Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 344



Chương 344: Anh muốn ăn em đầu tiên

Cô ta cúi đầu, tim đập thình thịch, do dự nhìn người đối diện, nếu như anh ấy tiếp tục tiến lại gần đây thì… mình có phải nên tỏ ra rụt rè một chút hay không?

Một giây sau, cô ta bất chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của đàn ông truyền đến: “Cho một cái giá đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu bán cho tôi.”

Cô em họ Bạch Vũ phía trước ngay lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt:

“Gì, giá bao nhiêu, anh, anh, anh tự trọng, xin tự trọng _”

Bạch Vũ còn chưa nói hết lời, đã nghe Tống Lâm bình tĩnh hỏi lại lần nữa: “Hoa này bán bao nhiêu tiền?”

Nhận ra mình đã hiểu sai ý anh rồi, sắc mặt của cô ta lại tiếp tục biến đổi: “Không, không cần tiền.”

Cô ta nói xong liền cầm hoa đưa cho anh.

Tống Lâm cau màu, không nhận hoa trên tay cô đưa tới, mà nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một tờ chi phiếu đặt trên mặt bàn: “Cho cô trong vòng ba trăm năm mươi triệu, ghi xuống một con số đi.”

Nói xong, anh cầm bó hoa trên tay, xoay người liền nhanh chóng quay lại bên cạnh Mộ Cẩm Vân.

Cô em họ Bạch Vũ cùng với bạn bè bên cạnh cô ta đều bối rối, cứ tưởng là nợ đào hoa đến tìm, kết quả người ta chẳng qua chỉ là muốn cầm hoa trên tay của mình.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy hành động của anh cũng nhịn không được muốn cười, cô không nghĩ tới thì ra anh chạy nhanh như sắp đuổi giết người ta đến nơi, cũng chỉ để cầm về một bó hoa.

Cô đưa tay lau khóe mắt, anh cũng đã ôm hoa trở về cho cô rồi: “Tiếp theo chính là… tặng cho em.”

Cô ngạc nhiên một chút, đưa tay ra nhận lấy hoa: “Tống Lâm, lời anh nói là thật sao, tiêu hết bao nhiêu tiền rồi?”

Anh khẽ nhíu chân mày: “Không biết nữa, hình như là ba trăm năm mươi triệu.”

Đối phương nói không cần tiền, nhưng mà anh cũng đã đưa chi phiếu cho người ta, hạn mức tối đa là ba trăm năm mươi triệu.

Bởi vì hành động của Tống Lâm, bên cạnh không ít người đều nhìn sang đây, cho dù là Trần Đông Kiệt đã rời đi, sắp xếp cho bọn họ hai người ở chung một bàn, nhưng mà vẫn ngăn không được một số người thích nghe ngóng chuyện bát quái.

Tống Lâm cũng để ý đến điều này, anh đứng lên nắm lấy tay của cô: “Về thôi.”

Cô nhíu mày: “Hiện tại phải đi rồi sao? Trần thiếu gia còn chưa xuống đây mời rượu cho chúng ta nữa…!”

Người xung quanh nhìn đến hoa trên tay của Mộ Cẩm Vân, liền nhanh chóng nghị luận chuyện vừa nãy của Tống Lâm.

Cô em họ Bạch Vũ kia không nghĩ tới, người đàn ông này không phải là người theo đuổi của mình cũng thôi đi, vậy mà còn cướp lấy hoa trên tay của cô ta, xong rồi còn nhét cho mình một đống thức ăn chó nữa chứ.

Cô ta nhìn đến đôi nam nữ đang ở cách đó không xa, cả người đều cảm thấy không được tốt.

Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân đều được sắp xếp vị trí ngồi gần phía trước, Trần Đông Kiệt rất nhanh đã đi đến đây mời rượu.

Anh ta nhìn đến bó hoa trên tay của Mộ Cẩm Vân cũng hơi ngạc nhiên.

Trần Đông Kiệt rất nhanh liền hiểu ra, nhớ tới buổi chiều hôm nay Tống Lâm bảo sẽ đưa cho anh ta một phần lễ vật tân hôn, anh đột nhiên nghĩ đến, mục đích Tống Lâm đến đây tối nay chắc là muốn tuyên bố chủ quyền đi.

