Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 356



Chương 356: Em rất thích Tống Lâm nhỏ nhen nha

úc đầu Mộ Cẩm Vân nhìn thấy anh ngồi bất động ở trên giường, còn tưởng anh bị làm sao, tiến tới gần mới phát hiện hóa ra mèo con đêm qua được thả ra, đang ở trên mặt đất muốn trèo trên giường.

Nhưng mà mỗi một lần nó muốn leo lên giường, đều bị Tống Lâm dọa cho lui xuống.

Mộ Cẩm Vân nhịn không được mà bật cười: “Anh đang làm gì vậy, giận gì với một con mèo chứ?”

Tống Lâm quay đầu nhìn cô một cái, lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên giường của chúng ta chỉ có thể có anh và em, thứ khác đều không được!”

“Ồ?”

Cô khẽ nhướng mày, cúi người ôm mèo con lên trên giường: “Đúng không?”

Tống Lâm nhìn vào cô, sắc mặt vô cùng không tốt: “Ném nó xuống đi.”

“Con mèo này bao nhiêu tuổi rồi?”

Cô hoàn toàn chính là hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

“Hai tháng.”

Tống Lâm không tình không nguyện mà hừ một tiếng: “Ném nó xuống đi!”

“Ngưng sữa rồi sao?”

“Ngưng rồi!”

Anh quay người sang, muốn tóm lấy con mèo, Mộ Cẩm Vân đã có chuẩn bị từ sớm, ngã sang một bên, liền trực tiếp thoát khỏi tay của anh: “Nó tên là gì thế?”

“Mộ! Cẩm! Vân!”

“Không được, đây là tên của tôi! Gọi là Tống Lâm thì thế nào?”

Tông Lâm thấy trên mặt cô tràn đầy ý cười, liền trực tiếp duỗi một tay ra chụp lấy cô, một tay khác thì thả mèo xuống mặt đất: “Em ngứa da rồi có phải không?”

Cô đưa tay vòng qua cổ của anh, ngẩng đẩu hôn anh một cái: “Chào buổi sáng, ông xã.”

“Em gọi anh là gì?”

“Tống Lâm nha.”

Cô nhướng mày lên, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh.

Anh đưa tay ôm lấy cô: “Không đúng, vừa mới nãy em không gọi tôi như vậy.”

“Đúng không?”

Mộ Cẩm Vân hừm một cái: “Anh nghe nhầm rồi.”

“Gọi lại một lần nữa?”

Ánh mắt của anh nhìn cô giống như có một ngọn lửa đang cháy, Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn có chút nóng mặt.

Cô khẽ nghiên tầm mắt đi: “Không gọi.”

“Không gọi sao?”

Anh khẽ nhướng mày, bàn tay to vươn qua luồn vào trong chiếc váy ngủ rộng rãi của cô.

Ở dưới máy lạnh, tay của anh có chút lạnh lẽo, Mộ Cẩm Vân nhìn không được mà khẽ run: “Anh đừng như vậy…”

“Như thế nào?”

Anh ôm lấy cô, bàn tay đặt trên thắt lưng của cô như có như không mà di chuyển lên trên.

Mộ Cẩm Vân cảm thấy thân thể mình có chút ngứa ngáy, không nhịn được khẽ vặn vẹo thân thể.

Cô mặc trên người chiếc váy ngủ quá rộng, ngọ ngoạy một phen, bên trái liền lộ ra một mảng lớn.

Tống Lâm móc lấy dây áo hơi treo trên tay cô, một bên của chiếc váy ngủ kia liền tuột xuống từ trên vai cô.

Mộ Cẩm Vân đưa tay đẩy anh: “Anh đừng làm bừa, em mệt lắm!”

“Anh không mệt.”

Anh nói xong, giam cô ở dưới người.

Mộ Cẩm Vân khẽ rên: “Anh đè lên tóc của em rồi.”

Tống Lâm hơi nới lỏng tay, cúi đầu xuống bắt đầu hôn cô.

