Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 318



Chương 318: Em cũng đã rất nhớ anh
“,”Hướng Vũ cười một cái: “Điều kiện quá hấp dẫn người như vậy, tôi cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi.”
Mộ Cẩm Vân cũng mỉm cười: “Những năm này, anh cũng đã vất vả nhiều rồi, quản lý Hướng.”
Cô vừa nói, vừa cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy Tống Lâm thật sự đáng ghét.
Cô làm sao lại cảm thấy là anh cố ý làm như vậy, hôm qua thử váy cưới, hôm nay thì phòng triển lãm tranh.
“Khách sáo rồi, đó là việc tôi nên làm.”
Anh ta nói xong, tầm mắt đột nhiên ngẩng lên: “Tổng giám đốc Lâm…”
Nghe được những gì Hướng Vũ nói, Mộ Cẩm Vân sửng người một chút, liền quay người lại, quả nhiên Tống Lâm thật sự đang bước vào.
Ngay khi cô quay người lại, tay đã bị anh nắm lấy: “Không phải phòng tranh của em, em đến đây làm cái gì?”
Mộ Cẩm Vân hơi nghiêng đầu nhìn anh, chau mày: “Nhưng đây không phải là phòng tranh của anh sao?”
“Đúng vậy, vậy nên nó không phải của em.”
Hướng Vũ nhìn hai người trước mặt, lặng lẽ đi về.
Anh liếc nhìn cô một cái, rồi dắt cô đi ra ngoài: “Ban đầu là chính em không cần nó, vậy mà bây giờ em lại đến đây muốn làm Tu hú chiếm chỗ chim khách à?”
Nói xong, anh cười nhẹ một tiếng: “Mộ Cẩm Vân, em không phải là quá tham lam rồi sao?”
Nghe thấy điều này cô chỉ muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn kìm lòng lại được: “Em không tham lam, em chính là đến để xem thử, còn chưa nói muốn giành lại, anh căng thẳng cái gì?”
Anh cười lạnh một tiếng, không nói lại, sắc mặt không tốt lắm.
Mộ Cẩm Vân biết anh lại tức giận rồi, chuyện lúc trước luôn ghi nhớ đến bây giờ, bàn về lòng dạ hẹp hòi thì quả thật không ai lợi hại hơn được Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân thở dài: “Chà, em đã học lên tiến sĩ bốn năm rồi, cũng không biết quản lý Hướng sẽ không cảm thấy não em không tốt chứ.”
Cô nói xong, quay đầu nhìn anh, nhưng anh vẫn không mở miệng, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Mộ Cẩm Vân không chịu đựng được nữa nên bật cười: “Cũng hông biết là kẻ xấu nào đó, tung tin đồn nhảm em đã đi học lên tiến sĩ, nói cái gì mà ngắn là hai ba năm, dài thì năm sáu năm.”
“Sao hôm nay em nói nhiều vậy?”
Mộ Cẩm Vân học thêm dáng vẻ của anh, cười nhẹ: “Vậy tại sao hôm nay anh lại ít nói như vậy?”
Tống Lâm nhéo nhéo vào lòng bàn tay cô, Mộ Cẩm Vân thấy lòng bàn tay của mình có hơi đau, anh dường như làm đau tay cô, nhưng chỉ là dùng một chút trọng lực, anh lại thu trở về.
“Em muốn ăn lẩu cay.”
Anh có chút ghét bỏ: “Tại sao em luôn thích những thứ này?”
“Tổng giám đốc Lâm không phải cũng ăn rất hăng say đó sao?”
“Nếu em không gọi nhiều như thế thì anh sẽ ăn?”
Cô trầm ngâm gật đầu: “Vậy thì em sẽ gọi ít đi một chút.”
Lời của cô vừa nói xong, sắc mặt của Tống Lâm tối sầm lại.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh bật cười, có chút hiểu rõ tại sao Tống Lâm bình thường thích quái gở như thế.
Hóa ra khiến cho người khác không thể nói được gì nữa, cũng là một loại thành tựu.
