Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 315



Chương 315: Lời nguyền của em không linh nghiệm
“,”Cô vừa cử động, liền bị anh ôm chặt hơn: “Cô Cẩm Vân, chào buổi sáng.”
Anh vừa mới tỉnh dậy, giọng nói còn trầm, có chút kém bình thường nhưng lại có chút trìu mến.
Mộ Cẩm Vân cong môi cười: “Chào buổi sáng, anh Tống Lâm Lâm.”
Nói xong, cô kéo nhẹ tay anh ra: “Anh buông em ra trước đã, để tôi còn cử động nữa.”
Tống Lâm sau đó chậm rãi thu tay lại: “Tối hôm qua em ngủ say như heo ấy, cho nên anh phải ôm em lại đấy.”
Mộ Cẩm Vân quay đầu lại liếc anh một cái: “Sao em lại cảm thấy sự thật có vẻ như là ngược lại nhỉ.”
“Nếu em đã muốn an ủi mình như vậy, vậy thì anh cũng hết cách rồi.”
Cô bị anh chọc giận đến bật cười, đẩy anh ra. Cô vừa định đứng dậy lại phát hiện ra hai chân mình đang run lên: “Chân em sao lại mất sức như thế này.”
Tống Lâm ngồi dậy, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, đôi mắt mà khiến người khác nhìn vào lại nghĩ là anh đang hả hê.
Mộ Cẩm Vân không muốn để anh coi thường mình, nghiến răng nghiến lợi bước xuống giường: “Không phải, chẳng qua là do em vừa tỉnh dậy nên có chút choáng váng thôi.”
“Đừng cố tỏ ra vẻ nữa.” Cô vừa đi được hai bước thì đã được anh bế lên.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh,
Thấy mặt anh sáng sớm chẳng có chút biểu cảm gì, không chịu được mà đưa tay nhéo khóe miệng anh.
“Em không có tỏ vẻ.”
Nghe những gì cô nói, Tống Lâm cúi đầu nhìn cô: “Em nên thừa nhận là chồng mình tuyệt vời đi, nếu không lại bị mất mặt đấy.”
Nói xong, anh bế cô vào phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân nóng bừng cả mặt, giơ tay đẩy anh ra: “Anh ra ngoài đi, em muốn đánh răng.”
Sao anh ấy có thể nhẹ nhàng nói ra một câu xấu hổ như vậy cơ chứ?
Tống Lâm đặt cô xuống, anh thật sự làm theo lời cô bước ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân dùng nước lạnh rửa mặt, cô cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, không những có hình ảnh của cô mà tất cả đồ đạc trong phòng tắm cũng đều được phản chiếu trong gương. Nhìn thấy vòi sen và bức tường khiến cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua, cô lại lấy nước dội vào mặt để cho mình bình tĩnh lại.
Khi cô đi ra ngoài nhìn thấy Tống Lâm đang trả lời điện thoại, anh nói bằng tiếng Anh nên cô đoán anh đang giải quyết công việc ở bên Mỹ.
Nghĩ đến Lương Lập Dương, do dự một chút, cô hỏi anh: “Anh định xử lý Lương Lập Dương như thế nào?”
Tống Lâm đặt điện thoại xuống giường, quay nhìn lại cô: “Anh vẫn chưa nghĩ xong.”
Anh vừa nói vừa bước vào phòng tắm. Mộ Cẩm Vân ngây người một lúc, nhìn bóng lưng của anh, cô không nhịn được mà bật cười.
Mọi thứ trong căn hộ vẫn như trước, cô mở tủ lấy ra một bộ quần áo, vừa định xoay người mặc vào thì chợt nhìn thấy chiếc váy bị hở lưng làm cô hơi giật mình, Tống Lâm bảo cô mặc chiếc váy này nhìn không đẹp. Giờ nghĩ kỹ lại, e rằng không phải vì váy không đẹp mà là do phần lưng bị lộ ra nhiều quá đây mà.
