Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 348



Chương 348: Anh thực sự không biết

Lúc này Mộ Cẩm Vân đã rất mệt mỏi, nhưng khi nghĩ tới câu vừa rồi của Tống Lâm liền cố gắng chờ anh tắm xong.

Khi Tống Lâm ra ngoài, hai mí mắt của cô đã bắt đầu đánh trận.

Thấy anh cuối cùng cũng ra, cô hơi hé mi nói: “Có muốn đọc truyện trước khi ngủ không?”

Tống Lâm nhìn cô, tựa như đang nhìn kẻ ngốc vậy.

Mộ Cẩm Vân: “…”

“Ngủ.” Anh nói xong liền giơ tay tắt đèn.

Căn phòng chìm vào bóng tối, Mộ Cẩm Vân xoay người, ngẩng đầu mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường nhìn anh: “Tống Lâm.”

“Ừm?”

Anh đưa tay ôm cô, cúi đầu mặt đối mặt.

“Anh thích em từ bao giờ?”

“Ý em là từ khi nào thì thích em?”

Anh nói rất nghiêm túc, Mộ Cẩm Vân đột nhiên bị giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh quyến rũ làm cho nóng cả mặt.

“Không biết.”

Anh đáp, rồi không nói thêm gì nữa.

“Được rồi.”

Cô hơi thất vọng, quay người đưa lưng về phía anh.

Tay cô vẫn bị anh nắm chặt, Mộ Cẩm Vân mím môi, vẫn không bỏ được nắm chặt lại tay anh.

Cằm của Tống Lâm đột nhiên áp lên đỉnh đầu cô, Mộ Cẩm Vân ngạc nhiên, liền nghe thấy giọng anh truyền tới.

“Không biết từ lúc nào cả. Trước khi em đi anh cũng không biết anh thích em hay không.”

Anh không hề trả lời qua loa, mà thực sự là anh cũng không rõ chuyện này.

Ban đầu anh chỉ tính kế cô, tới gần cô là để lấy được chìa khóa, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào thì thích cô thật. Anh cảm thấy bản thân có hơi nực cười.

Cho tới sau này, chìa khóa bị Lương Lập Dương trộm đi, lúc ấy anh mới cảm thấy bản thân rất tức giận.

Tức giận không phải bởi vì chìa khóa bị Lương Lập Dương trộm, công ty có lẽ sẽ rơi vào tay anh ta.

Mà là kiểu anh không thể nói rõ được nguyên nhân vì sao lại tức.

Khi cô cái gì cũng không biết, anh thì ngày nào cũng nhìn chăm chú cô, luôn cảm thấy cô thật ngu xuẩn, đồ quan trọng như vậy tại sao lại có thể ném bừa trên bàn trang điểm chứ?

Nếu không thì Lương Lập Dương cũng không tìm được nhanh như vậy.

Về sau Lương Tư Cần đột nhiên bị bệnh nặng, nhà họ hạ nói là để cho anh và Hạ Như Mộng kết hôn trước thời hạn.

Thật ra từ khi Hạ Như Mộng trở về nước anh đã nghĩ để cô rời khỏi anh rồi.

Nhưng mỗi khi chuẩn bị mở miệng nói, anh vừa ngẩng đầu nhìn cô liền không thể nói ra được.

Anh không biết tại sao, rõ ràng cô đã hỏi anh rất nhiều lần, lần nào anh cũng phất tay bảo cô ra ngoài.

Anh không nói gì, cho tới lần đó thì anh đã không khống chế nổi bản thân.

Buổi tối lần đó khi cô đi, anh đang đứng bên cạnh Hạ Như Mộng đeo nhẫn cho cô ta.

Cả đời này anh vẫn nhớ như in ngày hôm đó, trên sân khấu, ánh đèn sáng nhức mắt, anh đeo chiếc nhẫn đính hôn vào tay của Hạ Như Mộng, bên dưới là tiếng vỗ tay của mọi người, nhưng anh lại không nghe nổi vào tai bất kì một tiếng gì, trong đầu chỉ có mỗi câu nói của cô: “Chúng ta đường ai nấy đi đi.”

Đường ai nấy đi.

Thời khắc ấy, anh đột nhiên xuất hiện cảm giác khủng hoảng.

Cũng trong lúc ấy, anh đột nhiên nhận ra cô sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Ba năm trước, anh luôn cho rằng cảm giác khủng hoảng đó là “không cam lòng”.

Cả đời này thứ anh chân chính có được không nhiều, người ở lại bên cạnh cũng không có một ai.

Lương Tư Cần nói anh mang mệnh sao chổi, mặc dù ban đầu anh luôn chối bỏ điều này, nhưng thỉnh thoảng khi về đêm anh cũng sẽ hoài nghi chuyện này, liệu anh có phải là sao chổi thật không?

Nếu không thì tại sao ngay cả cô cũng rời khỏi anh dứt khoát như vậy?

