Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 325



Chương 325: Anh nhịn rất lâu rồi
“,”Mộ Cẩm Vân nói xong, Tống Lâm liền đưa tay kéo cô ra một chút.
Lúc anh đang cúi thấp đầu xuống, cô nghiêng đầu đi, giơ tay chặn lại đôi môi mỏng manh của anh: “Trước khi cắt chỉ, không được phép.”
Sắc mặt của Tống Lâm đều đen lại rồi: “Anh không động, em động.”
Anh giữ chặt eo cô, không cho cô đi.
Mộ Cẩm Vân nóng hết cả mặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đừng có mơ!”
Miệng lưỡi đàn ông toàn là lừa người cả!
Cô còn lâu mới tin anh!
Ý chí của Mộ Cẩm Vân rất kiên định, cuối cùng Tống Lâm cũng không có cách nào, chỉ đành buông tay, để cô từ bên cạnh mình rời đi.
Cô đứng dậy lấy ra một đĩa dâu tây từ trong tủ lạnh, rửa sạch rồi bưng đến bên sô pha, vừa ăn vừa nhìn Tống Lâm đang gọi điện thoại.
Lúc anh gọi điện thoại thường có một động tác nhỏ, đó là tay luôn thích xoay xoay cúc áo sơ mi của mình.
Mộ Cẩm Vân nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, nhìn ngón tay của anh giống như muốn cùng cái cúc áo đó gây khó dễ vậy, nhịn không được mà muốn cười.
Cô vừa cúi đầu xuống, Tống Lâm đã tắt điện thoại, bước qua đây.
“Em cười cái gì?”
Anh cau mày, dường như đang rất khó hiểu, mình chỉ nghe một cuộc điện thoại, sao cô ấy lại cười rồi?
Mộ Cẩm Vân lắc lắc đầu, nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện: “Không có gì, anh ăn không?”
Anh “xùy” một tiếng: “Mấy cái đồ này con gái mới ăn.”
Cô nghe thấy lời anh nói, nhướng nhướng mày, vươn tay cầm một quả dâu tây đưa đến bên miệng anh: “Thật sự không ăn sao?”
Cô vừa dứt câu, anh đã há miệng cắn quả dâu tây đó vào trong rồi.
Mộ Cẩm Vân bật cười một tiếng: “Không phải nói mấy đồ này con gái mới ăn sao?”
“Là em bảo anh ăn đấy nhé.”
Anh nói như lẽ đương nhiên vậy, lại còn tự mình vươn tay cầm một quả nữa bỏ vào miệng.
Mộ Cẩm Vân nửa cười nửa không nhìn anh, ngược lại anh chẳng có chút gì là ngượng ngùng cả.
Buổi chiều Tống Lâm quay lại Công ty Samsung, Mộ Cẩm Vân ở nhà tìm hiểu tình hình phát triển của Thụy Hiên trong hai năm gần đây.
Ngày Tống Lâm cắt chỉ là thứ sáu, Mộ Cẩm Vân đích thân cùng anh đi.
Bệnh viện tư nhân sớm đã hẹn lịch trước rồi, cắt chỉ xong Mộ Cẩm Vân còn kéo anh đi kiểm tra thêm một lần nữa.
Đã hơn một tháng gần hai tháng, Tống Lâm đã hồi phục được bảy tám phần rồi.
Vừa từ bệnh viện đi ra ngoài, Tống Lâm liền gọi điện cho Lý Minh Việt, bảo anh ta sắp xếp cho mình chuyện phẫu thuật xóa sẹo.
Từ lần trước sau khi Mộ Cẩm Vân đã biết anh muốn xóa vết sẹo đó đi, bây giờ anh cũng không giấu diếm cô nữa.
Cô ở bên cạnh nghe được, suýt chút nữa bật cười.
Hơn năm mươi ngày qua, vết sẹo trên mặt Tống Lâm so với lúc mới đầu đã mờ đi rất nhiều, có điều miệng vết thương quả thật rất sâu, không thể có khả năng hoàn toàn biến mất được.