Anh ta cười cười, mời rượu xong liền dẫn theo Bạch Vũ đi ra ngoài.

Trần Đông Kiệt chân trước vừa đi, Tống Lâm liền nắm tay cô kéo đi.

Hiện tại nhiều khách mời như vậy, Tống Lâm lại dứt khoát thừa nhận quan hệ của bọn họ, hai người cũng nhanh chóng đứng dậy rời đi, Trần Đông Kiệt liền tiễn bọn họ ra cửa.

Sau khi lên xe, cô cúi đầu nhìn bó hoa trên tay của mình, ngẩng nhìn Tống Lâm đang ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Lâm không phải là không tin những thứ như thế này đấy sao?”

Đột nhiên nghe cô gọi mình là tổng giám đốc Lâm, anh đã biết cô đang chọc ghẹo anh.

Anh xùy một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của cô.

Mộ Cẩm Vân cũng hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Tống Lâm, không nghĩ tới anh ấy lại chạy vào bên trong hôn lễ của người ta, đoạt bó hoa cô dâu đang cầm rồi đi.

Nhớ tới biểu cảm của cô em họ Bạch Vũ khi nãy, cô liền cảm thấy buồn cười: “Anh vừa rồi đi qua đó, người ta còn tưởng rằng anh muốn cướp dâu đấy.”

“Ánh mắt anh kém như vậy sao?”

Mộ Cẩm Vân có chút luống cuống, may mà trước mặt chính là em họ Bạch Vũ của mình, bằng không đổi lại là một khác nghe những lời của Tống Lâm nói, đoán chừng liền muốn hoài nghi cuộc đời rồi.

Chuyện Tống Lâm mua trong hôn lễ thoáng cái đã truyền ra ngoài, chỉ mới vài ngày, những người trong phạm vi một cây số đều đang say sưa bàn tán chuyện này.

Sáng hôm sau, Trần Đông Kiệt trước khi đi còn cố ý đưa cho cô một tấm ảnh chụp lưu niệm trong hôn lễ, nhờ cô thay anh ta nói cảm ơn với Tống Lâm.

Cô trở về liền đưa ảnh cho anh, anh cũng chỉ im lặng nghe, không có nói thêm lời nào.

Buổi tối sau khi tam làm, cô vừa buộc dây an toàn vừa nói với anh: “Đúng rồi, cuối tuần này em sẽ đi công tác.”

Lời của cô vô cùng ngắn gọn dứt khoát, Tống Lâm nghe xong liền đen mặt lại: “Em đi nơi nào?”

“Phú Thọ.”

“Bao nhiêu ngày?”

“Ba ngày.”

Vốn dĩ sắc mặt của anh đã u ám, nghe xong lời của cô càng trở nên khó coi hơn: “Đi máy bay qua lại cũng chỉ mất ba tiếng, em cần gì phải đi đến ba ngày lâu như vậy?”

“Ừ thì, em có một hạng mục mới.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.

Nguyên cả một buổi tối, anh cũng nói thêm lời nào.

Cô biết rõ anh đang tức giận, sau khi về nhà tắm rửa xong liền cầm một cuốn truyện lên đầu giường ngồi chờ anh.

Trước kia mỗi khi Tống Lâm tức giận, động một chút là là đi trút giận lên người Lý An Hoa.

Hôm nay cũng không khác ngày trước là bao, anh thậm chí ngay cả truyện kể trước khi đi ngủ đều không muốn nghe, kéo chăn lên, đắp mền nghiêng thân đi ngủ.

Cô có chút dở khóc dở cười, cảm thấy “Tống ba tuổi” này thật là càng ngày càng ấu trĩ.

Sáng hôm sau anh tiễn cô ra sân bay, thời điểm Mộ Cẩm Vân bước trạm kiểm an, nhìn thấy anh vẫn căng da mặt đứng ở đằng kia, ánh mắt nhìn cô như thể đang muốn băm người.

Cô phất phất tay ra hiệu, ý bảo anh trở về đi.

Tống Lâm vẫn không đi, cứ đứng ở đằng kia nhìn chằm chằm vào cô, bỗng dưng cô có cảm giác như bản thân là một tên tội đồ.

