Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 346



Chương 346: Con là Tống Lâm, là người yêu hiện tại

Hôm sau, khi Mộ Cẩm Vân dậy đã tám giờ hơn, hơn mười ngày nay sống trong vội vã cuối cùng cô cũng có một ngày cuối tuần nhãn nhã, đồng thời có hơi ỷ lại vào giường.

Lâu lắm rồi cô không dậy vào thời gian này, đặc biệt là mấy năm trước từ khi rời khỏi Hà Nội, gần như ngày nào cô cũng dậy từ bảy giờ cả.

Nhưng bây giờ đột nhiên được dậy muộn, tâm tình cô được thả lỏng phần nào.

Cô nghiêng người nhìn ánh mặt trên bên ngoài cửa sổ. Tống Lâm sau khi thể dục xong liền đi vào, thấy cô còn nằm trên giường liền cười, nói: “Em còn muốn nằm tới khi nào?”

Cô hơi ngớ người, nghiêng người nhìn anh: “Anh dậy từ mấy giờ?”

“Sáu rưỡi.”

“…”

Không trêu nổi.

Mộ Cẩm Vân ngồi dậy, nhìn anh rồi  nói: “Anh đi tắm trước đi, em chờ một lúc rồi đi rửa mặt.”

Tống Lâm không lên tiếng, cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Cô dựa người vào thành giường, cầm điện thoại di động lên theo bản năng lướt vào vòng bạn bè tối hôm qua.

Khi cô vừa vào ứng dụng liền thấy một thông báo, không phải là thông báo bạn chung đang bình luận, mà là bình luận trả lời của Tống Lâm.

Cô bấm vào để xem, là Tống Lâm trả lời bình luận.

Khi nhìn thấy mấy chữ kia, Mộ Cẩm Vân liền dở khóc dở cười.

Cô cảm thấy Tống Lâm hiện tại rất đáng yêu, không cần nhìn cũng biết lúc anh trả lời bình luận thì biểu tình trên mặt đang đắc ý như thế nào rồi.

Cô không nhịn được đưa tay lên xoa cằm, chẳng lẽ trước kia cô đối xử với anh quá tệ, nên ngay cả làm cho anh một bữa cơm mà anh đã vui sướng đăng lên vòng bạn bè như vậy?

Coi cô thành bà xã của mình, có phải cô nên tỉnh táo một một chút hay không?

Trong lúc thất thần thì Tống Lâm đã tắm xong ra ngoài.

Anh nhìn cô rồi nói: “Em còn không đi đánh răng rửa mặt thì đồ ăn sáng cũng nguội hết.”

Nghe thấy có bữa ăn sáng, cô liền vội vàng xuống giường đi rửa mặt.

Mặc dù hiện tại đã là giữa tháng chín, nhưng thời tiết ở Hà Nội vẫn hơi nóng.

Mộ Cẩm Vân đổi một bộ váy dài màu trắng, ăn xong bữa sáng liền cùng Tống Lâm tới khu mộ của người mất.

Lúc hai người ra khỏi cửa đã là mười giờ, hôm nay là cuối tuần nên bên ngoài có không ít người, xe cộ trên đường cũng không ít.

Tuy nhiên nghĩa trang ở tận ngoại ô, sau khi lái xe lên cao tốc thì xe cộ trên đường cũng ít hơn một chút.

Khi xe ngừng ở nghĩa trang thì đã gần mười một giờ, Mộ Cẩm Vân xuống xe, nhìn Tống Lâm nói: “Em đi mua một bó hoa.”

“Ừ.”

Anh đáp một tiếng, để cô dẫn mình tới một sạp bán hoa nhỏ ở gần đó.

Có lẽ bây giờ là cuối tuần nên nghĩa trang không còn an tĩnh như những ngày thường, khi Mộ Cẩm Vân vào liền thấy bên trong có vài người rồi.

Bia mộ của Tần Sanh Dung có hơi xa, hai người đi bộ mất mười phút mới tới nơi.