Cô nhấc chân lên muốn đẩy anh ra, nhưng mà hai chân của anh giữ chặt lấy hai chân cô.

Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, Mộ Cẩm Vân vốn cho rằng một buổi sáng như vậy nên cùng anh tay nắm tay mà dạo bước trên sóng biển ở bãi biển bên ngoài.

Nhưng mà sự thực là, cô bị anh ép đến trước cửa sổ sát đất, nhìn sóng gợn lăn tăn kia trên mặt biển, trong tiếng vang của cơn sóng vỗ vào đá ngầm, bên tai nghe rõ nhất là anh thấp giọng hỏi: “Có gọi hay không?”

Cả người như nhũn ra, rõ ràng là mở máy lạnh, nhưng vẫn nóng giống như lửa đốt.

Mộ Cẩm Vân nắm chặt cánh tay cứng cáp của anh, nói: “Ông xã.”

“Ngoan lắm.”

Tống Lâm hài lòng mà cười lên, đưa tay chặn giữa cửa sổ và cô, so với con sóng vỗ vào đá ngầm kìa càng hung hăng hơn.

Mộ Cẩm Vân được anh bồng ra từ phòng tắm, cả người đã không muốn động đậy nữa.

Mèo con còn chưa kịp đặt tên kia ở bên cạnh đáng thương mà nhìn cô, cô muốn vươn tay sờ nó, nhưng ngay cả một chút sức lực cũng không có.

“Trước tiên đừng ngủ, anh cho người đưa bữa sáng vào.”

Anh nói xong, cúi đầu hôn cô một cái.

Mộ Cẩm Vân khẽ hừ, nâng tay đập vào chiếc gối.

Cả một ngày trời, Mộ Cẩm Vân hầu như đều là ngủ mất ở trên giường.

Mãi cho đến ban đêm, cô mới hơi khỏe lên một chút, đi ra ngoài ăn cơm cùng Tống Lâm.

Sau khi cơm nước xong xuôi, cô kéo Tống Lâm đi tản bộ bên bờ biển.

Hiện trường đám cưới đêm qua đã được thu dọn sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra được nơi này đã từng tổ chức một buổi đám cưới cực lớn.

Mộ Cẩm Vân nghĩ đến đám cưới tối ngày hôm qua, nhìn không được mà hỏi anh: “Làm sao anh lại muốn đến đây tổ chức đám cưới?”

“Em đã đi đến Lý Sơn hai lần.”

Anh siết chặt lòng bàn tay của cô, hừ một tiếng.

Cô giật mình, nhớ đến chuyện cũ, không khỏi nhướng mày lên: “Năm ngoái vì sao anh lại ở Phú Quốc?”

Tống Lâm nghiêng đầu đi, không trả lời cô về vấn đề này.

Mộ Cẩm Vân nhìn bên mặt của anh, đưa tay khẽ siết một cái: “Không phải là anh đang xấu hổ đó chứ?”

Cô vừa nói xong, tai của Tống Lâm vậy mà đỏ cả lên thật.

Mộ Cẩm Vân không nhịn được mà bật cười: “Anh thật sự ngượng ngùng rồi, Tống Lâm?”

“Anh không có.”

Anh liền lạnh mặt, thề thốt không nhận.

Thật ra khi vừa biết được cô muốn đến Phú Quốc, anh liền bảo Lý Minh Việt đặt vé máy bay giúp anh rồi.

Từ sớm trước khi cô đến Lý Sớm, anh liền đã ở nơi đó.

Buổi tối đêm giao thừa kia, anh ở một Hà Giangoàn toàn xa lạ mà chờ cô đến.

Nhưng mà sau khi cô đến thật rồi, anh cũng không xuất hiện ở trước mặt của cô.

Dường như cô rất vui vẻ, tết Nguyên Đán thực sự là một ngày lễ làm cho người ta vui vẻ, dù rằng đối với anh mà nói thì hoàn toàn không có gì khác biệt.

Nhưng cô đến thật rồi, anh thậm chí ngay cả xuất hiện ở trước mắt cô cũng không dám.