Lý Minh Việt rõ ràng nhận thấy tâm trạng hôm nay của anh không được tốt cho lắm, anh ta sau khi đưa tài liệu vào trong, cũng không dám nói thêm lời nào thừa thải, nhanh chóng lui ra ngoài.

Bước ra ngoài đúng lúc gặp phải quản lý của phòng thị trường đang đi đến đây nộp báo cáo, Lý Minh Hiệu làm một cái thủ thế ra hiệu cho anh ta, quản lý kia lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Lý bí thư, anh có biết tổng giám đốc Lâm hôm nay bị làm sao không?”

Lý Minh Việt lắc đầu, anh ra làm sao biết được xảy ra chuyện gì, dù sao sáng nay khi trở về, tổng giám đốc mặt mũi cũng đều đen lại, trong phạm vi mấy mét lan tỏa một loại khí tức “muốn sống thì đừng lại gần.”

Bình thường mà tổng giám đốc Lâm trở nên như vậy, hơn phân nửa đều có liên quan đến chuyện của Mộ Cẩm Vân.

Chẳng qua là mới hai ngày trước bọn họ còn vô cùng ân ái, hiện tại nguyên cả công ty còn đang bàn tán chuyện anh mua hoa tặng cô là thật hay giả, hai người này không có khả năng cãi nhau đi…

Lý Minh Việt trong lòng trăm mối câu hỏi cũng không có lời giải đáp, chỉ có thể nói ra một câu: “Tôi cũng không rõ chuyện gì nữa, anh cẩn thận một chút.”

Quản lý phòng thị trường nơm nớp lo sợ đi vào trong: “Tổng giám đốc, đây là báo cáo tổng lượng tiêu thụ của tháng này…”

Tống Lâm ngẩng đầu liếc nhìn người trước mặt, trong đôi mắt đen toát ra hàn ý, làm cho vị quản lý kia sợ hãi run rẩy.

“Tháng này chủ…chủ yếu là…”

Anh lập tức nhăn mày, quản lí phòng thị trường mồ hôi lấm tấm.

“Đây là có chuyện gì?”

Từ trong văn phòng đi ra, vị quản lí kia cảm giác nửa cái mạng của mình suýt chút bị mất.

Anh chỉnh lại cổ áo, nhìn đồng hồ một chút, hiện tại đã hơn bốn giờ chiều.

Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua thời gian tin nhắn cuối cùng mà Mộ Cẩm Vân gửi cho anh, lạnh lùng đứng dậy rời khỏi công ty.

Anh lấy xe chạy vòng vòng dạo quanh không mục đích, cuối cùng đi đến khu nhà trọ ở phía trước, nhìn thấy những quá đồ nướng dưới lầu, bên cạnh những ngôi nhà xây theo phong cách cổ xưa.

Trời còn chưa tối hẳn, quán đồ nướng cũng chưa bắt đầu bán.

An yên lặng ngồi trong xe, đã ngồi được hơn hai tiếng, mãi cho đến lúc 7 giờ, sắc trời tối hắn mới đi vào trong quán đồ nướng, chọn những món mà cô bình thường hay ăn.

Thời điểm những xâu đồ nướng được mang lên, anh cầm tấm hình của cô gõ gõ vài cái, nhưng mà cô lúc này cũng không có quay về bên cạnh anh.

Tống Lâm nhìn những xâu đồ nướng kia không động đậy, cô không ở đây, anh một chút đồ này cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Vậy mà đợi thêm hai mươi phút nữa, điện thoại một chút thông báo cũng không có.

Anh nghi ngờ có phải điện thoại di động của bản thân bị hư rồi không, mới thử bấm máy gọi cho Lý Minh Việt.

Nhận được điện thoại của Tống Lâm, Lý Minh Kiện chính là đang ăn cơm chiều, nhớ tới trạng thái hôm nay của tổng giám đốc, nhất thời cả người đều trở nên căng thẳng: “Tổng giám đốc gọi tôi sao?”

“Anh thử nhắn cho tôi một tin nhắn đi.”

“Hả…?”

Anh ta còn chưa hiểu rõ ý định của tổng giám đốc, đối phương liền cúp máy.

Lý Minh Việt cảm thấy yêu cầu của Tống Lâm bây giờ đúng là càng lúc càng cổ quái, vài ngày trước còn sai anh tìm người làm bốn chữ vàng “Trăm năm hảo hợp” đưa cho Trần Đông Kiệt làm lễ vật tân hôn.

