Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 332



Chương 332: Vậy chúng ta đổi tư thế
“,”Mộ Cẩm Vân bỏ điện thoại xuống, duỗi tay lấy quyển truyện trên tay anh, nhìn anh, cười một chút: “Anh biết tại sao em lại muốn cười anh không?”
Tống Lâm nhìn cô một cái, cướp lại quyển truyện.
Cô dở khóc dở cười: “Cho dù anh muốn giả bộ cũng phải giả bộ giống một chút chứ, anh mới có kỹ năng đọc sách ngược khi nào vậy?”
Nghe thấy cô nói, mặt Tống Lâm cứng đờ lại, giơ tay giật lấy quyển truyện vứt đi, sau đó đẩy cô xuống giường: “Sao tối này em nói nhiều vậy?”
Mộ Cẩm Vân nhướn mày: “Không phải em vẫn luôn nói nhiều như vậy sao?”
Anh nghiến răng, cảm thấy Mộ Cẩm Vân lúc này đang chế giễu anh.
Anh cúi đầu định hôn cô, lại bị cô tránh đi.
Tống Lâm nhìn sang , phát hiện cô đang cười.
Anh nói giễu cợt: “Anh muốn xem xem em còn đắc ý được bảo lâu.”
Nói rồi anh đưa tay sờ cằm cô, một tay khác giữ chặt đầu của cô, không cho cô nhúc nhích.
Mộ Cẩm Vân không vùng vẫy nữa, giơ tay ôm lấy anh, nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh từng chút một.
Tống Lâm thường xuyên tập thể dục, tinh thần và thể lực đều rất tốt, Mộ Cẩm Vân đã gần một năm không vận động rồi, về phương diện này không phải đối thủ của anh.
Cô liên tiếp rút lui, giống như cái điều hoà ở trong phòng vậy, đụng phải sự nóng bỏng giữa hai người, làm thế nào cũng không xâm nhập vào được.
Anh ở phía sau cô, mồ hôi túa ra trên trán, một giọt mồ hôi chảy dài trên má.
Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn anh, giọt mồ hôi đó trực tiếp rơi xuống trên người cô.
Cô chỉ cảm thấy mình như đang trong đám lửa, bị thiêu đốt nóng bừng lên.
Nhận thức được sự phân tâm của cô, anh siết chặt eo cô và đi vào bên trong.
“Tống Lâm…”
Cô nắm chặt chăn, không kìm được mà gọi tên anh.
Anh không nói gì, nghe thấy cô gọi tên mình, cảm thấy cả người đều rất thoải mái.
Anh thích cô như thế này, anh kiểm soát cô hoàn toàn.
Khi Mộ Cẩm Vân được thả ra, đầu gối đã bầm tím rồi, cô đưa chân mình ra, đặt ở trước mặt anh.
Tống Lâm nhìn một cái, đưa tay ra ôm cô vào nhà tắm.
Nhìn thấy anh không nói, Mộ Cẩm Vân có chút không can tâm, há miệng cắn vào bả vai của anh.
Nhưng nàn da anh rất dày , cô cũng không nhẫn tâm cắn anh thật.
“Đầu gối của em sưng lên cả rồi!”
“Ừm.”
Anh đáp một tiếng, kiểm tra nhiệt độ của nước, sau đó mới đặt cô vào bồn tắm.
Nước ấm dần dần dâng lên, Mộ Cẩm Vân thoải mái khẽ nhắm hờ mắt.
Tống Lâm cầm chân của cô: “Vậy chúng ta đổi tư thế đi.”
Lúc anh nói, âm thanh vừa trầm vừa nặng.
Mộ Cẩm Vân vốn dĩ đang nhắm mắt thư giãn, bỗng nhiên nghe anh nói, toàn thân đều trở lên căng thẳng.
Cô mở mắt nhìn anh, tức giận đến mức vẩy nước vào mặt anh: “Tống Lâm Anh đi ra ngoài cho em.”
Anh nhướn mày, sau khi thoả mãn cả người anh đều trở lên dịu dàng hơn: “không phải em bảo đau à, anh giúp em xoa.”
Anh nói, thật sự kéo cánh tay cô, không mạnh không nhẹ ấn .
Mộ Cẩm Vân sợ anh , muốn rút tay về: “Không cần, em tự ngâm một lúc.”
“Đừng đụng đậy.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên một màn đen ừ ám.
Cô quá quen thuộc với ánh mắt này của anh rồi, Mộ Cẩm Vân có chút sợ, chuyển tầm mắt, không dám nói nữa.
Vẫn may, Tống Lâm vẫn còn chút nhân tính, thật sự chỉ giúp cô bóp tay chân, không hề đụng vào cô.
Cũng không biết là do tác dụng của tâm lí hay là anh thật sự là giỏi như vậy, Mộ Cẩm Vân được anh xoa bóp một lúc, cảm thấy tay chân không còn đau nữa.