Anh tắt điện thoại xong, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Buồn cười vậy sao?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không phải, chỉ là không ngờ tới, tổng giám đốc Lâm vẫn là nói được làm được.”
“Hừ.”
Anh hừ lạnh một tiếng, bắt đầu khởi động xe.
Hai người ở bên ngoài ăn bữa trưa, sau đó Tống Lâm đưa cô về nhà.
Mộ Cẩm Vân vừa xuống xe, chợt nhìn thấy người đã rất lâu rồi không gặp là Trịnh Bắc Lan.
Lần gần nhất cô gặp Trịnh Bắc Lan đã là chuyện từ sáu, bảy tháng trước rồi.
Hôm nay gặp lại bà ta, Mộ Cẩm Vân ngây ra một lúc, nhìn bà ta, biểu hiện trên mặt không mặn không nhạt: “Bà Lan, đã lâu không gặp.”
So với lần trước, Trịnh Bắc Lan hôm nay trông tiều tụy hơn rất nhiều, trên khuôn mặt tốn rất nhiều tiền để chăm sóc đã xuất hiện vài nếp nhăn, nghĩ cũng biết, nửa năm này bà ta sống cũng không tốt lắm.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Tống Lâm hai câu.”
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn Tống Lâm, liếm nhẹ môi: “Được thôi.”
“Không cần.”
Tống Lâm bước xuống xe, đi thẳng đến bên cạnh cô: “Bác có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi, nếu không muốn nói, vậy sau này cũng không cần nói nữa.”
Lúc anh nói câu đó, cả mặt đều là sự lạnh lùng.
Mộ Cẩm Vân vô thức đưa tay nắm lấy tay anh, phát hiện tay anh rất lạnh.
Mặt Trịnh Bắc Lan hơi cứng lại, nhưng bà ta biết, ngoài Tống lâm ra, bà ta chẳng còn biết tìm ai cả.
“Lâm à, nhìn lại trước đây nhà họ Hạ chúng ta cũng từng giúp đỡ con, con cũng đừng làm tuyệt tình như thế, bỏ qua cho nhà họ Hạ đi, bác đưa nó quay về Mỹ, sẽ không làm phiền đến con và cô Cẩm Vân nữa đâu.”
“Nhà họ Hạ giúp đỡ con, con cũng đã giúp nhà họ Hạ rồi, về tình về lý, con không nợ mọi người. Bác Lan, hôm nay bác nói những lời này, có phải có chút điên cuồng không?”
Trịnh Bắc Lan nhìn Tống Lâm, có chút không thể tin nổi, nhưng nhìn sang Mộ Cẩm Vân, bà ta nhanh chóng hiểu ra rồi.
Năm xưa bà ta tham lam, muốn để Hạ Như Mộng trói chặt Tống Lâm, nên tranh thủ lúc Tống Lâm đang cần nhà họ Hạ bọn họ, âm thầm lấy Mộ Cẩm Vân để uy hiếp anh.
Năm đó khi Mộ Cẩm Vân đi rồi, bà ta còn dương dương tự đắc rất lâu, rốt cuộc thì năm đó cũng là Mộ Cẩm Vân tự mình rời đi, cho dù trong chuyện đó cũng có chút thủ đoạn của bà ta.
Chuyện không ngờ tới, câu chuyện năm xưa đó, bây giờ lại trở thành tấm bài đòi mạng của nhà họ Hạ.
Tống Lâm trực tiếp nắm tay Mộ Cẩm Vân, không muốn để ý Trịnh Bắc Lan nữa.
Trịnh Bắc Lan thấy anh muốn đi, quay người qua, lại mở miệng gọi: “Tống Lâm! Nói sao thì con và Như Mộng nhà chúng ta cũng là một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, càng huống hồ hai đứa đã kết hôn ba năm rồi, ba năm này, sao con lại…”
“Tôi chưa từng động vào cô ta.”
Mặt anh có chút âm u, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo khiến người khiếp sợ: “Ban đầu tại sao tôi lấy cô ta, tôi nghĩ không có ai hiểu rõ hơn chúng ta.”