Anh ta nhớ tới biểu cảm ngày đó của Trần Đông Kiệt sau khi nhìn thấy lễ vật, da đầu đều run lên bần bật, cũng muốn thay Tống Lâm giải thích một chút, nhưng mà muốn thêm nửa ngày, cũng không muốn xen vào chuyện này, để bọn họ về sau tự hiểu.

Cuối cùng, anh ta đành phải khách khí cười nhận lấy.

Bây giờ tổng giám đốc lại đột nhiên gọi điện thoại tới, Lý Minh Việt còn tưởng rằng có chuyện gì khẩn cấp, kết quả anh chỉ bảo anh ta nhắn cho anh một tin, nội dung tin nhắn là gì cũng không nói, đúng là làm khó cho anh ta mà.

Cuối cùng, Lý Minh Việt đành phải đánh ra mấy chữ “Tổng giám đốc” gửi qua cho anh.

Tống Lâm nhận được liền phản hồi “Ừ” một chữ, sau đó cũng không thấy anh hồi âm lại.

Lý Minh Việt nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại, cả buổi cũng không hiểu được rốt cuộc hôm nay tổng giám đốc bị làm sao vậy.

Ngay lúc này, trong quán đồ nướng.

Điện thoại không có bị hư.

Sắc mặt Tống Lâm càng lúc càng khó coi, cầm lên một xâu đồ nướng bắt đầu ăn.

Ăn hết hai xâu, người trong tiệm đến càng lúc càng đông, anh có chút cảm giác chậm chạp vô vị, sau khi thanh toán đã rời đi.

Chủ quán nhìn thấy hơn phân nửa đồ ăn trên bàn vẫn còn y nguyên, dứt khoát thu về tự mình ăn hết.

Kẻ có tiền lại thích phung phí, đúng là không thể hiểu được!

Anh trực tiếp trở về nhà trọ, trong căn hộ trống rỗng vô cùng lạnh lẽo, nhưng ít ra nơi đây có khí tức của cô, so với quán ban nãy thì tốt hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, cửa thang máy liền mở ra.

Anh nhấc chân bước ra ngoài, đi đến trước nhà đưa tay ra mở cửa.

Tống Lâm vừa mở cửa đi bật đèn, tay đưa lên đang định nới lỏng cổ áo, bỗng nhiên “Phanh” một tiếng, đang cho rằng có trộm đột nhập vào nhà, liền cảm giác trên đỉnh đầu có một đống lớn dây kim tuyến rơi xuống.

Mộ Cẩm Vân bưng bánh kem từ trong phòng bếp đi ra trước mặt anh: “Ngạc nhiên chưa!”

Anh nhìn cô từng bước một đi về phía mình: “Em không phải đang đi công tác sao?”

“Vậy à? Ừm…, em cũng không nhớ rõ nữa.”

Cô nói xong liền mang bánh ngọt đến trước mặt của anh: “Sinh nhật ba mươi lăm tuổi vui vẻ nhé, Tống Lâm.”

Anh cúi đầu nhìn bánh sinh nhật trước mặt, đôi mắt màu đen có chút chìm xuống: “Anh còn chưa ăn cơm chiều.”

“À…trùng hợp vậy, em cũng chưa có ăn.”

Cô nói xong đem bánh kem nhét vào tay của anh, sau đó nắm tay anh dẫn đến bàn ăn bên kia: “Anh ước nguyện trước đi đã, còn thổi nến nữa.”

Cô vừa nói vừa kéo bàn ra, tiếp nhận bánh ngọt từ tay anh đặt ở trên bàn.

Anh nhìn cô một chút, nghe lời, nhắm mắt yên lặng cầu nguyện một hồi, sau đó thổi tắt nến.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh mới vừa ước cái gì vậy? Có liên quan đêns em không? Em đã làm thật nhiều món ăn, anh chờ một chút, để em đem đồ ăn ra, chúng ta cùng nhau ăn…ối…!”

Anh đột nhiên bế cô lên, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen tuyền như dấy lên một ngọn lửa: “Anh muốn ăn em đầu tiên.”

Nói xong liền ôm cô đi thẳng lên lầu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.