Mộ Cẩm Vân thả tay Tống Lâm ra, ngồi xổm xuống dưới, đặt bó hoa trên tay xuống, giơ tay sờ di ảnh của Tần Sanh Dung được gắn trên tấm bia: “Mẹ, đây là người quen của con, Tống Lâm.”

Cô vừa nói vừa lấy khăn giấy ra lau chùi tỉ mỉ bia mộ.

Những ngày qua trời trở mưa liên tục, mặc dù nghĩa trang này có người quét dọn thường xuyên nhưng bề mặt bia vẫn hơi bẩn.

Tống Lâm cũng ngồi xổm xuống. Cô hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa cho anh một tờ khăn giấy.

Hai người im lặng không nói, ăn ý lau sạch bia mộ.

Cách đó không xa vang lên tiếng nói của một bé gái, bé đang hỏi ba mình tại sao mẹ bé lại ở bên trong.

Mộ Cẩm Vân nghe xong liền nhớ tới trước kia, cô cũng từng hỏi Mộ Đình Nam như vậy.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái Mộ Đình Nam cũng nằm dưới lòng đất rồi, còn cô thì đã tới tuổi làm mẹ.

“Mẹ, con là Tống Lâm, là người yêu của con gái mẹ.”

Nghe thấy lời của Tống Lâm, cô ngẩn người, nghiêng đầu nhìn anh, mắt cũng hơi đỏ.

“Con mới là con rể thực sự của mẹ, tên trước kia không phải.”

Mộ Cẩm Vân vốn đang rất cảm động, đột nhiên nghe được lời này của anh liền dở khóc dở cười: “Anh đang nói gì thế? Cái gì mà tên trước đây?”

Anh nghiêng đầu nhìn lại cô, đỡ cô đứng dậy: “Lục Hoài Cẩn.”

Cô ngẩn người, nhớ tới buổi tối bốn năm về trước, đáng ra cô nên cảm thấy khó chịu mới phải, nhưng không biết vì sao hiện tại nhớ lại lại cảm thấy không sao hết.

Mộ Cẩm Vân cười một cái, nói: “Không sao, hôm đó trời tối om à, mẹ em không thấy rõ đâu.”

Anh không lên tiếng mà nhìn về phía bia mộ, cô thì không biết anh đang nghĩ gì trong đầu.

Tống Lâm nhìn lên bia mộ, anh vẫn rất cảnh giác và nghi ngờ chuyện Lục Hoài Cẩn từng đi cùng cô tới gặp Tần Sanh Dung.

Bề ngoài của Mộ Cẩm Vân và Tần Sanh Dung rất giống nhau, sau khi cô rời Hà Nội thì anh cũng từng tới nơi này rồi.

Nhưng bề ngoài của hai người quá giống, khi anh nhìn lên bức chân dung trên bia mộ liền không có dũng khí để quay lại đây thêm lần nào nữa.

Trong vòng hai năm về sau, cứ tới tiết thanh minh và ngày dỗ của Tần Sanh Dung anh đều bảo Lý Minh Việt cho người mang một bó hoa tới, sau đó dọn dẹp bia một một lượt.

Năm đó khi Mộ Cẩm Vân rời khỏi bữa tiệc, hơn nửa đêm đi cùng Lục Hoài Cẩn tới đây anh đều biết cả.

Lúc ấy anh vừa nghe Lý Minh Việt nói chuyện Mộ Cẩm Vân cùng với Lục Hoài Cẩn leo tường vào nghĩa trang vừa ngồi trên ghế sa lon hút thuốc.

Khi đó trừ hút thuốc ra thì anh không biết mình nên làm gì cả.

Hạ Như Mộng và Trịnh Bối Vân vẫn nhìn chăm chú vào Mộ Cẩm Vân, khẩu khí của Lương Tư Cần cũng không còn lại bao nhiêu.

Khi cô quay về đã là hơn một giờ đêm.