Ôi trời! Đúng là người đàn ông nhàm chán mà.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Mộ Cẩm Vân nhân lúc Tống Lâm chưa đi ra, nhanh chóng thay quần áo, xuống lầu làm bữa sáng.
Không lâu sau khi cô vào bếp, Tống bước xuống, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng cùng một chiếc quần tây trắng ống thẳng làm tôn lên đôi chân dài của anh. Tống Lâm thường mặc vest và đi giày da, và hầu hết các bộ vest đều có màu đen. Hôm nay, trong một bộ âu phục màu sáng nhìn anh cũng bớt lạnh lùng hơn một chút.
Mộ Cẩm Vân quay lại nhìn anh, sững sờ một lúc, nước bên đó đã sôi rồi nhưng cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Anh đi đến tắt bếp rồi cúi đầu nhìn cô: “Em có phải cũng nên thôi nhìn anh rồi không?”
“…”, Mộ Cẩm Vân vẫn ngây người không nói nên lời.
Tống Lâm cái gì cũng giỏi, chỉ cái miệng này thôi cũng đủ khiến người khác điêu đứng rồi!
“Anh còn tưởng rằng sau bốn năm, kỹ năng nấu nướng của em đã tiến bộ một chút rồi chứ, kết quả cũng không khác gì trước đây nhỉ.”
Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đâu được như Tổng giám đốc Lâm, trình độ ăn nói đã lên một bậc rồi.”
Anh nghe thấy lời trêu ghẹo của cô, cũng không bận tâm: “Anh như vậy là đang giúp em đó.” Mộ Cẩm Vân nhướng mày: “Vậy lần sau anh làm mẫu cho em đi?”.
Thật ra cô đơn thuần chỉ muốn anh không nói nữa nhưng không ngờ vừa nói dứt lời , Tống Lâm liền đáp lại: “Cứ đợi xem, sáng mai anh sẽ làm.”
Khi anh ấy nói như vậy khiến Mộ Cẩm Vân không biết phải nói gì tiếp theo. Anh cũng không nói chỉ yên lặng ăn món mì mình mới phàn nàn xong.
Một lúc lâu sau, Tống Lâm ăn mì xong, sau đó đặt đũa xuống, nhìn cô, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng nói: “Chúng ta sẽ đi gặp Hạ Như Mộng.”
“Hả?”
“Chúng ta đã nhận được giấy chứng nhận rồi, tin tức tốt như vậy, cô ta không biết thì tiếc lắm.” Anh nói mà khuôn mặt chẳng để lộ biểu cảm gì.
Lúc đầu, Hạ Như Mộng yêu cầu anh phát sóng toàn bộ buổi lễ cầu hôn cũng như hôn lễ, anh biết cô muốn làm gì, cô ta thực chất chỉ muốn để cho Mộ Cẩm Vân nhìn thấy. Khi đó, anh bị cô lập cũng không có ai giúp đỡ , người nhà họ Tống, còn cả Lương Tư Cần lại dồn ép anh mà Hạ Như Mộng chính là người đứng sau mọi chuyện. Thực ra, nếu như lúc trước cô ta biết điều một chút có lẽ anh bây giờ cũng không hận cô ta như vậy.
Hôn nhân là phải xuất phát từ việc cả hai bên đều nguyện ý, nhưng bọn họ chỉ muốn lấy cổ phần của Lương Tư Cần, còn nhà họ Hạ cũng chỉ muốn trở về Hà Nội. Nhưng cô ta thì lại tham lam tất cả mọi thứ.
“Tống Lâm?” Mộ Cẩm Vân nhìn anh, hỏi.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tống Lâm nhìn sang Mộ Cẩm Vân bên cạnh, hỏi cô: “Em ăn no chưa?”
“Em ăn no rồi, anh đi rửa chén đi.”
Anh nhíu mày một lát rồi không nói gì mà thực sự bưng bát đi vào.
