Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 324



Chương 324: Em càng để ý anh hơn
“,”Ban đầu anh chỉ là muốn cô chịu thua, nhưng cô lại không làm vậy, cô thà rằng ở trong đó tám tháng cũng không chịu thua mà ở bên cạnh anh.
Bây giờ thì anh biết rồi, cô cũng là một cái đinh, nếu cứng rắn động vào, cũng sẽ chỉ vỡ theo thôi.
Mộ Cẩm Vân phát hiện sự biến hóa trong cảm xúc của anh, ngây ra một lúc, mím mím môi: “Cũng không phải chuyện gì xấu, bây giờ ông ta cũng gọi điện xin lỗi em rồi, chuyện năm đó cũng coi như là một sự tôi luyện đi.”
Cô muốn nói mình đã tha thứ cho anh rồi, nhưng lại cảm thấy, với tính cách của Tống Lâm, nếu cô nói vậy đoán chừng anh càng tự trách mình hơn.
Cô vừa nói xong, lại thấy người bên cạnh lên tiếng: “Xin lỗi.”
Đồng thời lúc đó, cửa thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.
Cô quay đầu nhìn anh, có chút hoảng hốt.
Sự việc lúc trước ai đúng ai sai, thật ra cô đã không còn muốn truy cứu nữa rồi.
Con người Tống Lâm này, miệng cứng như con vịt nấu chín vậy, đến cả việc nói ra những lời từ trong lòng, cũng phải cần giả say xỉn rồi mới có thể nói được.
“Anh yêu em” Ba chữ này cô cũng chỉ từng được nghe hai lần, một lần thì cao cao tại thượng, một lần thì giả say giả lơ mơ, không rõ ràng gì cả.
“Xin lỗi em”, ba chữ này thật ra cô cũng chưa từng nghĩ sẽ được nói ra từ chính miệng anh.
Con người anh như vậy, cho dù phải áy náy cả đời, cũng chưa chắc sẽ chịu hạ thấp mình mà mở miệng nói một câu xin lỗi.
Nhưng mà bây giờ, anh đột nhiên lại nói ra như vậy.
Ngược lại chính là cô, bị bất ngờ đến nỗi trong chốc lát không biết nói gì nữa.
Sau khi nói hết câu, anh lại như không có chuyện gì cả, nắm tay cô đi ra bên ngoài.
Cô cứ mãi nhìn anh, cứ để anh dắt ra khỏi cửa Thụy Hiên, đẩy lên xe.
Anh nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, lúc đó cô mới đột nhiên phản ứng lại được, vươn tay cầm lấy tay anh: “Tống Lâm.”
“Ừm?”
“Có phải anh rất để tâm chuyện trước đây không?”
Anh không nói gì, chỉ là ánh mắt anh nhìn cô đã cho cô câu trả lời rồi.
Mộ Cẩm Vân cười nhẹ: “Em không để tâm nữa rồi.”
Con người ta luôn cần phải biết buông tay, nếu cứ níu giữ mãi những chuyện trước đây, vậy cả đời này cô cũng không thể sống tốt được.
Anh không đáp lời cô, chỉ nhìn cô một lát, sau đó bảo cô ngồi cẩn thận.
Không khí trong xe dần ấm lên, Mộ Cẩm Vân nhìn nét mặt nghiêng của anh.
Anh giấu cảm xúc quá tốt rồi, cô căn bản chẳng nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Hai người ăn cơm trưa xong, anh đưa cô về tận nhà.
Nhưng anh vẫn chưa đi ngay, sau khi đóng cửa, anh quay đầu nhìn cô, từng bước đi tới: “Những lời em vừa nói, là thật sao?”
Cô sững sờ một lát, nửa ngày mới nhớ ra là anh đang nói gì, gật gật đầu: “Thật.”
Cuộc sống luôn có được có mất, cô đã lựa chọn anh, vậy những chuyện trước đây cũng nên buông xuống rồi.
Anh khẽ động chân mày, vừa đưa tay cởi cúc áo vừa nói: “Anh và Hạ Như Mộng là cuộc hôn nhân hợp tác, nhà họ Hạ muốn quay về Hà Nội, anh cần cổ phần của nhà họ Hạ tại công ty.”
Cô lùi về phía sau một bước, cười nói: “Em biết.”
Anh lại tiến lên một bước: “Anh không muốn em đi, nhưng anh biết anh không ngăn nổi em.”
“Em biết.”
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mắt có chút nóng, cô biết, con người anh như thế, có thể như vậy mà đem chuyện trước đây nói ra một cách rõ ràng, nếu không phải là yêu cô, chắc cả đời anh cũng sẽ không nói.
Cuối cùng anh cũng bước tới trước mặt cô, đứng yên không động: “Con của Hạ Như Mộng không phải của anh, anh chưa từng động vào cô ta.”
Cô hơi nghẹn ngào, gật đầu: “Em cũng biết chuyện đó.”
“Không phải anh không tin em, mà là anh biết, em vẫn còn yêu anh.”