Về sau anh thấy Dành Dành đưa tin báo tử của cô trên tivi ở Thái Bình thì phản ứng đầu tiên của anh là tại sao cô không còn sống, ba năm liền anh tìm cô trên trời dưới đất đều tìm không thấy, cô tựa như đã chết rồi vậy.

Đôi lúc anh thực sự mong rằng cô đã chết, cũng không muốn nghe được tin tức này. Anh nghĩ cô chỉ rời khỏi anh mà thôi, không muốn cho anh tìm thấy cô.

Khi thấy được cô còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, anh lại cảm thấy thật may mắn vì cô còn sống, sống thật tốt.

Người như anh vừa cố chấp lại biến thái, từ nhỏ không ai yêu anh, cũng không ai dạy anh cách yêu.

Anh không biết yêu là gì, cũng không biết yêu như thế nào, nhưng anh lại có đầy đủ bản tính chiếm hữu của một người đàn ông.

Nếu không phải ngày hôm đó Lý Minh Việt hỏi anh có nghĩ tới không, tại sao lại cố chấp để cho Mộ Cẩm Vân quay lại Hà Nội thì cho tới chết anh cũng không rõ. Hóa ra tất cả cảm giác giận giữ vì bị vứt bỏ và không cam lòng đều bởi vì yêu.

Nhưng bây giờ khi cô hỏi anh thích cô từ khi nào anh cũng không biết.

Ngay cả chuyện yêu cô anh phải mất ba năm mới có thể nhận ra được, sao anh có thể biết được bản thân thích cô từ khi nào.

Mộ Cẩm Vân xoay người ôm anh: “Em cũng không biết.”

Cô biết người đàn ông này không thể đụng tới, cũng biết mình không được động lòng, nhưng khi ở bên cạnh anh cô cuối cùng cũng thất bại,

Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, trong bóng tối, hai người đều ăn ý không lên tiếng.

Mộ Cẩm Vân đột nhiên bật cười, nói: “Huề nhau.”

Căn phòng dần trở lại an tĩnh, hô hấp của hai người nằm trên giường cũng dần vững vàng.

Chủ nhật không phải đi làm, cũng không có chuyện gì phải làm, cả ngày ngủ nướng trên giường là được.

Bảy giờ sáng Mộ Cẩm Vân có tỉnh một lần, sau khi nhìn đồng hồ xong lại ngủ nướng tới chín giờ.

Khi mở mắt liền phát hiện Tống Lâm đang ngồi trên giường nhìn cô, cô nháy mắt mấy cái, nhìn anh nói: “Sao thế?”

Có lẽ là do ngủ quá lâu nên giọng nói có hơi nũng nịu.

Tống Lâm nhìn cô, đột nhiên lạnh lùng nói: “Thân thể em quá yếu, từ ngày mai phải dậy sớm chạy bộ cùng anh.”

“Em không dậy sớm nổi đâu.”

Cô nhìn anh, thành thật đáp.

“Ha.” Tống Lâm cười lạnh một cái, không trả lời cô, nói sang chuyện khác: “Mau dậy ăn sáng đi.”

Mộ Cẩm Vân còn tưởng Tống Lâm kéo cô dậy sớm đi chạy bộ chỉ là đàu cô, nhưng sáu rưỡi sáng hôm sau cô thực sự bị anh kéo dậy.

Hiện tại ngày nào Mộ Cẩm Vân cũng ngủ tới tám giờ, đột nhiên phải dậy sớm như vậy cả người đều không có tinh thần: “Em không đi.”

Cô ngồi trên giường, sắc mặt cực kì khó chịu.

Tống Lâm hay cáu kỉnh khi vừa dậy, cô cũng không khác gì.

“Em tự thay quần áo hay là để anh thay giúp?”

Anh vừa nói vừa ném bộ quần áo thể thao lên giường.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, giơ tay ném quần áo xuống đất.

Tống Lâm không lên tiếng, lại nhặt quần áo lên, sau đó trực tiếp cởi quần áo ngủ của cô.

Mộ Cẩm Vân giật mình tỉnh táo lại, đẩy tay anh, trừng mắt nói: “Tự em thay!”

Vừa nói vừa cầm quần áo nổi giận đùng đùng đi vào phòng tắm, sau khi thay quần áo xong Mộ Cẩm Vân mới rửa mặt.

Lúc ra ngoài thấy Tống Lâm đã mặc xong bộ quần áo thể dục màu đen, cô lạnh lùng nói: “Buổi tối vận động không được sao, tại sao cứ thích dậy sớm như vậy?”

Anh không lên tiếng, trực tiếp kéo cô ra ngoài.

Trời hẵng còn sớm, trên đường hiện tại không có mấy người.

Không phải Mộ Cẩm Vân không thích vận động, chỉ là dạo gần đây cô quá bận rộn, đã mấy tháng không vận động cơ thể rồi.

Bây giờ đột nhiên bị Tống Lâm kéo đi chạy bộ, người chưa tỉnh táo không nói, hiện tại chạy ba cây số cũng không nổi.

