Chương 35: Tôi hiểu, tổng giám đốc Lâm
Mộ Cẩm Vân nhìn anh chỉ cảm thấy cả người đều lạnh toát.
“Tổng giám đốc Lâm…
Cô mở miệng dường như muốn nói điều gì đó, nhưng mà tâm mắt chạm phải đôi con ngươi đen láy kia nên không thể nói được gì.
Cô cúi đầu mím môi, “Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc Lâm”.
Nói xong cô xoay người nhấc chân bước ra ngoài.
Ý tứ của Tống Lâm quá rõ ràng, để cô lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.
Sau khi ra ngoài, cô trực tiếp thu dọn đồ đạc, rồi giao cho Lý Minh Việt một số tư liệu cần sửa sang trên máy tính.
Cô mới vào được khoảng hai mươi ngày, cuối cùng giờ cô cũng rời đi như ý nguyện, nhưng lại không vui giống như cô tưởng tượng.
Lời nói của Tống Lâm như một con dao treo trên đầu cô, cô làm gì cũng sợ nó rơi xuống.
Cô không cần phải xin lỗi, bởi vì cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ chấp nhận lời xin lỗi từ người khác.
Khi anh nói điều này giọng điệu không nhanh không chậm, căn bản là không thể nghe ra được anh có tức giận hay không.
“Thư ký Việt, đây là kế hoạch của công ty Sony ngày hôm qua”.
Lý Minh Việt vươn tay cầm lấy ổ USB cô đưa qua, khẽ cau mày, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, không nói gì: “Chúc cô tiền đồ như gấm*, cô Vân” *: tương lai phát triển rực rỡ.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Cảm ơn”.
Tiền đồ như gấm? Cô đi ra ngoài qua cánh cửa này, thậm chí tương lai của mình ở đâu cũng không biết.
Cô mới làm được hơn 20 ngày, không có nhiều đồ đạc, trong đó chỉ có một cái hộp nhỏ, trong đó có hai sổ ghi chép, một cái cốc và mấy cái bút, không có thứ gì dư thừa.
Lúc cô bước ra khỏi Samsung đã mười giờ, cô đi bộ đến bến xe đợi xe buýt, xe đến trong chốc lát.
Việc đầu tiên Mộ Cẩm Vân làm khi về nhà là nằm lăn ra ngủ, ngủ một mạch đến thẳng bốn giờ chiều.
Cô đứng dậy chuẩn bị một ít thức ăn đơn giản, nhìn vào chiếc hộp mà mình mang về hoàn toàn không biết bản thân phải làm gì kế tiếp.
Cô không chỉ tiêu nhiều nhưng cũng không có nhiều tiền tiết kiệm.
Mộ Đình Nam không cho cô nhiều tiên, vê cơ bản sau khi trưởng thành đều là cô vừa làm vừa học, nhưng cô không nghĩ rằng sau khi vê nước ngay cả tìm một công việc tốt cũng không được.
Tin tức về việc Mộ Cẩm Vân tạm rời khỏi cương vị công tác ở Samsung nhanh chóng lan truyền, Mộ Đình Nam đương nhiên cũng nghe được.
Khi nghe tin Mộ Cẩm Vân từ chức, ông ta tức giận đến mức đập vỡ điện thoại văn phòng ngay tại chỗ.
Mà Mộ Tinh Anh chưa kịp tức giận chuyện đêm qua Mộ Cẩm Vân được Tống Lâm cứu đi, thì hôm này đã nghe nói rằng Mộ Cẩm Vân đã bị Tống Lâm sa thải.
Cô ta cúp điện thoại bạn thân, nhảy xuống khỏi giường chạy ra ngoài tìm Lương Thu Trà: “Mẹ! Mẹt Lần này thật là có tin vuil” Lương Thu Trà cũng rất ngộp thở, “Con lại nghe thấy gì nữa?” “Mẹ! Lần này thật sự là một tin vuil Con nói với mẹ, Mộ Cẩm Vân đã bị Tống Lâm đuổi việc, bây giờ ai cũng biết cô ta đắc tội với Tống Lâm! Mẹ, cơ hội này rất hiếm, con nhớ không phải là ba anh ấy muốn hợp tác với Trung Thuận sao? Con nhớ tổng giám đốc Minh Lâm của Trung Thuận rất thích chơi với phụ nữ, lần này, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, để Mộ Cẩm Vân đời này sẽ không bao giờ trở mình được!” “Chuyện này không dễ làm, phải bàn bạc kĩ hơn mới được”.
“Mẹ đừng lo lắng, chuyện này không khó, cứ giao cho conl” Mộ Tinh Anh vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại chạy đi, cô ta không tin, hai lần trước Mộ Cẩm Vân đã thoát được, lần này còn có thể trốn được nữa không!