Anh hỏi cô đi đâu, cô nói hôm đó là ngày giỗ của Tần Sanh Dung, cô đi thăm mẹ.

Cô không nhắc tới Lục Hoài Cẩn, có thể anh đã biết, nhưng cô đã nói đúng sự thật, cho dù anh muốn chất vấn cô cũng không tiện mở miệng hỏi.

Buổi tối hôm đó, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cô quay lưng về phía anh, ở giữa hai người là một khoảng cách gần chục centimet nhưng anh lại có cảm giác tựa như cách mấy nghìn cây số vậy.

Rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể ôm gọn lấy cô, nhưng anh cảm thấy anh và cô càng ngày càng cách xa nhau.

Cảm thấy bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, Mộ Cầm Thời nghiêng đầu nhìn sang Tống Lâm nằm bên cạnh: “Sao thế?”

Sắc mặt của anh hơi trầm, tầm mắt nhìn về phía bia mộ, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Nghe được giọng nói của cô, Tống Lâm nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, nhìn cô nói: “Không có gì.”

“Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”

“Ừm.”

Ra khỏi nghĩa trang, Mộ Cẩm Vân nhìn ghế tài xế: “Tống Lâm, anh nói thật với em đi, có phải trước kia anh vẫn luôn phái người theo dõi em không?”

Nghe được lời của cô, anh nghiêng đầu nhìn sang: “Không phải theo dõi, là bảo vệ em.”

Cô hơi mím môi, hừ lạnh một cái, nói: ‘Em còn tưởng rằng anh sợ em cắm sừng anh.”

“Em dám?”

Xe đang đi đột nhiên dừng lại, Mộ Cẩm Vân hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn anh định hỏi anh làm gì liền thấy sắc mặt anh đang dần trở nên lạnh lùng.

Cô ngẩn ra, giơ tay véo nhẹ gò má anh, nói: “Em chỉ đùa thôi mà.”

“Đùa cũng không được đùa kiểu này.”

Anh nói xong lại tiếp tục lái xe.

Buổi trưa hai người ăn ở bên người, Mộ Cẩm Vân chợt nhớ tới chuyện của Tống Gia Hào: “Không phải anh nói Tống Gia Hào nhập cảnh rồi sao, tại sao một chút động tĩnh cũng không thấy.”

“Có thể cậu ta đã đi tìm Lương Lập Dương.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu, nói: “Ồ, Lương Lập Dương không còn ở Mỹ.”

“Không chắc chắn.”

Anh đặt đĩa thịt bò bít tết vừa cắt nhỏ xong tới trước mặt cô, lại lấy đĩa thịt bò bít tết chưa động tới của cô về.

“Tuy nhiên cậu ta chưa từng lộ mặt ra, chắc đang kìm nén rất khổ sở.”

Tống Lâm bật cười, nói: “Có bản lĩnh thì cứ việc kìm nén cả đời đi.”

Trong chuyện này, bàn về người có đủ kiên nhẫn há miệng chờ sung thì không có ai hơn được Tống Lâm cả.

Từ xưa tới nay chuyện anh thành thạo nhất là đào hố bẫy người, sau đó trốn sang một bên âm thầm nhìn người khác ngã xuống.

Hai người cơm nước xong xuôi, định quay về thì gặp phải trời mưa to.

Mộ Cẩm Vân sững người: “Trận mưa này lớn quá.”

Tống Lâm không lên tiếng, dắt cô vào lại bên trong.

Cô ngẩn người, hỏi: “Sao thế?”

“Trời mưa, không đi được.”

“Cho nên?”

“Mua quần áo cho em.”

Mộ Cẩm Vân hơi ngẫm nghĩ một chút, phát hiện quả thật anh rất ít đưa cô đi mua quần áo, mặc dù trong tủ của cô đã chật ních quần áo rồi, nhưng đã là phụ nữ thì không ai ngại có nhiều quần áo cả.

“Được.”