Quay lại nhìn Tống Lâm, anh chạy mà mặt không đỏ thở không mạnh, thoạt nhìn còn có thể chạy tiếp ba mươi cây số nữa.

Anh nhìn cô, để cho tạm dừng thả lỏng bắp thịt, còn anh thì tiếp tục chạy.

Nửa tiếng sau, Tống Lâm mới dừng lại ở bên cạnh cô.

Lúc này Một Cẩm Thời đang ngồi trên lan can, nhìn anh: “Em mệt quá, đi không nổi nữa.”

Anh nhìn cô, xuy một tiếng: “Vô dụng thật đấy.”

Trong lời có chút chê bai, nhưng vẫn ngồi xuống: “Lên đi.”

“Cái này không tốt lắm đâu?”

Mộ Cẩm Vân nói vậy nhưng người đã nhanh chóng leo lên lưng anh.

Cô ôm cổ anh, nghiêng đầu áp vào bả vai rộng lớn, thấy trán anh đang toát mồ hôi liền nhíu mày nói: “Chậc chậc chậc, anh chảy mồ hôi kìa, em còn tưởng anh không chảy được mồ hôi đấy!”

Tống Lâm: “…”

Lúc hai người về nhà đã gần tám giờ, người đi trên đường cũng dần nhiều lên.

Tống Lâm cõng cô dẫn tới rất nhiều người chú ý.

Mộ Cẩm Vân hơi ngại, nói: “Anh thả em xuống đi, để em tự đi.”

Kết quả không biết Tống Lâm ăn phải cái gì, không những không thả cô xuống mà càng giữ chặt hơn.

Bởi vì sáng sớm bị kéo đi chạy bồ nên lúc tắm và ăn sáng xong, Mộ Cẩm Vân vừa buồn ngủ lại vừa mệt.

Lúc ngồi trên xe, cô dựa vào cửa kính ngủ quên mất.

Xe dừng ở cửa ra vào, Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng gọi: “Mộ Cẩm Vân.”

“Ừm?”

Cô ngủ tới mơ màng, vừa mở mắt ra liền thấy Tống Lâm đã ngồi ở ngay bên cạnh.

Mộ Cẩm Vân sửng sốt, nói: “Sao vậy?”

“Có muốn đi làm nữa không?”

Nghe được lời của anh, cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, nhíu mày nói: “Nhanh vậy.”

Vừa nói vừa thái đai an toàn, mở cửa xe, vừa định bước xuống đột nhiên nghĩ tới cái gì, giơ tay kéo áo Tống Lâm về hướng mình há miệng cắn một cái lên má anh: “Đều tại anh cả!’

Nói xong liền nhanh chóng chạy mất.

Tống Lâm ngồi trong xe nhìn bóng lưng dần khuất của cô, giơ tay sờ lên gò má của mình.

Không hề ngạc nhiên khi trên tay đầy dấu son môi.

Anh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân đã đi vào cửa công ty Thụy Hiên, hừ một cái rồi khởi động xe.

Mộ Cẩm Vân vừa làm xong chuyện trái lương tâm liền nhanh chân chạy mất. Khi bước vào phòng làm việc liền nhờ Phương Đạt pha giúp cô một ly cà phê đặc.

“Tổng giám đốc Cẩm Vân, đây là cà phê của cô.”

Cô ngẩng đầu nhìn Phương Đạt, nói: “Cảm ơn.”

Phương Đạt nhìn cô, nói: “Tổng giám đốc Cẩm Vân, quà tặng cô cần tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu, đột nhiên nhớ tới hai ngày nữa là lễ đính hôn của Lâm Dịch Đồng.

Cô mỉm cười nói: “Cảm ơn cô.”

Phương Đạt cũng mỉm cười lại: “Là phận sự của tôi.”

“Tháng sau tăng lương cho cô!”

“Cảm ơn tổng giám đốc.”

Mộ Cẩm Vân nói xong, hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng rồi, cô đi báo với bên an ninh nhớ để ý tới công ty bên cạnh, nếu có thể đào được nhân vật nào thì lập tức báo cho tôi.”

Phương Đạt gật đầu, nói: “Vâng.”

Sáng sớm đã bị Tống Lâm kéo dậy, cả buổi sáng hôm nay hiệu suất làm việc của cô cực kì thấp.

Mà hôm nay cả công ty SamSung đều biết tâm tình tổng giám đốc Lâm của bọn họ rất tốt.

Thư ký Minh Việt nhớ tới lúc sáng Tống Lâm mang theo khuôn mặt in dấu son môi đi vào, có người nhắc nhở anh liền nghiêm túc nói: “Bà xã của tôi.”

Tình cảnh đó vừa nghĩ lại chợt nhớ tới bảng tin hôm trước, anh ta đột nhiên ê răng.

Hiện tại anh ta có phần không hiểu nổi Tống Lâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.