Cô được anh bế về giường , Tống Lâm đang cầm khăn lau tóc ướt trên đầu cô.
Cô có chút mệt, nhưng cũng không phải là quá mệt.
Mộ Cẩm Vân nằm ở trên giường, đầu tựa vào người anh, cô mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Cô đã nhìn vết sẹo trên mặt anh hai tháng rồi, giờ đột nhiên biến mất, cô cảm thấy có chút không quen.
Cô không kìm được mà đưa tay lên chạm vào vị trí bạn đầu của vết sẹo, mắt đảo một chút: “Tống Lâm, chúng ta thương lượng đi.”
Anh không nói, chỉ nhìn đầu lông mày của cô động đậy một chút, dường như ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Những bức ảnh trong điện thoại của anh xấu quá, xoá đi đổi cái khác được không?”
Động tác sấy tóc của anh dừng lại : “Lúc đầu em một lời cũng không nói liền bỏ đi rồi, cái gì cũng không để lại, bây giờ đòi hỏi nhiều thế?”
Mộ Cẩm Vân nhướn mày: “Dù sao cũng là ảnh của em, em đòi hỏi một chút thì có sao?”
“không được.”
Anh thở hắt ra: “Ảnh cưới chụp xong rồi nói.”
“Được thôi.”
Cô cắn môi, khẽ quay đầu.
Trong phòng dần dần yên tĩnh lại, Mộ Cẩm Vân sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy anh hỏi cô: “Tháng này đã đến chưa?”
Mộ Cẩm Vân lúc mới đầu vẫn chưa phản ứng kịp, nghe thấy lời này của anh, cô ngây người ra, mở mắt nhìn anh: “tháng gì?”
Nói xong, cô chợt hiểu ra: “Vẫn chưa.”
“Ngày mai dậy thì kiểm tra thử xem.”
Anh nói rất bình thường, Mộ Cẩm Vân nhìn anh, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Tống Lâm.”
“Nếu em không thể mang thai, chúng ta đi thụ tinh trong ống nghiệm đi.
Anh tắt đèn lớn, để lại đèn ngủ, nghiêng người để quyển truyện nhét vào trong lòng cô: “Thuận theo tự nhiên.”
Anh nói, nằm xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: “Ru anh ngủ.”
Mộ Cẩm Vân không khỏi bật cười khi nhìn anh, anh càng ngày càng không biết xấu hổ, việc cô đọc truyện dự anh ngủ này khiến anh dần quen rồi.
Cô đưa tay nhận quyển truyện, lật đến chỗ tối qua cô đọc dở, đọc tiếp cho anh nghe, Tống Lâm rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Mộ Cẩm Vân vẫn không ngủ được.
Từ trước đến nay họ đều không dùng biện pháp tránh thai, nhưng đã hơn ba tháng rồi, cô vẫn không có chút động tĩnh nào.
Kỳ kinh nguyệt hàng tháng đều không đến đúng ngày, Tống Lâm cho người chuẩn bị một đống quê thử thai, cô đã kiểm tra liên tục bà tháng rồi.
Tháng này chậm mười ngày rồi, nhưng thực sự cô biết, khả năng có thai không cao.
Ngày thứ hai, Mộ Cẩm Vân được gọi dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt của Tống Lâm đang nhìn mình.
Cô bật dậy khỏi giường: “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ rồi.”
“Ừm , em đi tắm.”
Hôm qua cô ngủ muộn, lúc này đầu có chút choáng váng.
Mới đi được hai bước , Tống Lâm đã đưa quê thử thai cho cô: “Kiểm tra thử xem.”
“Vâng.”
Mộ Cẩm Vân nhận lấy que thử thai, bước chân vào phòng tắm.
Anh liền đứng trước cửa nhà tắm, muốn hút thuốc, nhưng tay vừa giơ lên anh liền nhớ ra mình đang ở trong nhà và những thứ liên quan đến thuốc lá đều không còn nữa rồi, Anh đang vì cô mà bỏ thói quen hút thuốc.
Nghĩ đến đây, anh chỉ có thể đi đến bên giường và ngồi xuống.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng đối với anh lại là cả một sự giày vò.
Sau khi Mộ Cẩm Vân đánh răng xong, thời gian cũng được rồi, cô nhìn quê thử thai bên cạnh, bên trên chỉ có một vạch.
Cô mím môi, không hẳn là thất vọng mà có chút không vui.
Cô mở cửa, cầm que thử thai đi ra ngoài: “Một vạch.”
“Thay quần áo đi.”
Anh cũng không nhìn, giơ tay cầm lấy rồi ném đi, vẻ mặt không thay đổi, nhưng Mộ Cẩm Vân biết, mấy tháng nay anh rất muốn nhìn thấy hai vạch xuất hiện.