Anh trước đây vốn là người kiệm lời, cho dù là về sau đó cho tới hiện tại, anh càng thêm kiêu ngạo ít nói, bây giờ lại như vậy, khiến cho cô cơ bản là không nhịn được.
Mộ Cẩm Vân khẽ chớp mắt, nước mắt cô rơi xuống, cô đưa tay lau qua: “Em biết.”
“Anh thật sự không muốn đẩy em vào chốn lao tù, anh chỉ là muốn em nhận thua.”
Anh rất thẳng thắn, những chuyện từ trước chưa từng nói, dường như muốn hôm nay đều nói ra hết.
“Em biết.”
Cô cảm thấy mình có chút không chịu nổi, đưa tay che miệng anh: “Tống Lâm, em đều biết cả.”
Cô ở bên cạnh anh một năm rồi, cô thật sự yêu anh, khi thật sự yêu một người rồi, người đó chỉ cần động chút chân mày, cô cũng đã biết được anh ấy đang nghĩ gì.
Anh lắc đầu, đưa tay kéo tay cô xuống: “Thật ra hôm đó ở bệnh viện, anh đã cố tình lấy nhẫn bắt em đeo vào.”
“Em biết mà, em đều biết hết.”
Cô không thể nghe tiếp nữa, vòng tay ôm chặt lấy anh: “Anh không cần nói nữa, em đều biết, thật đó, tất cả em đều biết hết.”
“Tối hôm đó anh không hề say, nhưng tôi không biết làm sao để dỗ dành em.”
Anh nói xong, cúi đầu nhìn cô, vừa đưa tay lau nước mắt cô vừa nói: “Anh yêu em, Mộ Cẩm Vân.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, sau đó kéo cô ôm vào lòng: “Có một chuyện, em nhất định là không biết.”
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình có chút không có tiền đồ, rõ ràng mấy năm rời xa anh đó đều chưa từng khóc, thế mà hôm nay ở bên cạnh anh rồi, anh chỉ nói một câu, cô đã nhịn được mà khóc.
Cô giơ tay lấy áo lau cả đống nước mắt, rất không dễ dàng mới nhịn được, sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh: “Thật ra bức tranh đó không phải tôi lấy.”
Mộ Cẩm Vân sững người, có chút không thể tin được nhìn anh: “Vậy là?”
“Lương Lập Dương.”
“Ban đầu đúng là anh tiếp cận em vì bức tranh đó, nhưng có một lần khi em bị sốt đã hỏi anh tại sao, tại sao nhưng người thân thiết đều đối xử với em như vậy, tôi liền không động tới nữa.”
Anh thở nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn cô: “Đó là lần đầu tiên anh sợ mình làm người khác thất vọng.”
Lần đó Mộ Cẩm Vân sốt rất cao, cô cứ kéo lấy anh gọi ba, rồi lại gọi mẹ, sau đó đột nhiên lại khóc lóc loạn cả lên hỏi anh tại vì sao.
Khi cô ở bên cạnh anh dường như chưa bao giờ để lộ ra sự đau khổ và thất vọng của cô đối với Mộ Đình Nam, cái cô biểu hiện nhiều hơn đó là sự phẫn nộ.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khó chịu, cô hỏi anh tại sao, thật ra anh cũng không biết là tại sao.
Về sau Lương Tư Cần bệnh nặng, anh nhìn thấy chiếc chìa khóa cô để trong ngăn kéo bàn trang điểm, mới nghĩ ra câu tại sao của cô ngày đó.
Anh không có ai thân thiết, người duy nhất đối xử tốt với anh là Tống Thành về sau cũng trở mặt thành thù rồi.
Anh cảm thấy bản thân mình là người máu lạnh, cho dù là ai phản bội cũng đều cảm thấy đó là chuyện trong dự liệu cả.
Vậy mà đối với cô, anh lại có chút không đành lòng để cô phải trải qua những điều đó.
Lúc đó anh cũng không biết tại sao, có lẽ vì mỗi khi anh nhìn cô, nét cười và ánh sáng hiền hòa nơi đáy mắt cô khiến anh không thể tàn nhẫn nổi.
Trên thế giới này người hận anh nhiều như vậy, thế nhưng người yêu anh lại chỉ có duy nhất một người.
Cái gì anh cũng không thể cho cô, chỉ duy nhất một điều có thể làm được, có lẽ đó chính là chút nhân từ cuối cùng còn sót lại.
Mộ Cẩm Vân chớp chớp mắt, giơ tay đánh anh một cái: “Sao gần đây anh cứ luôn nói mấy cái này chứ? Sao lại cứ muốn làm em khóc vậy?”
Cô có chút tức giận, nhưng ngoài sự tức giận lại cảm thấy đau lòng hơn.
Rõ ràng anh kiêu ngạo như vậy, vậy mà lại ba lần bảy lượt cúi đầu trước cô.
Cô nhớ lại ngày đó, anh đứng bên trong thang máy, từ trên cao nhìn xuống cô, thật cao ngạo biết bao.
Vào lúc đó cô cảm thấy, anh như là trăng trên trời còn cô thì chẳng khác gì bùn nhão dưới đáy biển cả.