Mộ Cẩm Vân ngạc nhiên, liền đi theo vào phòng bếp: “Cậu Tống, anh mười ngón tay vàng ngọc chưa từng chạm vào nước có thể rửa chén được không vậy?”
Tông Lâm khịt mũi, đưa tay đẩy cô ra: “Đứng xa một chút mà xem anh này.”
Nhìn thấy anh như vậy, Mộ Cẩm Vân cũng không ngăn cản, lùi về phía sau hai bước nhìn anh khéo léo vắt nước tẩy rửa bát đĩa.
Cô luôn cảm thấy một người đàn ông như Tống Lâm, chưa nói đến việc rửa bát, vào bếp thì thật khó tin. Nhưng bây giờ, anh đang đứng trước bồn rửa bát và rửa bát một cách nghiêm túc.
Chỉ có hai bộ bát đũa, chẳng mấy chốc anh đã rửa xong.
Lau tay xong, anh quay sang bảo cô: “Đi thôi.”
“Thật sự đi gặp Hạ Như Mộng sao?”
“Em làm anh nhớ ra rồi, để anh đi lấy ít kẹo cưới.” Nói xong, anh bước ra nhà hàng bên ngoài, lấy đi phần kẹo cưới còn lại gửi hôm qua.
Mộ Cẩm Vân nhìn theo anh, tâm trạng lúc này không biết nên khóc hay nên cười, hỏi theo: “Không cần đi đến công ty Samsung trước sao?”
“Để sau đi.” Anh nói rồi dẫn cô vào thang máy.
Tống Lâm đích thân điều khiển xe, tình cờ lại trùng vào giờ cao điểm, hai người bi kẹt trên đường gần mười phút.
Mới sáng sớm đã muốn đi gặp Hạ Như Mộng. Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh mình, cô cũng chịu thua anh.
Xe đến ngoại ô bên ngoài đã bốn mươi phút trôi qua, hai người vừa bước xuống xe liền có người tiến lên mở cửa. Tống Lâm tay trái cầm chiếc kẹo cưới, tay phải dắt cô vào.
Cô tưởng rằng anh sẽ gửi kẹo cưới cho người vệ sĩ canh gác ở đây nhưng không phải, tay anh vẫn luôn cầm hộp kẹo cưới xuống tầng hầm.
Mở cửa, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy Hạ Như Mộng với mái tóc rối bù. Cô ngồi ở cuối giường quay lưng lại với bọn họ, tưởng rằng bọn họ là bảo vệ, không hề quay đầu nhìn lại mà hỏi “Tống Lâm tới sao?”
Câu hỏi này Hạ Như Mộng đã hỏi rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần như thế, câu trả lời đều giống nhau: không phải.
“Tới rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Như Mộng cứng người.
Cô nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân, cô sửng sốt một lúc, phản ứng lại mà nhìn thẳng vào Tống Lâm: “Anh muốn như thế nào thì mới chịu thả tôi ra đây?”
Bị giam ở đây lâu như vậy, Hạ Như Mộng cảm thấy mình sắp phát điên rồi!
“Không cần vội, lát nữa tôi sẽ thả cô đi.”
Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó ném túi kẹo cưới bên cạnh Hạ Như Mộng nói: “Chúng tôi đã kết hôn rồi, lời nguyền của cô không được linh ứng đâu .”
Anh nói xong rồi dắt tay Mộ Cẩm Vân rời đi. Mất bốn mươi phút để đến được đây, cuối cùng anh cũng chỉ nói có hai câu. Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh, vừa muốn cười anh, nhưng lại phát hiện khuôn mặt anh lạnh tanh đầy thù hận.
Cô mím môi, cúi đầu nhìn đôi bàn tay vẫn còn đang nắm chặt của hai người, lên tiếng thu hút sự chú ý của anh: “Anh thật sự thả cô ấy ra ngoài sao?
“Thả chứ.”