Người đàn ông đó của Hạ Như Mộng đâu? Vì sao, năm đó các người muốn một mũi tên bắn hai con chim, hiện tại cả hai bên đều mất rồi, bây giờ vẫn còn mặt mũi đến tìm tôi sao?”
Tống Lâm đang nói, đột nhiên quay đầu cười lạnh một tiếng: “Có phải nhà họ Hạ các người cho rằng Tống Lâm tôi là tên ngốc không?”
Nhà họ Hạ muốn tóm cả hai bên, mắt thấy Hạ Như Mộng và anh sau khi kết hôn cũng không có tiến triển gì, lại để Hạ Như Mộng đi quyến rũ Lương Lập Dương.
Chà, cái biện pháp này, cũng chỉ có nhà họ Hạ bọn họ mới có thể nghĩ ra được.
Trịnh Bắc Lan nghe lời Tống Lâm nói, sợ hãi lùi về sau hai bước: “Cậu…Cậu biết chuyện nào lúc nào?”
“Chuyện này bà nên đi mà hỏi người em trai tốt đó của tôi.”
Anh vừa nói, vừa nhìn Mộ Cẩm Vân một cái: “Nếu các người không muốn càng thêm thê thảm, tốt nhất nên biết điều một chút, ngay bây giờ quay về Mỹ cho tôi. Nếu các người không biết điều, sau này còn dám tìm tới trước mặt vợ tôi, vậy tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì năm đó đã hợp tác với Tống Lâm này.”
Nói xong, anh dắt tay Mộ Cẩm Vân đi vào phía trong chung cư.
Toàn bộ khuôn mặt Trịnh Bắc Lan trắng bệch, bà ta vẫn luôn tưởng rằng họn họ làm rất kín kẽ, thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ ở trước mặt Tống Lâm lại chỉ như một tên hề, bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Thang máy chầm chậm đi lên, Mộ Cẩm Vân vừa nãy nghe đến mơ mơ hồ hồ, không nhịn được mở miệng hỏi người bên cạnh: “Hạ Như Mộng thế nào rồi?”
Nếu cô nhớ không nhầm, Tống Lâm mới bỏ Hạ Như Mộng chắc cũng chưa được bao lâu?
Nghe thấy lời cô, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cho một chút: “Cô ta nghiện nặng, anh bỏ cô ta chưa được bao lâu sau thì bị bắt rồi, bây giờ nhà họ Hạ bảo vệ không nổi cô ta, đương nhiên là đem món nợ tính lên đầu anh rồi.”
Mộ Cẩm Vân nhíu nhíu mày: “Vậy cô ta và Lương Lập Dương có quan hệ gì?”
“Nhà họ Hạ sau đó, không ít lần giở trò sau lưng anh, bọn họ tưởng anh không biết gì.”
Anh nói, khoé miệng nhếch lên cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc, Hạ Như Mộng là kẻ ngu xuẩn.”
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Kòng tham của nhà họ Hạ cũng quá lớn rồi.”
Chuyện một chân đứng hai thuyền thế này mà bọn họ cũng làm ra được, cũng không sợ một ngày nào đó thuyền lật, chẳng bên nào là người mình sao?
Tống Lâm nhìn cô một cái: “Người nhà họ Hạ đều chẳng phải loại tốt đẹp gì.”
“Có ý gì?”
“Không có gì, dù sao thì bọn họ cũng không dám sống ở trong nước nữa rồi.”
Mộ Cẩm Vân nhận ra là anh không muốn nói, cũng không tiếp tục truy hỏi anh nữa.
Thứ hai tuần sau cô mới đến công ty nhận việc, ngược lại người có tiền là Tống Lâm đây bây giờ vẫn cần nhanh chóng quay lại công ty để họp.
Sau khi Tống Lâm rời đi, cô gọi điện cho Hứa Thanh Nga, nói chuyện một chút về tình hình của Dành Dành.
Ở bên Mỹ bây giờ là sáng sớm, Mộ Cẩm Vân cũng không tiện làm phiền Tiêu Dật.