Cô gật đầu, thật sự không hề khách khí chút nào.

Hiện tại Mộ Cẩm Vân tiêu tiền hào phóng hơn ngày xưa rất nhiều, đại khái là bây giờ đã kiếm được nhiều tiền nên khi tiêu nhiều hơn cô cũng không cảm thấy có gì to tát.

Cô vào một cửa hàng đắt tiền, chọn những bộ quần mùa thu vừa ra, sau đó ôm đi thử đồ.

Nhân viên bán quần áo vừa liếc mắt một cái liền biết bộ âu phục trên người Tống Lâm giá trị không rẻ, dĩ nhiên cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay người đàn ông này. Vừa nhìn liền đoán được quan hệ của hai vị khách vừa vào, vì thế dùng hết lời hay ý đẹp để lấy lòng Mộ Cẩm Vân.

Hôm nay tâm tình của Mộ Cẩm Vân rất tốt, chọn một đống quần áo đi vào thử.

Cô thử một cái váy dài bảy phân, màu đen, kết hợp với áo âu bên ngoài, trông rất đẹp mắt.

Cô đi tới trước một cái gương, sau đó hỏi Tống Lâm đang ngồi trên sa lon: “Có đẹp không?”

“Mua.”

Anh trực tiếp nói mua, Mộ Cẩm Vân hơi ngơ một chút, còn nhân viên bán hàng thì cực kì vui vẻ: “Quý cô có ánh mắt rất tốt, chiếc váy này là hàng mà cửa hàng chúng tôi mới nhập hôm qua. Cô xem xem, cổ áo được thiết kế đặc biệt, vừa đoan trang lại không làm mất đi sự hấp dẫn.”

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn, phát hiện cổ áo chữ V được khoét rất đẹp mắt, không quá lộ nhưng vẫn giữ được sự hấp dẫn.

Tống Lâm đứng dậy đi tới, nhìn thử, tầm mắt liền rơi vào ngực cô: “Cái này không được.”

Người đàn ông vừa rồi còn thẳng thắn nói mua, hiện tại lại nói không được.

Mộ Cẩm Vân khó hiểu: “Tại sao? Khó coi à?”

“Màu sắc xấu.”

Váy màu đen thì có gì mà khó coi chứ?

“Quý ngài, cái váy màu đen này vừa cao quý lại hợp mốt, hơn nữa chị nhà….”

“Chiếc này không được.”

Anh rất cương quyết, Mộ Cẩm Vân đành bất đắc dĩ nói: “Vậy em đổi cái khác.”

Không biết vì lí do gì mà Mộ Cẩm Vân khi vừa thử cái váy kia liền rất thích nó, nhưng Tống Lâm đã nói không thích rồi, cô không muốn vì một cái váy mà khiến anh không vui.

Cô thử hết mười mấy bộ quần áo, khi tính tiền thì trừ cái váy đầu tiên ra thì bất kì bộ nào cô thích anh đều bảo người gói lại.

Nhân viên bán hàng cười tít cả mắt, Mộ Cẩm Vân đứng một bên dở khóc dở cười: “Thật ra hai bộ kia không phải là…”

“Đẹp mắt.”

Anh thẳng thừng nói, nhân viên bán hàng cũng khen một câu: “Quý ngài đối xử với vợ thật tốt!”

Mộ Cẩm Vân đỏ mặt, hai người đưa địa chỉ nhà để người của cửa hàng vận chuyển về giúp.

Tống Lâm lại dẫn cô đi tới một cửa hàng khác, cô nhìn thời gian, phát hiện đã hơn ba giờ chiều, trở về nhà cũng đã hơn năm giờ, thêm hai tiếng nữa là tới giờ cơm. Không bằng ở nơi này thêm một lúc nữa, thuận tiện ăn bên ngoài luôn.

Nghĩ như vậy, Mộ Cẩm Vân cũng không từ chối.

Ừm, dù sao thì Tống Lâm cũng rất có tiền.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.