Lúc cả hai người đi ra ngoài thì tình cờ chạm mặt Mộ Tinh Anh, trên tay cô ta ôm lấy một cậu bé ba bốn tuổi, đứng trước cửa hàng đồ chơi nhập khẩu và chỉ vào chiếc xe nâng bên trong tỏ ý muốn mua.
Mộ Tinh Anh mặc kệ bỏ đứa bé xuống rồi bỏ đi, đứa bé vẫn đứng ngay tại chỗ òa khóc nức nở.
Mộ Cẩm Vân thực sự là muốn tránh Lâm Lộ, đã nửa năm kể từ lần cuối cô gặp mặt Mộ Tinh Anh.
Những năm qua, Mộ Tinh Anh đã trải qua như thế nào, cô cũng không rõ, cũng không muốn biết.
Tống Lâm thấy cô đột nhiên không nói gì nữa, thuận theo tầm nhìn của cô mà liếc mắt nhìn qua, sau đó ánh mắt rơi vào trên người của Mộ Tinh Anh, anh cười lạnh một tiếng: “Cô ta thật là lợi hại, con trai vừa mới sinh ra đã để cho Lương Thu Trà giám định kết quả, Trương Đại Bình giúp người khác nuôi con trai ba năm, năm ngoái Mộ Tinh Anh đi vụng trộm và bị bắt quả tang, Trương Đại Bình mới dấy lên nghi ngờ, bí mật làm xét nghiệm quan hệ cha con. Năm nay Mộ Tinh Anh bị đuổi ra ngoài nhưng cô ta đã vơ vét của Trương Đại Bình không ít tiền.”
Mộ Cẩm Vân nghe được những gì anh nói, chau mày nói: “Em không muốn chạm mặt cô ta.”
Vừa nói xong, Mộ Tinh Anh, người đang quay đầu chuẩn bị đánh con trai một trận, thì liếc nhìn sang.
Mộ Đình Nam đã qua đời nửa năm trước, toàn bộ tài sản thừa kế khoảng năm mươi hay sáu mươi triệu nhân dận tệ của ông ta đều được để lại cho Mộ Cẩm Vân.
Nửa năm nay, cô ta đã luôn tìm kiếm Mộ Cẩm Vân, nhưng sau ngày hôm đó, Mộ Cẩm Vân giống như người đã bốc hơi, cô ta không ngờ rằng, có thể lại chạm mặt nhau ở đây.
Cô ta thậm chí đến con trai mình cũng không quan tâm đến, trực tiếp lao thẳng đến trước Mộ Cẩm Vân.
Tống Lâm bước lên phía trước một bước, chặn ở giữa cô ta và Mộ Cẩm Vân.
Mộ Tinh Anh sửng sốt trong chốc lát, nhìn thấy là Tống Lâm, sắc mặt tái nhợt: “Tổng giám đốc Lâm, tôi có việc tìm chị gái tôi.”
Mộ Cẩm Vân lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi không có việc gì phải nói với cô. Nếu cô biết điều thì đừng làm phiền tôi.”
“Mộ Cẩm Vân! Dù sao mà nói thì tôi cũng mang họ Mộ, tài sản thừa kế của bố, tôi ngay cả một phần tiền cũng không có, cô cảm thấy có lý không?”
Nghe được lời cô ta nói, Mộ Cẩm Vân cười nhạo một tiếng: “Đây là việc của Mộ Đình Nam, cô có bản lĩnh thì tìm ông ta mà nói chuyện, đừng tìm tôi!”
“Cô!”
Mộ Đình Nam đã chết rồi, Mộ Cẩm Vân bảo cô ta đi tìm Mộ Đình Nam, như thế không phải bảo cô ta đi chết sao?
Mộ Tinh Anh tức giận đến run lên, nhưng là vì có Tống Lâm ở đây, cô không dám láo xược.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, cô ta luôn cảm thấy Mộ Cẩm Vân của bây giờ có gì đó không giống trước đây.
“Không phải cô bây giờ cũng đang sống rất tiêu sái sao? Số tiền đó của Mộ Đình Nam cô cũng có thể nhìn thấy ở trong mắt?”
Mộ Cẩm Vân nói xong, liền liếc nhìn Tống Lâm, hai người liền nhấc chân rời đi.