Anh cũng không biết Hạ Như Mộng theo đến đó bằng cách nào, lúc trước anh từng nghĩ Hạ Như Mông khá thông minh, chỉ là có chút phiền phức.

Sau này mới cảm thấy, Hạ Như Mộng thật là ngu ngốc.

Chuyện anh quyết định, ai có thể thay đổi được chứ?

“Tống Lâm, anh đang chờ em đúng không?”

Cô đột nhiên ngừng lại một chốc, giọng nói không nặng không nhẹ chui vào trong tai anh.

Anh hơi ngạc nhiên: “Em thật là quá coi trọng bản thân rồi, anh chỉ là đi nghỉ phép thôi.”

“…”

Mộ Cẩm Vân sững người, có chút nghi ngờ mà nhìn anh: “Anh thừa nhận thì như thế nào, em cũng sẽ không cười anh?”

“Anh thừa nhận rồi, anh đi nghỉ phép, em không tin mà thôi.”

Anh cười lạnh một tiếng, nhớ tới ngày đó, cô ngay cả lời cũng không bằng lòng nói nhiều với anh, anh liền cảm thấy bản thân bây giờ vẫn còn muốn tức giận.

Thấy sắc mặt của anh đột nhiên sa sầm xuống, Mộ Cẩm Vân đưa tay ra khẽ kéo ngón tay anh: “Vậy rốt cuộc là anh có chờ em hay không?”

Giọng điệu của cô bỗng trở nên mềm mỏng, Tống Lâm cảm thấy, so với một tiếng “Ông xã” kia còn muốn chết người hơn.

Anh đưa tay ra giữ lấy gáy của cô, cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn một cái: “Có, em hài lòng chưa?”

Đạt được sự phục hồi thỏa đáng, Mộ Cẩm Vân nhướng mày nở nụ cười: “Hài lòng rồi!”

Màn đêm buông xuống, gió biển mang theo chút lạnh lẽo.

Lúc cô đi ra khỏi nhà chỉ mặt một chiếc váy, lúc này bị gió biển thổi vào, Mộ Cẩm Vân nhịn không được mà hơi co người lại.

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ cau mày: “Trở về thôi.”

“Ừ.”

Cô đáp một tiếng, đi về cùng anh.

Hai người họ không hề phát hiện ra, cách đó không xa, có một người đứng đó.

Lục Hoài Cẩn gãy điếu thuốc trong tay, nở nụ cười, xoay người cũng đi trở về.

Mộ Cẩm Vân trở về uống một tách trà nóng, nhìn thấy mèo con đang ngoan ngoãn ngủ trên ghế sa lon, cô đưa tay sờ sờ lên lông của nó: “Tống Lâm, con mèo nhỏ này vẫn chưa có tên.”

“Liền gọi là mèo không được sao?”

Anh nhíu mày, có chút ghét bỏ.

Một con mèo mà thôi, còn muốn đặt tên.

“Anh quá qua loa rồi đó?”

Mộ Cẩm Vân không vui, hừ một tiếng: “Nó màu trắng, gọi là Đại Bạch đi.”

“Em thích là được.”

Anh thực sự không muốn lãng phí tế bào não cho con mèo chỉ biết làm nũng đáng yêu.

Mộ Cẩm Vân thấy anh đồng ý rồi, ôm Đại Bạch vào trong lòng: “Đại Bạch, nghe thấy chưa? Sau này em gọi là Đại Bạch nha!”

Nghe thấy lời của cô, Tống Lân nhìn cô một cái: “Em chưa bao giờ dỗ dàng anh như thế này.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào anh, có chút dở khóc dở cười: “Lâm ba tuổi, anh nên vào lớp mẫu giáo rồi, đừng có mà ấu trĩ như vậy.”

“Đây không phải là ấu trĩ, đây gọi là đấu tranh cho nhân quyền!”

Anh nói xong, bước đến bên người cô mà ngồi xuống, vươn tay túm lấy con mèo trong lòng cô xuống, bản thân gối lên ngực của cô: “Dỗ anh.”

Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn anh, liền nở nụ cười: “Tống Lâm, anh thật sự đáng yêu như vậy luôn à?”

“Đừng dùng những từ ngữ ấu trĩ như vậy để miêu tả anh!”

“…”

Hóa ra anh cũng biết bản thân mình ấu trĩ ha!

Mộ Cẩm Vân nhìn Đại Bạch đáng thương tội nghiệp ở trên đất một cái, khẽ cong khóe miêng, đưa tay sờ vào đầu tóc ngắn của Tống Lâm: “Anh Lâm, sau này anh không được nhỏ nhen như vậy nữa nhé, anh biết chưa?”

Sắc mặt Tống Lâm liền đen thui, cặp mắt đen nhìn thẳng vào cô: “Anh nhỏ nhen sao?”

Anh nói xong, xùy một tiếng, từ trên người cô đứng lên: “Nếu như tôi mà nhỏ nhen, em cảm thấy con mèo khiến người ta ghét này sẽ xuất hiện ở trước mắt em hay sao?”

Mộ Cẩm Vân thấy anh xù lông lên, vội vàng đưa tay ôm lấy anh, ngửa đầu nhìn vào anh: “Nhưng mà phải làm sao đây, em rất thích Tống Lâm nhỏ nhen nha.”

Cô nói xong, chớp chớp mắt.

Sắc mặt của Tống Lâm biến đổi, cúi đầu mà nhìn cô: “Em đây là có cái đam mê gì vậy?”

Thế mà lại còn có người thích ông xã của mình nhỏ nhen à?

Anh hừ lạnh một tiếng, cực kì không tình nguyện: “Được thôi, vậy thì anh liền miễn cưỡng nhỏ nhen một chút vậy.”

Nói xong, anh cúi đầu khẽ cắn lên môi của cô: “Sau này có anh em không thể sờ nó, chỉ có thể sờ anh thôi!”

Mộ Cẩm Vân khẽ nhướng màu: “Có phải có chút quá đáng rồi không?”

“Anh có thể quá đáng hơn nữa kìa.”

Anh nhướng  mày, quả nhiên là cô không đồng ý, xem ra Đại Bạch liền không thể tiếp tục ở lại nhà của bọn họ được nữa.

Mộ Cẩm Vân khịt mũi một cái: “Ừ.”

Hai người nghỉ ngơi một ngày ở trên đảo, giữa trưa ngày hôm sau ngồi máy bay bay đến Athens.

Địa điểm hưởng tuần trăng mặt mà Tống Lâm chọn là Santorini, từ Athens mà đi còn phải ngồi máy bay thêm một giờ nữa.

Hay người chỉnh trang ở Athens một ngày, sáng hôm sau ngồi máy bay đến hòn đảo.

Mùa du lịch cao điểm của đảo Santorini là vào mùa hè, tháng mười đã dần dần bước vài mùa trái vụ, người ít đi rất nhiều.

Thị trấn Oia được xây dựng trên một vách đá cạnh biển, là thị trấn lớn thứ hai của Santorini, nơi đây được xem như là nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới.

Sau khi hai người nằm trên giường khách sạn, ngủ một giấc ngủ trưa, sau đó chậm rãi đi ra ngoài ngắm mặt trời lặn.

Trong thị trấn mỗi một bước chân là một khung cảnh đẹp, không cần biết là đứng ở đâu, đều là tầm nhìn cực kì đẹp.

Mộ Cẩm Vân chỉ nghe nói về vẻ đẹp của Hy Lạp, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm.

Bây giờ Tống Lâm đưa cô đến nơi đây, ánh mặt trời buổi chiều kia trải rộng một vùng sắc cam trên biển cùng bầu trời.

Khiến có người ta cảm giác có chút không chân thực.

“Đẹp quá đi.”

Cô không khỏi mở miệng cảm thán một câu, quay đầu lại, phát hiện ra Tống Lâm đang nói chuyện với một người khách du lịch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.