Chương 339: Đừng cách xa anh như vậy
“,”Mà cô làm bà chủ nhà họ Tống, đương nhiên không thể để anh đi dự tiệc một mình được.
May mà trong khoảng thời gian này Phương Hiểu Đồng cũng dần dần quen thuộc với sự vụ, cuối cùng cô cũng đã có thể ngơi tay với một số loại giấy tờ và công việc để cho Phương Hiểu Đồng tự mình làm rồi.
Tiệc rượu bắt đầu vào lúc bảy giờ rưỡi, sáu giờ cô đã vội vội vàng vàng rời khỏi công ty.
Vừa mới bước xuống lầu thì đã thấy Tống Lâm đang đứng chờ.
Mộ Cẩm Vân rảo bước chạy qua, lên xe: “Sao tự dưng anh lại tham gia mấy cái tiệc rượu như này vậy?”
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải tại em bảo anh nhạt nhẽo quá à?”
“…”
Nói ra thì vẫn là do cô sai trước hả?
Cô hứ một tiếng, cài dây an toàn cho chặt: “Tham gia tiệc rượu thì thú vị hơn chắc?”
“Ờ, thế chúng ta ăn cơm xong rồi về nhà làm chuyện thú vị nhé?”
Lúc anh nói mấy lời này thì biểu cảm trên mặt chẳng có một xíu thay đổi nào, vẫn cứ một vẻ nghiêm nghị như thể đang bảo “Tối nay chúng mình về nhà xem phim đi” vậy đó.
Mộ Cẩm Vân nghe mà rùng hết cả mình: “Thế thôi cứ đi tham gia tiệc rượu chán òm đó đi.”
Để cô so găng thể lực với Tống Lâm thì thực sự là đọ không nổi đâu, mấy hôm trước buông thả có mỗi một lần thôi mà người cô vẫn ê ẩm đến tận bây giờ.
Tống Lâm chuyển tầm mắt, khởi động xe.
Hai người ăn cơm tối bên ngoài, sau đó Tống Lâm mới lề mề chở cô đi về để thay đồ mặc trong buổi tiệc.
Lúc chọn váy thì Tống Lâm rất chi là bắt bẻ xoi mói, giày vò qua lại suốt mười phút mới vừa lòng một bộ để cô mặc ra ngoài, kết quả là đến lúc hai người đi đến tiệc rượu thì cũng đã muộn giờ mất rồi.
Tiệc rượu ngày hôm nay là do nhà họ Lâm tổ chức, trên danh nghĩa là hội họp của đám con buôn, nhưng thực tế thì lại chỉ là buổi tiệc tối để người ta mua vui mà thôi.
Đương nhiên, cũng vẫn có người đến là để tìm kiếm cơ hội hợp tác làm ăn thật.
Thông thường với loại tiệc rượu như thế này thì Tống Lâm sẽ không xuất hiện.
Bởi vậy khi hai người Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm bước vào hội trường thì có biết bao người lên tiếng xuýt xoa ngạc nhiên.
Hồi trước Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đến với nhau thì ở cái Hà Nội này không người nào là không biết, sau lại cũng im hơi lặng tiếng mà rời đi, đến bây giờ về lại thì cũng vẫn luôn điệu thấp, chính ra chuyện này cũng chẳng thể nào mà mở tiệc lớn rồi thông báo cho mọi người biết là “Tôi về lại rồi”, bởi vậy đại đa số người ở Hà Nội vẫn không biết người bên cạnh Tống Lâm ngày hôm nay chính là cô.
Không ít người tỏ vẻ tò mò, Tống Lâm mới ly hôn với Hạ Như Mộng được tầm một năm, quay đi quay lại thì đã có người mới luôn rồi.
Có người tin tức nhanh nhạy, quen biết tương đối rộng thì đã biết đó là Mộ Cẩm Vân từ sớm.
Trước đó khi gửi thiệp mời cho Tống Lâm, Lâm Dương đã chuẩn bị đủ các loại lễ tiết, dù sao thì trước giờ Tống Lâm rất ít khi lộ diện ở mấy buổi tiệc tối như thế này.
Mấy năm nay nhà họ Lâm càng lúc càng sa sút hơn xưa kia, Tống Lâm càng được thể chướng mắt.