Vừa nói anh vừa nhếch miệng: “Đừng lo lắng, cô ta chẳng qua cũng chỉ là vừa đổi một chỗ mới không đóng cửa mà thôi.”
Khi Hạ Như Mộng nguyền rủa anh và Mộ Cẩm Vân sẽ không có kết quả là lúc cô ta mới bị nhốt lại, sự kiêu ngạo của Hạ Như Mộng vẫn chưa bị mài mòn.
Anh lúc đó không nói gì mà chỉ để lại một câu với vẻ mặt ủ rũ: “Cô nguyền rủa tôi sao? Được lắm, vậy thì cô hãy chờ đến ngày cô ấy quay trở về bên tôi, tôi sẽ thả cô ra ngoài!”.
Khi Hạ Như Mộng nghe thấy điều này, cô ta đã phát điên. Cô ta không ngờ rằng khi bị bắt giam, lại bị giam giữ đến gần nửa năm. Trong nửa năm qua, nhà họ Hạ hầu như đã bị Tống Lâm làm chủ.
Khi trở lại Hà Nội, Hạ Như Mộng đã làm rất nhiều chuyện xấu. Khi còn ở Hoa Kỳ cô ta rất thích sử dụng ma túy bất hợp pháp, cho đến khi trở lại cô ta vẫn không thể bỏ được thứ đó. Không ít người theo cô ta cũng dần trở thành con nghiện. Trong nhiều năm nay, cô ta vẫn luôn sử dụng những thứ này, kể cả trong suốt sáu tháng cô bị nhốt, anh cũng để mặc, không giúp cô ta cai nghiện.
Một khi cô ta ra ngoài, cũng sẽ bị anh bắt lại mà thôi.
Mộ Cẩm Vân không biết về chuyện này, nhưng khi nghe Tống Lâm nói vậy, cô biết hơn nửa năm nay anh đã tính toán ổn thỏa cả rồi.
Hai người lại lên xe, cô quay đầu nhìn anh: “Bây giờ chúng ta đi đến Công ty Samsung sao?”
“Không phải.”
“Thế chúng ta đi đâu.”
Lời nói ra đến miệng, Tống Lâm gần như đã nói ra, nhưng anh vẫn cố kìm chế: “Đến đó rồi thì em sẽ biết thôi.”
Mộ Cẩm Vân biết anh quyết tâm không nói, cho nên quay đầu liếc anh: “Ồ.”
Xe chạy ra khỏi biệt thự và lại vào đường cao tốc. Nửa giờ sau, xe dừng trước một xưởng vẽ. Khi Mộ Cẩm Vân nhìn thấy váy cưới ở cửa sổ, cô ngây người một lúc, liếc xéo người đàn ông bên cạnh: “Anh muốn em thử váy cưới sao?”
“Ừ.”
Cứ như thế, anh bước xuống xe, chẳng nói thêm lời nào.
Mộ Cẩm Vân vốn tưởng rằng anh đưa cô đi chọn váy cưới, nhưng Tống Lâm nói rằng váy cưới của cô đã được thiết kế từ lâu, hôm nay cô đến đây là chỉ để đo kích thước mà thôi.
Cô hơi kinh ngạc, nói: “Sao em không biết gì hết thế?”
Tống Lâm nhìn cô, trái cổ có chút chuyển động: “Em cứ thử trước đi.”
“Được thôi.”
Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn một cái, thấy anh đang đứng ở trước sô pha, có chút lơ đễnh, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Mộ Cẩm Vân đi lên lầu hai. Có người đến chào hỏi Tống Lâm nhưng anh phớt lờ mọi người đi thẳng ra ngoài hút thuốc, nhưng sau khi sờ túi thì anh lại phát hiện trên người chẳng mang thuốc cũng chẳng có bật lửa.
Mộ Cẩm Vân đã hút thuốc rất nhiều trong những năm này, Hứa Thanh Nga, ngày hôm đó đã nói với anh ấy như thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.