Mộ Tinh Anh đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ, muốn đuổi theo nhưng không dám đuổi theo.
Nếu cô biết Mộ Đình Nam còn giấu nhiều tiền như vậy, lúc đó dù có bị nói gì thì cô ta cũng sẽ không để ông ta một mình trong bệnh viện!
Nhưng bây giờ, nói cái gì thì đều đã xong hết rồi.
Mộ Đình Nam đã mất, và số tiền cô ta cuồn được từ chỗ của Trương Đại Bình cũng đã tiêu hết sạch.
Nhìn hình bóng của hai người Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đi càng lúc càng xa, Mộ Tinh Anh quay đầu lại liếc nhìn thấy con trai mình, vẫn đang ngồi ở trên đất mà khóc!
Cô ta càng tức giận, đi tới kéo đứa bé lên mà đánh: “Khóc khóc khóc này! Từ sáng cho đến tối chỉ biết khóc!”
Xung quanh có nhiều người không chịu được, nhưng cũng không thể quan tâm việc không quan hệ gì tới mình.
Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ Hà Nội như bước vào khung cảnh xa hoa đèn màu rực rỡ.
Ngồi trong xe, Mộ Cẩm Vân chợt nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng đầu nhìn Tống Lâm đang ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Lâm, anh không phải là tiểu hoàng tử đua xe sao? Sao bây giờ lại lái xe ổn định như vậy?”
Nghe thấy lời của cô nó, khóe miệng của Tống Lâm cong lên, quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Em không phải là muốn trải nghiệm đó chứ?”
“Được a.”
Anh kéo căng khóe miệng: “Em đừng có hối hận đó nhé!”
Mộ Cẩm Van nhớ tới lần đầu tiên bản thân bị anh đẩy vào xe đua, sau khi vừa bước xuống xe liền nôn ra.
Sau khi Tống Lâm nói xong, anh thực sự tăng tốc độ.
Sau nhiều năm như thế rồi, cô bây giờ cũng không còn giống như xưa nữa rồi.
Tốc độ xe càng ngày càng nhanh, cô lại càng ngày càng cảm thấy bình tĩnh.
Tuy nhiên, tốc độ xe lại dần dần chậm lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa muốn lên tiếng thì anh đã chặn lời cô trước: “Im miệng!”
“…”
Cô rõ ràng là không nói gì cả mà.
Mộ Cẩm Vân không có mở miệng, anh cũng không nói chuyện, bên trong xe cũng rất yên tĩnh.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mở miệng gọi anh một tiếng: “Tống Lâm.”
“Hử.”
Anh ậm ừ.
Mộ Cẩm Vân cong môi cười, không nói gì nữa.
Thật ra hôm nay cô cảm thấy hơi mệt, nên mới đi ra ngoài một chuyến, thời gian bây giờ còn sớm, nhưng trong xe quá yên tĩnh, xe của Tống Lâm cũng lái rất ổn định, vậy nên cô ngủ quên lúc nào không hay.
Phía trước có đèn đỏ nên Tống Lâm phanh xe từ từ, nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh.
Ban đầu khi cô rời Hà Nội, anh vẫn luôn phía người theo dõi phòng trưng bày tranh.
Nhưng mà, sau khi theo dõi nửa năm trời, chủ nhân của phòng tranh cũng đã thay đổi rồi, anh cũng không điều tra ra được điều gì.
Bình thường cô trông cũng không phải là loại người đặc biệt thông minh, nhưng cô đã sử dụng tất cả sự thông minh của mình để đối phó với anh.
Phòng tranh do một người Hoa Kiều mua lại, anh phái người đi điều tra, cuối cùng điều tra ra, người đó với cô không có mối quan hệ gì.
Nhưng anh không bỏ cuộc, sai người đi theo dõi người đó, nhưng theo dõi gần một năm, tất cả số tiền đó đã bị tiêu sạch, cũng không phát hiện thấy gì.
Anh biết cô là cố ý làm như thế, cô cố ý không để anh tìm thấy cô.
Nhưng anh vẫn muốn tìm, chỉ là anh đã tìm khắp Châu Âu, Châu Mỹ và Châu Úc, nhưng vẫn không phát hiện ra gì cả.