Bởi vậy khi anh ta nhìn thấy Tống Lâm thì cũng bị ngạc nhiên mất một lúc, đánh tiếng với người trước mặt một câu rồi đi thẳng ra đón tiếp Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, cô Cẩm Vân, đã lâu không gặp.”
“Là bà Vân”
Tống Lâm thoáng nhíu mày, có hơi không bằng lòng mà sửa lại xưng hô của Lâm Dương với Mộ Cẩm Vân.
Lâm Dương thoáng sửng sốt rồi mau mắn phản ứng lại, chuyện Tống Lâm kết hôn với Mộ Cẩm Vân cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì cả, người tinh ý một chút thì đã sớm nghe ngóng được chuyện này rồi.
Mới rồi anh ta chưa kịp phản ứng lại, giờ Tống Lâm đã lên tiếng nói một cậu như vậy thì Lâm Dương cũng mau mắn sửa miệng: “Bà Tống, đã lâu không gặp ạ.”
Mộ Cẩm Vân cau mày, nhìn lướt người đàn ông đứng cạnh mình, nhoẻn miệng khách sáo cười một cái: “Đã lâu không gặp, anh Dương.”
“Tổng giám đốc Lâm có thể đến đây hôm nay, thật đúng là vinh hạnh của nhà họ Lâm chúng tôi.”
Lâm Dương vừa nói vừa giơ tay mời Tống Lâm bước vào trong, Tống Lâm nhìn anh ta một cái: “Cậu cứ vội việc đi.”. truyện tiên hiệp hay
Hôm nay anh dẫn Mộ Cẩm Vân đến đây, chính là bởi muốn chờ đám người đó chủ động đi đến hỏi Mộ Cẩm Vân là ai.
Nếu Lâm Dương cứ một mực lởn vởn trước mặt họ thì làm sao người khác dám mặt dày đi lên cho được.
Lâm Dương do dự đôi chút nhưng đối diện với con ngươi đen láy của Tống Lâm thì đành phải gật đầu: “Thế thì anh Lâm và chị Vân cứ thoải mái đi nhé, tôi đi trước tiếp đón những người khác.”
Tống Lâm gật đầu, chỉ mong sao Lâm Dương đi mau mau một chút.
“Tổng giám đốc Lâm!”
Quả nhiên, Lâm Dương vừa đi thì có không ít người ùa đến chào hỏi.
Trước kia Tống Lâm chẳng bao giờ tương tác gì với người khác cả, anh nể tình quá lắm thì cũng chỉ gật gật đầu mà thôi.
Bởi vậy cái người lên tiếng chào hỏi cũng chẳng nghĩ mình có thể nói lời qua tiếng lại gì với Tống Lâm được, thế nhưng thấy Tống Lâm hiếm khi gật đầu đáp lại thì tầm mắt bèn đảo sang người Mộ Cẩm Vân: “Đây là, cô Cẩm Vân đó sao?”
Quả thật lâu lắm rồi Mộ Cẩm Vân không lộ diện trong nhóm người ở Hà Nội, cô về đây được ba tháng thì hai tháng trước đã dưỡng thương với Tống Lâm, tháng này vất vả lắm mới ra ngoài đi làm thì bận tối mắt tối mũi, chỉ hận không thể phân ra làm hai để mà chạy việc, mấy tiệc rượu gì đó thì cũng chẳng có ai muốn mời cô, thế nên cô cũng chẳng có cơ hội mà xuất đầu lộ diện luôn.
Nhưng trên thực tế thì lại có không ít người vẫn biết được chuyện cô đã trở về, đã thế còn cùng đi đăng ký kết hôn với Tống Lâm, dù sao thì chuyện Tống Lâm phát bánh kẹo mừng cưới ở công ty cũng một truyền mười, mười truyền trăm mà thành chuyện nhà nhà đều biết cả.
Bốn năm trước chẳng ai hay Mộ Cẩm Vân là người phụ nữ duy nhất kề vai sát cánh cũng Tống Lâm, sau lại có Hạ Như Mộng tự dưng xuất hiện làm bà lớn nhà họ Tống, Mộ Cẩm Vân thì đột nhiên lại biến mất tăm mất tích chỉ trong một đêm, những chuyện đã xảy ra trong đó thì người ngoài không biết được.
