“Chương 347: Nghĩ em có bản lĩnh gì mà khiến anh muốn ngừng cũng không được
Hiện tại mới giữa tháng chín, đa số quần áo đều là mới nhập hồi đầu mùa nên trong cửa hàng toàn là đồ mùa thu.
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, phàm là đồ mà cô nhìn nhiều lấy hết cho cô đi thử.
Mộ Cẩm Vân không chống lại được sự nhiệt tình đó, đành bất đắc dĩ ôm một đống đồ vào phòng thử quần áo.
Cửa hàng này khác với cửa hàng vừa rồi họ vào, nếu cửa hàng trước mang phong cách đơn giản thì cửa hàng này lại mang phong cách thùy mị.
Mộ Cẩm Vân người cao chân dài, dáng người cũng gầy nên mặc gì cũng hợp, chiếc váy dài màu vàng này cô vừa mặc lên người càng thể hiện rõ độ cao của cô.
Cô nhìn vào gương, sau đó đẩy cửa phòng thử đồ, định hỏi thử Tống Lâm liền phát hiện bên cạnh anh xuất hiện hai người phụ nữ.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, nhân viên bán hàng vừa thấy cô đi ra thì biểu tình trên mặt có phần lúng túng: “Cô cảm giác thế nào?”
“Rất tốt.”
Cô mỉm cười, sau đó nhấc chân đi tới bên cạnh Tống Lâm, tựa như không hề nhìn thấy hai người phụ nữ vừa rồi, trực tiếp hỏi Tống Lâm: “Đẹp không?”
Vốn dĩ Tống Lâm đang ngồi bên ngoài chờ Mộ Cẩm Vân thử đồ, nhưng đột nhiên có hai người phụ nữ xán lại bắt chuyện khiến anh đen mặt, mãi tới khi Mộ Cẩm Vân đi ra thì sắc mặt anh mới hòa hoãn được một chút: “Đẹp mắt.”
Anh nói tiếp: “Không cần thử, thích thì mua hết.”
Nói xong liền đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
Mộ Cầm Thời liếc mắt nhìn hai người phụ nữ kia, cười như không cười, nhưng vẫn không từ chối: “Được.”
Cô nói xong liền đi vào phòng thử đồ để thay quần áo ban đầu.
Lúc ra ngoài thì hai người phụ nữ kia đã rời đi.
Trả tiền xong, hai người lại để lại địa chỉ nhà.
Khi Mộ Cẩm Vân được Tống Lâm dắt tay ra ngoài, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhịn cười nói: “Còn muốn đi dạo tiếp không hả tổng giám đốc Lâm?”
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, hừ một cái: “Không đi nữa, đi về.”
Cô nhìn thời gian, mới hơn bốn giờ chiếu, nhưng cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười, đi cùng anh vào thang máy.
Cuối tuần trung tâm thương mại rất đông người, đừng nói là có hai người phụ nữ bắt chuyện, thỉnh thoảng vẫn có nữ sinh đi qua nhìn thấy hai người bọn họ đều quay đầu lại nhìn cả.
Sắc mặt Tống Lâm cực kì xấu, không biết là do vừa rồi bị người ta quấy rầy hay là luôn bị người khác nhìn chằm chằm.
khi lên xe, Mộ Cẩm Vân mới khiêu mi nói: “Tống Lâm, vừa rồi hai người kia làm gì anh?”
Cô biết còn hỏi, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt hơi trầm xuống: “Đeo dây an toàn cho chắc.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, trái lại còn cúi đầu giúp cô đeo dây an toàn.
Mộ Cẩm Vân nhìn đỉnh đầu anh, thấy bên trên có hai xoáy tròn, nhịn không được đưa tay lên sờ: “Anh có hai xoáy trên đầu nè!”
Tống Lâm giúp cô nịt dây thật chắc, sau đó ngẩng đầu nói: “Nhưng anh không ngốc như em.”
Nói xong liền đạp chân ga khởi động xe.
Mộ Cẩm Vân hừ một cái, nói: “Đúng thế, em ngốc nên mới bị anh lừa.”
Nghe thấy cô nói vậy, Tống Lâm liền đen mặt.
Về đến nhà đã sắp năm giờ, Tống Lâm nhận một cuộc điện thoại. Lúc Mộ Cẩm Vân đổi một bộ quần áo ở nhà đi xuống thì chuông cửa vang lên.
Hai người vừa mua không bao lâu thì quần áo đã được đưa tới cửa. Lúc mua không cảm thấy nhiều nhưng khi nhìn hai nhân viên giao hàng đứng bên ngoài, Mộ Cẩm Vân liền ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tránh sang một bên: “Hai người mang giúp tôi vào đây đi.”
“Được rồi.”
Túi lớn túi nhỏ, một đống đồ rất lớn.