Cô đột ngột biến mất như thế, thỉnh thoảng anh cũng đến phòng tranh một chuyến, Hướng Vũ hỏi anh bao giờ thì cô trở về.
Thực ra anh cũng rất muốn biết khi nào cô sẽ trở về, nhưng anh cũng không biết.
Trái tim cô thực sự rất tàn nhẫn, trong phòng tranh có những dấu tích của mẹ cô, vậy mà cô hoàn toàn không cần đến nó, bán tất cả cho người khác như thế.
Sau đó, khi Dành Dành ra mắt công chúng ở Hồng Kông, khi nhìn thấy ​​cô xuất hiện trong chương trình phát sóng trực tiếp với danh nghĩa Hứa Thanh Nga, anh thực sự ước mình có thể tự tay bắt cô trở về.
Nhưng anh không thể, anh chỉ có thể đến phòng trưng bày tranh, nói với Hướng Vũ rằng cô sẽ sớm trở về thôi.
Ngoài việc nói với Hướng Vũ, anh thực sự cũng không biết phải nói với ai khác.
Anh kiêu ngạo hơn ba mươi năm, nhưng cuối cùng lại khiêm tốn chờ đợi một người quay về.
May mắn thay, anh đã chờ đợi được rồi.
Thu hồi lại ánh mắt, anh mỉm cười, nhìn đèn xanh từ từ bật sáng trước mặt, sau đó khởi động xe.
Khi xe dừng lại, cô vẫn đang ngủ.
Tống Lâm không còn cách nào khác, chỉ đành nhẹ nhàng xuống xe, sau đó đi vòng qua giúp cô cởi dây an toàn, sau đó ôm cô rời khỏi xe.
Trước cửa thang máy còn có nhiều người khác, tay anh hơi khẽ nâng lên, đem đầu của cô quay vào trong lòng mình.
Thang máy đột nhiên phát ra một tiếng ‘‘Ding’’, người trong lòng anh khẽ động đậy một chút.
Tống Lâm nghĩ rằng cô sẽ tỉnh dậy, kết quả cúi đầu nhìn xuống một cái, phát hiện ra cô chỉ là đang cử động mà thôi.
Cuối cùng anh cũng mở cửa, ôm người lên tầng hai, ngay khi đặt Mộ Cẩm Vân xuống, liền nghe thấy cô cau mày không biết là đang nói cái gì.
Tống Lâm nghĩ cô tỉnh rồi, cùng mình nói chuyện, cúi đầu hừ một tiếng: “Cái gì?”
“Tống Lâm, anh làm sao lại xấu như vậy?”
Nghe được lời cô nói, mặt anh tối sầm lại.
Anh muốn véo cô tỉnh lại, nhưng lại thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Tống Lâm nhìn cô, hơi sửng người một lát, ngồi ở trên giường, có chút mù mờ.
Cô làm sao ngay cả trong giấc mơ, cũng mơ thấy là anh đang ức hiếp cô?
“Em cũng rất nhớ anh.”
Trong căn phòng rộng lớn, giọng nói của Mộ Cẩm Vân rất nhỏ, nhưng mà anh lại gần ở phía trước cô, nghe rất rõ ràng.
Tống Lâm vội vàng lấy điện thoại ra, mở ghi âm: “Em vừa mới nói cái gì, Mộ Cẩm Vân?”
“Tống Lâm, anh thật là xấu!”
Anh dựa vào quá gần, hơi thở của anh phả vào mặt cô, có lẽ Mô Mộ Cẩm Vân cảm thấy không thoải mái nên giơ tay vuốt vuốt.
“Là câu sau cơ.”
Nhưng trong mười phút tiếp theo, Mộ Cẩm Vân không mở miệng nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Tống Lâm tắt ghi âm điện thoại, nhìn người trên giường, đứng dậy gọi điện thoại cho Lý Minh Việt.
Sau khi nhận xong cuộc gọi, trong lòng Lý Minh Việt như có hàng nghìn con ngựa chạy qua, Tống Lâm nhắc anh ta cắt đoạn ghi âm trên camera hành trình của xe.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.