Hôm nay, anh lại chui đầu vào như vậy.
Mộ Cẩm Vân khóc một hồi, cuối dùng cũng bình tĩnh lại được: “Em đi rửa mặt.” Vừa nói xong, cô liền chạy đi luôn.
Tống Lâm đứng cứng ngắc một hồi, mồ hôi sau lưng toát đầm đìa.
Anh từ trước tới nay vốn là người không thích cùng người khác nói những điều mình nghĩ trong lòng, cho dù là đối với cô ấy, cũng vẫn khiến anh rất khó mở miệng.
Nhiều năm như vậy rồi, anh đã đem bản thân bọc thành sắt thép lạnh giá, ai cũng không thể cạy nổi.
Hôm nay, cô chưa làm cái gì cả, chỉ rơi một giọt nước mắt, anh đã tự tan chảy trước rồi.
Tống Lâm nhấc chân bước đến bên sô pha ngồi xuống, cúi thấp đầu, đột nhiên lại cười lên một tiếng.
Hình như, cũng không khó đến thế.
Lấy nước lạnh tạt lên mặt, lúc đi ra ngoài, Mộ Cẩm Vân đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi.
Cô ngồi đối diện anh, ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Tống Lâm, những chuyện trước đây đều là quá khứ rồi, cứ để nó qua đi, em nói không tính toán nữa không phải là vì em không để tâm, mà là …”
Cô dừng một chút, ngập ngừng, hiếm khi ngại ngùng như vậy: “Em càng quan tâm anh hơn.”
Anh nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt sáng lên.
Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn đến nỗi cả người nóng lên rồi, vội đứng dậy: “Anh không cần nghĩ nữa, anh sắp phải cắt chỉ rồi, nếu như lúc cắt chỉ khiến bác sĩ phát hiện ra điều gì, sau này anh cũng đừng hòng nghĩ đến việc chạm vào em.”
Kẻ đang chuẩn bị giơ tay kéo lấy người là Tống Lâm: “…”
Mộ Cẩm Vân thấy anh ngồi cứng đờ ở đó, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vậy nên, có phải tiện đây anh cũng nên thật thà một chút, tại sao đối với chuyện em đi làm ở Thụy Hiên, hình như anh lại không vừa ý cho lắm?”
Sắc mặt Tống Lâm hơi thay đổi, hơi đen đen, đưa tay ấn ấn thái dương, che khuất tầm mắt: “Anh và Phương Duệ quen nhau ở Mỹ, có chút hiềm khích nhỏ, về sau sau khi biết anh ta với Triệu Nguyệt Anh yêu nhau, anh đã dặn thư ký Việt mỗi lần đi công tác đều dẫn theo Triệu Nguyệt Anh.”
Mộ Cẩm Vân mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng nhớ tới câu thứ hai Phương Duệ đã hỏi mình lúc đó, không nhịn được bật cười: “Tống Lâm, cái tính nhỏ nhen này của anh cũng cần sửa rồi chứ?”
Nghe thấy cô cười như vậy, mặt Tống Lâm càng đen hơn, anh nghiến răng: “Phương Duệ còn nhỏ nhen hơn anh.”
Cô mím mím môi, nhìn anh: “Vậy làm thế nào đây, hợp đồng em cũng ký rồi?”
Anh nhìn cô: “Em dám lấy việc công trả thù riêng, em phải từ chức!”
Đang nói, bỗng nhiên anh nghĩ ra gì đó, đột nhiên lại khí thế ngất trời nói thêm: “Anh có tiền.”
Mộ Cẩm Vân cảm thấy Tống Lâm quá là đáng yêu rồi, cô nén cười, gật gật đầu: “Đúng, anh có tiền.”
“Đừng cười nữa.” Anh nhăn mày, bị cô cười đến mức sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Em không cười, thật đấy, là em có chút vui vẻ.”
Cô đang cười, bỗng nhớ ra điều gì: “Ngày kia anh đi cắt chỉ rồi, vết thương chắc là không có vấn đề gì rồi chứ?”
“Em có thể thử xem.”
Mộ Cẩm Vân bĩu môi: “Em không thèm.”
Miệng thì nói thế, nhưng cô lại bước đến trước mặt anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, nhướng nhướng mày nhìn anh: “Anh có thể hôn em, nhưng anh không được phép chạm vào người em, tổng giám đốc Lâm.”
Cô vừa nói, lại còn vừa cố ý dùng một tay vuốt ve ngực anh.
Tống Lâm chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, duỗi tay kéo tay cô xuống, nhìn cô, thấp đầu hướng môi cô quyết liệt hôn tới.
Là cô đã cố ý khiêu khích anh, anh tất nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho cô.
Nụ hôn này của Tống Lâm vừa mạnh mẽ vừa hung bạo, cô bị anh ép đến mức hô hấp cũng có phần khó khăn.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, anh mới ở bên bờ nguy hiểm đó tha cho cô.
Mộ Cẩm Vân thở gấp một hơi, đưa tay ôm chặt anh: “Tống Lâm, em yêu anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.