Mộ Cẩm Vân ký nhận, Tống Lâm cũng cúp điện thoại đi vào nhà, nhìn đống đồ bên cạnh bàn uống trà: “Quần áo sao?”
“Ừm.”
Cô đáp một tiếng, sau đó ngồi vào ghế sa lon, cảm thấy hơi mệt: “Em hơi mệt rồi.”
“Ngủ đi.”
Anh nhìn cô, Mộ Cẩm Vân vẫn không động: “Mệt quá.”
Hồi lâu sau, anh đi tới bên cạnh nói: “Em thật lười.”
Mộ Cẩm Vân được như ý, hơi hé mắt cười: “Vậy anh ôm hay không ôm?”
“Ôm chặt một chút.”
Anh chê bai nhìn cô, sau đó ôm cô lên lầu.
Một Cẩm Thời quả thực có hơi mệt, cô không biết những người phụ nữ khác lấy đâu ra nhiều tinh lực đi mua sắm tới vậy. Cô vừa thử mấy bộ quần áo đã thấy rất là mệt mỏi rồi.
Cô ngủ một giấc tới khi trời trở tối, khi mở mắt ra thì nghe loáng thoáng được Tống Lâm đang gọi điện thoại.
Cô giơ tay lên chắn ánh đèn, sau khi tỉnh táo hẳn liền nhìn thấy Tống Lâm đang ngồi trên ghế salon nhỏ giọng gọi điện thoại, rồi trộm nhìn cô liên tục.
Mộ Cẩm Vân hơi ngạc nhiên, có hơi không phân rõ được đâu là thực đâu mà mơ.
Tống Lâm nhìn cô, thấy cô đang kinh ngạc nhìn anh liền cúp điện thoại, nhấc chân đi tới, giơ tay sờ lên trán cô: “Sao em không nói gì?”
Nghe được giọng anh, Mộ Cẩm Vân mới hoàn hồn, mỉm cười: “Tống Lâm.”
“Ừm?”
Anh hơi nhếch mi, cúi đầu nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Vừa rồi anh luôn nhìn trộm em, anh đang nghĩ gì?”
Cô vừa dứt lời, mặt Tống Lâm liền thay đổi, đứng thẳng người: “Thư ký Minh Việt nói hôm qua Tống Gia Hào đã tới Hà Nội.”
Anh đột nhiên đổi đề tài khiến Mộ Cẩm Vân nhíu mày, ngồi dậy, nhìn anh rồi nói: “À. Anh vừa chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em.”
Tống Lâm nhìn cô, nói: “Ngẩn người.”
Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài: “Cơm tối có người mang tới rồi.”
Mộ Cẩm Vân hừ một cái, biết thừa vừa rồi anh chỉ nói cho có lệ, nhưng anh đã không muốn nói thì cô cũng không tới mức cạy miệng anh để nghe bằng được. Bất đắc dĩ phải đứng dậy tới phòng tắm rửa mặt, sau đó xuống nhà ăn cơm tối.
Hơn bảy giờ tối trời đã đen nhẻm, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn Tống Lâm đang ngồi ở đối diện: “Tống Gia Hào tới Hà Nội một mình?”
“Ừ.”
Chuyện này thì anh không gạt cô.
Mộ Cẩm Vân cau mày nói: “Ngay cả cậu ta cũng không tìm được Lương Lập Dương, xem ra cậu ta trốn rất kĩ.”
Tống Lâm xuy một tiếng, nói: “Tốt nhất là trốn cả đời.”
Lúc nói lời này, trong mắt anh chứa đầy sát khí.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, mím môi nói: “Anh định đối phó như nào?”
Tống Lâm ngẩng đầu nhìn cô: “Để cho cậu ta phải hối hận.”
Anh không nói nhiều, Mộ Cẩm Vân cũng không tiện hỏi nhiều.
Tuy nhiên cô biết nếu Lương Lập Dương rơi vào tay Tống Lâm thì nhất định sẽ không được đối xử tốt. Ăn đồ ăn bên ngoài hay ở chỗ là cả hai người họ đều không phải rửa chén đũa, Mộ Cẩm Vân cầm theo một đĩa nho ngồi trên ghế sa lon, chọn một bộ phim, vừa ăn vừa xem.
Tống Lâm vừa từ trên lầu xuống, ngồi bên cạnh cô, nhìn một lúc rồi nói: “Bây giờ em không mệt à?”
“Không mệt, em đã ngủ hết hai tiếng rồi, hiện tại rất có tinh thần.”
“Ồ, anh mệt.”
Anh nói xong thì ngoẹo đầu, dựa vào bả vai cô.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy bả vai đột nhiên trầm xuống, hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn thì thấy Tống Lâm đang dựa vào vai mình.
Anh đã nhắm mắt, thoạt nhìn hình như đã ngủ rồi.
