người đó còn bình tĩnh ung dung mà cắt trái cây, trên mặt còn mỉm cười, tâm trạng rất vui vẻ.

Nếu đây mà là lúc trước, thì anh đã hất mền mà bỏ đi rồi.

Nhưng bây giờ không như lúc trước nữa rồi, anh chỉ có thể vịn giường mà bước xuống, đi đến đứng trước cửa sổ.

Mộ Cẩm Vân biết được mấy ngày nay anh đã bắt đầu có thể từ từ đi bộ rồi, nên cũng không lo lắng, ngước đầu nhìn anh một cái, lấy trái táo đã cắt xong đi rửa lại, rồi bưng đến trước mặt anh: “Anh thật sự không muốn ăn sao?”

Cô vừa nói, vừa lấy một miếng táo cho vào miệng, học theo anh buổi tối đó, nhai kĩ nuốt chậm, ăn xong còn xem như không có chuyện gì mà bình luận một câu: “Ờ, cũng rất ngon đấy, vừa giòn vừa ngọt.”

Cô vừa dứt lời, cả người đã bị anh kéo qua, kéo đến gần anh, ở giữa được ngăn cách bởi đĩa táo, xém chút là đụng phải người anh luôn: “Để anh thử xem.”

Tiếng nói khi mở miệng có chút trầm, tầm nhìn tối om như kẹo dính răng vậy, dính vào cô, cô muốn di chuyển cũng di chuyển không được.

Anh nói xong, đã cúi đầu hôn xuống.

Mộ Cẩm Vân cũng không dám đẩy anh ra, sợ đĩa táo trên tay bị rớt xuống, càng sợ sẽ đẩy anh té hơn.

Cái hôn này có chút lâu, hôn xong, anh còn nhấp môi một cái: “Ừm, rất ngọt đó.”

Lúc Tống Lâm nói những lời này, biểu cảm trên mặt vừa nghiêm khắc vừa nghiêm túc, cặp mắt đen long lanh đó nhìn chằm chằm đôi môi của cô, cứ khiến người ta nghe ra có mùi gì đó kì lạ.

Mặt của Mộ Cẩm Vân có chút nóng lên, đưa một cánh tay ra vịn anh: “Tổng giám đốc Lâm, bác sĩ nói anh không thể vận động quá mạnh.”

Cô đang nói, thì bản thân không nhịn được, đã cười phì lên.

Tống Lâm trợn mắt nhìn cô, sau đó dơ tay sờ môi của bản thân và nhìn cô nói một câu có ý nghĩa sâu xa: “Bác sĩ cũng đã nói rồi, anh rất nhanh sẽ được xuất viện.”

“…”

Chọc không được.

Mộ Cẩm Vân buông tay ra, tự mình đi lui về.

Tống Lâm nhìn thấy trái tay của Mộ Cẩm Vân hơi hơi đỏ, nhìn một cách sâu lắng, sau đó mới quay về giường bệnh.

Tống Lâm nói không muốn ăn bữa tối, nhưng khi đồ ăn bưng đến, Mộ Cẩm Vân ở bên cạnh dọn đồ ăn ra, cuối cùng anh như chưa từng nói qua câu không ăn cơm tối vậy, không chậm cũng không gấp mà ăn.

Khi Hứa Thanh Nga đến hai người đang ăn cơm tối, cô ấy cũng không làm phiền hai người lâu, cô ấy chào Tống Lâm xong, để canh lại rồi đi về.

Sau khi Hứa Thanh Nga về, Tống Lâm đột nhiên dừng đũa.

Mộ Cẩm Vân vừa đổ xong canh, quay đầu thấy anh không ăn nữa, không ngừng ngại mà kêu anh: “Tổng giám đốc Lâm?”

Nghe được tiếng của cô, thần sắc phức tạp của anh nhìn cô một cái, nhưng chỉ là nhìn một cái, rất nhanh anh lại trở về mà nói: “Mẹ của Hứa Thanh Nga đối xử với em cũng khá tốt đấy chứ.”

Mộ Cẩm Vân đá lông nheo một cái: “Ừ, dì xem em như là con gái ruột mà chăm sóc.”

“Đợi anh xuất hiện rồi sẽ đi thăm dì ấy.”

Mộ Cẩm Vân nhấp môi, trả lời một tiếng: “Ừ.”