Mỗi tháng luôn có một buổi sáng như vậy, và trong xe có một chút yên tĩnh.
Giữa hai người họ lúc nào cô cũng là người nói nhiều còn anh thì nói ít, cô không nói thì anh càng không biết nói gì hơn.
Phía trước là đèn đỏ, Mộ Cẩm Vân vươn tay nắm lấy tay anh.”Ngày mai em sẽ đi bệnh viện khám.”
Thật ra lúc Tống Lâm bị thương phải vào bệnh viện, cô đã đi khám một lần, bác sĩ nói chuyện cô mãi không có thai có liên quan đến việc lần trước cô phá thai, xác suất mang thai cũng không cao, vẫn là thuận theo tự nhiên.
“Đi khám làm gì, em có ngốc một chút, nhưng không đến mức phải đi khám bác sĩ.”
Anh quay đầu nhìn cô, có chút chán ghét.
Mộ Cẩm Vân thật sự muốn đập cho anh một trận: “Em đi khám kinh nguyệt.”
“Ừ.”
Cuối cùng về đến công ty không lâu, cô liền đến tháng rồi.
Lại có cuộc họp buổi sáng, Mộ Cẩm Vân mới họp xong, bộ phận nhân sự liền gọi điện thoại đến báo cô đi phỏng vấn tuyển trợ lý.
Mộ Cẩm Vân nhớ đến chuyện này, đành chạy một chuyến đến bộ phận nhân sự.
Bên nhân sự tuyển được cho cô ba người, cô nhìn sơ yếu lý lịch, cuối cùng giữ lại một cô gái tên là Phương Hiểu Đồng. (方晓彤)
Có lẽ vụ của Trâm Anh để lại cho cô chút ám ảnh, hiện tại cô khá thích người mới.
Có chút khó dẫn dắt, nhưng tâm tư đơn thuần, sẽ ít chuyện ngoài ý muốn hơn.
Hơn nữa người của mình, bồi dưỡng lên , dùng sẽ thuận tiện hơn.
Phương Hiểu Đồng năm này vừa tốt nghiệp đại học, học ngành quản trị kinh doanh.
Trước kia Mộ Cẩm Vân cũng từng dẫn dắt Triệu Nguyệt Anh nên giờ chỉ bảo Hiểu Đồng cũng không khó, chỉ có điều khoảng thời gian này cô có chút bận.
Cô mới quay về chưa được bao lâu, Phương Duệ liền bỏ lại công ty cho cô xử lý, nói cách khác là phải về thăm Nguyệt Anh.
Giờ mọi việc lớn nhỏ của công ty đều đến tay cô, hễ là những văn kiện cần kí tên đều tìm đến cô.
Mà Hiểu Đồng mới ngày đầu đi làm, cô cũng xử lý không được.
Mộ Cẩm Vân bận đến mức quên mất có bữa ăn vào buổi trưa, nếu không phải buổi sáng cô đưa lịch trình cho Hiểu Đồng thì Hiểu Đồng đã không biết mười một rưỡi đến nhắc cô rồi, là cô cố tình làm vậy.
Sau khi được nhắc, Mộ Cẩm Vân vội vàng tắt máy tính, dẫn theo Hiểu Đồng ra ngoài.
“Giám đốc Lý của công ty YU cô biết chứ? Đợi tí nữa ăn, họ mời rượu, cô cũng đừng có ngốc như vậy mà uống hết, bí mật thêm chút nước lọc , có thể không uống thì đừng uống.”
Cô không thích đối tác trên bàn ăn chỉ nghĩ đến chuyện uống rượu, nhưng giám đốc Lý của công ty YU lại có thói quen này.
Hơn nữa người trong ngành đồn ông ta không phải chính nhân quân tử gì, cô là phó chủ tịch của công ty Thụy Hiên , đương nhiên hắn sẽ không dám làm khó cô, nhưng Hiểu Đồng thì khác.
Nhưng cô nhất định sẽ bảo vệ Hiểu Đồng, đây là ngày đầu tiên đi làm của Hiểu Đồng, lại là cô gái bé nhỏ mới bước chân ra khỏi cổng trường đại học, cô không muốn để cô chịu thiệt.
Hiểu Đồng gật đầu lia lịa, mặt đỏ bừng: “Vậy, nếu như ông ta muốn…”
“Đừng sợ, chúng ta đến hợp tác, không phải là đến để mua bán da thịt , không được hạ thấp bản thân.”
“Em biết rồi .”
Ngày đầu tiên đi làm của Hiểu Đồng, không ngờ rằng phải trải qua chuyện như này.
Đi theo người sếp như này là rất tốt, mặc dù như vậy, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng được đặt sẵn, cửa vừa mở ra, Mộ Cẩm Vân liền nghe thấy tiếng của Lý Hữu Tài: “ Giám đốc Vân đến muộn rồi, phả uống phạt một ly!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.