Thế nhưng hiện giờ, một lần nữa Mộ Cẩm Vân lại đứng kề vai bên cạnh Tống Lâm, còn trở thành “bà Tống”, người có đầu óc một chút là biết ngay ý nghĩa đặc biệt của Mộ Cẩm Vân với Tống Lâm.
Người nọ vốn cũng chỉ là thử hỏi mà thôi, còn đang lo sợ làm Tống Lâm tức giận, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn sẽ nói gì để gỡ gạc cả rồi, vừa định mở miệng thì chợt nghe tiếng Tống Lâm: “Đây là vợ, gọi là bà Tống.”
Không phải là cô Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân đứng cạnh anh, mặt nóng bừng bừng.
Cái anh này, làm sao mà gặp ai cũng phải nhấn mạnh lại một lần mới chịu vậy?
“À vâng vâng ạ, bà Tống, anh xem cái miệng tôi vụng về quá, đúng là chẳng biết nói chuyện!”
Tống Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, không nói thêm gì cả.
Người nọ cũng không phải là không biết xấu hổ mà cứ rề rà trước mặt họ hồi lâu như vậy, cười cười một lát rồi tự mình tìm lý do rời đi.
Tống Lâm cũng chẳng để ý đến anh ta, dắt Mộ Cẩm Vân đi vào bên trong.
Hai người đi chưa được mấy bước thì lại có người lục tục bước đến chào hỏi.
Tống Lâm vẫn biển hiện y như mới rồi, Mộ Cẩm Vân cảm thấy dở khóc dở cười, thế ra hôm nay Tống Lâm dẫn cô tới đây là để nói cho mọi người biết hai người đã đi đăng ký rồi à?
Trong buổi tiệc rượu như thế này, Tống Lâm trước giờ luôn hạn chế tương tác với người khác mà giờ đây lại sẽ luôn đáp lại một câu với người lên tiếng chào hỏi anh, không ít người cảm thấy ngạc nhiên định đến gần nóng lòng muốn tiếp lời với Tống Lâm.
Nhưng rồi họ cũng nhanh chóng nhận ra, Tống Lâm đáp lời ai cũng như ai, chỉ nói rõ thân phận của Mộ Cẩm Vân xong thì sẽ không nói gì thêm nữa.
Qua lại một hồi cũng rõ, tối nay chẳng phải Tống Lâm trở nên bình dị gần gũi, mà là bởi anh ta muốn thông báo rộng rãi thân phận của Mộ Cẩm Vân cho mọi người biết mà thôi.
Nhất thời, chẳng biết làm sao mà mọi người ở đây cảm thấy bị nhồi cơm chó no đến tức bụng.
Nửa tiếng sau khi tiệc rượu mở màn, Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Có phải chúng mình nên đi rồi không?”
Lúc cô nói những lời này thì trên mặt để lộ ý cười, rõ ràng là cố tình hỏi như vậy.
Trước kia cô tham gia tiệc rượu với Tống Lâm, cứ mở màn được nửa tiếng là đã không thấy bóng dáng Tống Lâm đâu nữa.
Anh nhìn cô với ánh mắt thật sâu: “Chờ một chút.”
“Còn chờ gì nữa? Trước kia không phải cứ mở màn được nửa tiếng là anh đi rồi à?”
Tống Lâm xùy một tiếng: “Đó là trước kia.”
Anh nói xong thì giơ tay kéo tay cô, để cô dựa vào trước ngực mình: “Đừng đứng xa anh thế.”
Mộ Cẩm Vân thoáng cau mày: “Rõ ràng chỉ cách có nửa mét thôi mà.”
“Thế cũng là xa.”
Tống Lâm vừa dứt lời thì Mộ Cẩm Vân nhìn thấy Trần Đông Kiệt đã lâu không gặp.
Cô hơi sửng sốt, mà đối phương cũng nhìn thấy bọn họ.
Trần Đông Kiệt dắt Bạch Vũ đi đến chỗ Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, cô Cẩm Vân, lâu rồi không gặp.”
Tống Lâm nhìn thoáng qua Trần Đông Kiệt, vẻ mặt khó nói rõ: “Tin tức của cậu Trần đây có hơi lạc hậu, đây là vợ tôi.”
Trần Đông Kiệt nhíu mày, thoáng nhếch miệng cười: “Là do tôi đây không phải, cô Cẩm Vân, mong cô không để ý.”