Buổi tối, Mộ Cẩm Vân chợt nhìn thấy Hạ Như Mộng lên tin thời sự của Hà Nội.
Cô hoạ sĩ xinh đẹp ngày trước bây giờ đã biến thành tù nhân, dẫn đến không ít ồn ào.
Mộ Cẩm Vân cũng không nghĩ tới Hạ Như Mộng thế mà lại động tới thứ đó, trên tivi Hạ Như Mộng tay đeo còng, toàn thân vô cùng tiều tuỵ.
Trịnh Bắc Lan đứng trong đoàn người, có phóng viên phỏng vấn bà ta, bà ta đứng đó không đáp, chỉ nhìn vào Hạ Như Mộng ở nơi không xa.
Lương Lập Dương kể từ ngày hôm đó giống như bốc hơi khỏi thế gian, Tiêu Dật nói hoàn toàn không có tin tức gì của Lương Lập Dương cả.
Ngược lại là người nhà họ Tống, lại luôn đến công ty mà Tống Lâm thừa kế từ tay Tống Thành đó để làm loạn. Mộ Cẩm Vân tắt ti vi, vừa đúng lúc Tống Lâm từ trên lầu đi xuống.
Cô quay đầu nhìn anh: “Xong việc rồi sao tổng giám đốc Lâm?”
Anh hơi nhếch khóe miệng, nhấc chân đi đến trước mặt cô: “Em nên đi tắm rồi, cô Lâm.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay định bế cô lên.
Mộ Cẩm Vân đưa tay đẩy anh một cái: “Em có thể tự đi được.”
“Quá chậm.”
Anh tỏ ra ghét bỏ nhìn cô một cái, ôm lấy cô đi ba bước thành hai bước lên lầu quay về phòng.
Mộ Cẩm Vân nhìn vào đôi mắt anh, cảm giác tim như đập nhanh hơn.
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì: “Sao bây giờ anh không cho em uống rượu nữa?”
Đôi mắt Tống Lâm hơi tối đi: “Em thật lắm lời.”
Lúc trước tửu lượng của cô kém, uống chút rượu là chuyện tốt, bây giờ tửu lượng cô khác rồi, uống ít thì chẳng có tác dụng gì, uống nhiều lại say mất luôn.
Anh lại không phải tên ngốc, lại còn cho cô uống rượu nữa sao.
Mộ Cẩm Vân bị anh bế vào trong nhà tắm, người còn chưa được bỏ xuống, vòi hoa sen đã được mở ra.
Nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, cô bất giác đưa tay lau mặt, trong lúc anh lỏng tay vội lùi về sau một bước: “Anh đừng làm bừa, vừa mới cắt chỉ xong đó.”
Ánh mắt anh giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống vậy, lúc cô nói những lời này, đôi môi đều đang run rẩy.
“Bác sỹ nói hồi phục tốt rồi, em cũng nghe rồi mà.”
Anh vừa nói, vừa đem quần áo trên người mình cởi xuống.
Quần áo bị ướt rất là khó cởi, anh cảm thấy có chút phiền phức, liền thẳng tay xé luôn chiếc áo lụa cô đang mặc trên người.
Mộ Cẩm Vân ngẩn ngơ nhìn anh: “Anh có tiền cũng cũng không cần lãng phí như vậy chứ?”
Quần áo mấy triệu liền, nói xé liền xé sao? Anh cúi đầu nhìn cô, một tay vòng ra sau lưng cô, ngăn giữa lưng cô và bức tường phía sau, chặn lại sự lạnh lẽo đó: “Em cũng biết là anh có tiền mà.”
“…”
Nước từ vòi hoa sen phía trên không ngừng chảy xuống, ánh sáng trong nhà tắm hơi tối đi, ánh mắt của anh so với ánh đèn lại còn trầm hơn nữa.
Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn có chút hoảng hốt, hướng về phía bên cạnh động đậy một chút, liền bị anh kéo trở về: “Đừng động đậy.”
Anh nói, vừa cúi đầu hôn nhẹ cô, trầm giọng nói bên tai cô: “Anh đã nhịn rất lâu rồi.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.