Cô dở khóc dở cười, giơ tay đẩy anh: “Em không ôm nổi anh đâu, anh mệt thì về phòng đi.”
“Không về.”
Anh trả lời rất dứt khoát, ngay cả mắt cũng không mở ra.
“Vậy nhỡ lát nữa anh ngủ thật thì làm sao giờ?”
“Bao giờ em về phòng thì gọi anh dậy.”
Anh mở mắt ra nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân hơi ngạc nhiên, đột nhiên phản ứng được ý của anh, đành phải tắt ti vi đi: “Được rồi, em về phòng cùng anh.”
Lúc này Tống Lâm mới chậm chạp ngồi thẳng dậy, đi dép trước rồi nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn một hồi, liền chỉ tay vào đĩa nho: “Đống nho này em vừa rửa sạch, để lâu ăn không ngon, ăn xong đi ngủ được không?”
Anh lại ngồi xuống chỗ cũ, nói: “Anh cũng ăn.”
Nói vậy nhưng tay vẫn chưa hề động tới.
Mộ Cẩm Vân bất đắc dĩ lấy nho nhét vào miệng anh, hừ hừ nói: “Hồi nãy còn nói em lười, bây giờ không biết anh gọi là gì, ngay cả tay đều không muốn động.”
Tống Lâm dựa vào ghế, biểu tình trên mặt không có một chút gì gọi là áy náy.
Một đĩa nho hai người ăn rất nhanh, chỉ một lúc đã giải quyết xong.
Mộ Cẩm Vân mang đĩa đi rửa, sau đó ra nhìn Tống Lâm còn ngồi trên ghế: “Được rồi, không phải anh nói mệt sao?”
Anh liền đứng dậy, hai người cùng đi lên trên lầu.
Mộ Cẩm Vân đi thay quần áo ngủ, vừa từ phòng tắm ra liền hỏi Tống Lâm đang nằm trên giường: “Tối nay anh có muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?”
Anh nhìn cô, nói: “Sao lại không nghe?”
Cô cười một tiếng, sau đó cầm một quyển sách lên, lật tới trang hôm qua rồi đọc cho anh nghe.
Vừa đọc được hai câu thì quyển sách trên tay đột nhiên bị anh cướp lấy.
Mộ Cẩm Vân ngạc nhiên, nói: “Sao thế?”
Anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại nói ra hết mọi chuyện.
Cô nhíu mày nhìn anh: “Không phải anh nói mệt sao?”
Anh nắm tay cô, vừa hôn vừa đáp: “Hiện tại thì không.”
Mộ Cẩm Vân giãy dụa một chút, không cựa được đành bất đắc dĩ nghiêng đầu.
Tống Lâm liền hôn vào mặt cô, cô cười như không cười nhìn anh: “Nhưng em đang mệt thì phải làm sao đây?”
Hai mắt anh hơi trầm, nói: “Chờ lát nữa thì ngủ tiếp.”
“Em… a!”
Cô còn định nói thì bị nụ hôn của anh chặn lại.
Kết quả cô bị tên đàn ông khốn khiếp này giày vò từ chín giờ tới hơn mười giờ tối.
Lúc Mộ Cẩm Vân bị anh ôm từ phòng tắm ra thì hừ lạnh một cái: “Tổng giám đốc Lâm bây giờ lợi hại thật đấy, cũng biết chơi mấy thủ đoạn như này.”
Tống Lâm được như ý nguyện nên tâm trạng không tệ, nhìn cô rồi đưa tay lên vuốt tóc cô, đột nhiên cúi đầu hôn một cái.
Hiếm khi anh nhu tình như vậy, Mộ Cẩm Vân nhìn mà run.
Anh hơi di chuyển người, đột nhiên úp mặt vào vai cô nói: “Anh đang nghĩ xem em có bản lĩnh gì mà lại khiến anh muốn ngừng cũng không được.”
Người cô hơi mệt, nghe anh nói xong thì không kịp phản ứng.
Anh nói xong liền đứng dậy vào phòng tắm.
Mộ Cẩm nhìn bóng lưng của anh, một lúc lâu sau mới nhớ tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy.
Xế chiều hôm nay, khi tỉnh ngủ cô đã hỏi anh ngồi trên ghế nghĩ gì, anh không lên tiếng, chỉ nói mấy câu không ăn nhập, đa số là đánh trống lảng.
Thấy anh không nói cô cũng không hỏi, trái lại không ngờ anh lại đột nhiên trả lời câu hỏi của cô mấy tiếng trước.
Mộ Cẩm Vân không nhịn được liền bật cười, giơ tay lên xoa tai đã nóng rực. Tới bây giờ cô vẫn không tin được câu nói kia là do Tống Lâm nói ra.
Chậc, anh ấy học mấy lời nói phong tình này ở chỗ nào vậy?”