Nhưng khi Tống Lâm xuất viện, Mã Cầm và Hứa Thanh Nga bọn họ đã về Hòa Bình rồi.

Hàn Nghị qua đây là vì chuyện của Lương Lập dương, sau khi xử lý xong việc đúng lúc dẫn theo Hứa Thanh Nga và Mã Cầm trở về Hòa Bình rồi.

Ngày mà bọn họ đi, Mộ Cẩm Vân mở xong cuộc họp buổi sáng đã vội vàng từ công ty Samsung ra sân bay tiễn bọn họ.

Mã Cầm nói cô chạy hai bên, không cần phiền phức như vậy.

Mộ Cẩm Vân cười, đưa tay ra ôm cô ấy: “Dì, con kết hôn cô nhất định phải đến đấy!”

Cô không cha không mẹ, ngày nay trưởng bối đối xử tốt với cô cũng chỉ có Mã Cầm thôi.

“Nói lời ngu ngốc gì thế! Dì đương nhiên sẽ đến mà!”

Thời gian cũng không còn nhiều nữa, Mộ Cẩm Vân buông tay, nhưng đầu lại nhìn về Hứa Thanh Nga ở bên cạnh: “Có thời gian thì qua đây.”

“Ừ.”

Hứa Thanh Nga trả lười, Hàn Nghị đã đem hành lý kí gửi xong, đứng một bên đợi bọn họ nói lời tạm biệt.

Thật ra hai người cũng không có cái gì để nói, nhiều năm như vậy rồi, điều muốn nói, mọi người đều biết.

“Được rồi, thượng lộ bình an!”

“Ừ.”

Hứa Thanh Nga đá lông nheo: “Cậu cai thuốc chưa?”

Mộ Cẩm Vân nói: “Đang cai rồi, không hút nữa, mình bảo đảm.”

Cô đang nói, đưa hai ngón tay lên ra dấu.

Hứa Thanh Nga lạnh nhạt hứ một tiếng: “Bây giờ không cần mình canh chừng cậu nữa, cậu muốn không cai cũng khó.”

Cẩm Thượng Vân ngượng cười: “Vậy có Hàn đội trưởng, xem ra mình cũng không cần lo cậu thức khuya nữa.”

Hứa Thanh Nga cái gì cũng tốt, chỉ là thích thức khuya.

Nhưng mà bây giờ cô ấy có thai rồi, lại có Hàn Nghị canh chừng, nghĩ lại đây cũng không phải vấn đề lớn gì.

“Qua đó kiểm tra đi!”

Cô đưa tay lên, một bên vừa lui về một bên vẫy tay.

Mộ Cẩm Vân nhìn họ bước qua cửa khẩu kiểm tra, mới quay lưng rời đi.

“Mộ Cẩm Vân!”

Nghe được có tiếng người kêu mình, cô ngớ người ra.

Đưa mắt nhìn qua đó, khi nhìn rõ người đến, cả người Mộ Cẩm Vân đều đơ ra.

Rất nhanh, Lục Hoài Cẩn đã kéo hành lí đi đến.

Mộ Cẩm Vân hé miệng ra, qua một hồi, mới mở miệng nói được một câu: “Đã lâu không gặp, anh Hoài Cẩn.”

“Đúng là đã lâu không gặp rồi, sao cô càng ngày càng đẹp hơn rồi?”

Anh ta nhìn cô, dường như so với lúc trước cũng không có thay đổi gì.

Mộ Cẩm Vân cũng cười một cái: “Anh cũng ngày càng đẹp trai ra rồi.”

“Tổng giám đốc Lâm không canh chặt lắm chứ?”

“A?”

Câu hỏi này của anh ta, đúng là có chút làm cô phản ứng không kịp.

“Hôm nay có bạn đến đón tôi, nếu như tổng giám đốc Lâm canh cô không chặt, hẹn ngày khác ăn bữa cơm?”

Mộ Cẩm Vân mới phản ứng lại, trả lời có chút khó khăn: “Được thôi.”

“Bạn của tôi đến rồi, tôi đi trước đây, hẹn ngày liên lạc sau, số điện thoại của tôi không đổi!”

Anh ta nói xong, Kéo theo hành lí mà rời khỏi.

Mộ Cẩm Vân đứng ở đó được một lúc, mới nhấc chân lên và đi ra bãi đỗ xe. “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.