Hồi trước Mộ Cẩm Vân muốn hợp tác với Trần Đông Kiệt, cuối cùng thì lại xôi hỏng bỏng không, bất kể ra sao thì cũng là do cô đuối lý trước.
Bây giờ gặp phải Trần Đông Kiệt thì cô vẫn có phần ngại ngùng: “Không sao mà, dù sao cũng chưa làm hôn lễ.”
Cô nói xong thì bị Tống Lâm nhéo cho một cái.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn sang anh, hơi mím môi nhưng rồi cũng nhanh chóng thu tầm mắt về, nhìn cô gái bên cạnh Trần Đông Kiệt: “Đây là?”
“Bạch Vũ, vị hôn thê của tôi.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu chào một cái, vươn tay: “Cô Bạch, chào cô, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ngưỡng mộ đã lâu, chị Vân.”
Bạch Vũ vươn tay bắt lấy, hai người nhìn nhau cười.
Thái độ thù địch của Tống Lâm với Trần Đông Kiệt rất rõ ràng, đừng nói là Mộ Cẩm Vân mà đến cả hai người Trần Đông Kiệt với Bạch Vũ cũng có thể cảm nhận ra được.
Trần Đông Kiệt cũng hiểu nguyên nhân bên trong, chào hỏi xong thì dắt Bạch Vũ rời đi.
“Có vẻ tổng giám đốc Lâm rất là không ưa anh nhỉ?”
Trần Đông Kiệt khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên, chuyện nửa năm về trước em còn không biết sao?”
Bạch Vũ ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái: “Nói vậy thì, anh Đông Kiệt đây vẫn là người bị thiệt.”
Trần Đông Kiệt cũng thẳng thắn: “Không đến nỗi nào đâu, giữa anh với Mộ Cẩm Vân chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, chẳng qua về sau khi Tống Lâm đưa cô ấy rời đi thì anh cũng chẳng giữ lại, việc hợp tác chỉ đành đến đó là dừng thôi.”
Bạch Vũ hơi nhíu mày, như có như không mà cười anh ta: “Chỉ là quan hệ hợp tác thôi?”
Trần Đông Kiệt thoáng sửng sôt, nhớ đến Mộ Cẩm Vân: “Phụ nữ như Mộ Cẩm Vân quả thực là rất hấp dẫn, nhưng mà anh đây so ra vẫn thông minh hơn.”
Người thông minh thì sẽ không để bản thân mình dễ dàng rơi vào lưới tinh, có thể anh ta là kẻ bạc tình, khác với Lục Hoài Viễn, nói ra thì, đúng là một kẻ đáng thương.
Nhưng mà chuyện tình cảm, âu cũng không thể nói ai thua ai thắng, tóm lại đây là chuyện bằng lòng bằng dạ, ấm lạnh tự biết mà thôi.
Nhìn bóng dáng Trần Đông Kiệt và Bạch Vũ, Mộ Cẩm Vân không khỏi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh mình: “Tống giám đốc Lâm này, có phải anh hơi bị quá đáng không nhỉ?”
Đáy mắt cô chan chứa ý cười, rõ ràng là đang chọc quê anh.
Tống Lâm hừ lạnh một tiếng: “Không thể không có tâm lý phòng ngừa.”
Mộ Cẩm Vân chợt thấy dở khóc dở cười: “Em nhớ rõ hôn lễ của Trần Đông Kiệt với Bạch Vũ là vào cuối tháng này luôn đấy.”
“Thế thì sao? Kết hôn được thì cũng ly hôn được mà.”
Anh vừa nói vừa kéo cô đi ra ngoài.
Cô giật mình: “Về rồi à?”
“Về nhà.”
Anh cầm chặt tay cô, đi ngược dòng người bước ra ngoài.
Dọc đường có người nhìn thấy bọn họ, lúc này đây, những người đó đã không còn gọi cô là “cô Cẩm Vân”, mà là “bà Vân” rồi.
Mộ Cẩm Vân nghe, trước đó chẳng rõ nguyên nhân khác biệt ở đâu, đến giờ mới nhận ra, hình như đúng là thay đổi cách gọi thì nghe thuận tai hơn hẳn.
Ôi, tại Tống Lâm cả đấy, làm cô nổi tiếng luôn rồi đây này.”