Chương 357: Bà Tống, đây là dịch vụ đặc biệt mà em đặt
Anh luôn luôn ít nói, hiện tại thế mà lại chủ động bắt chuyện với du khách.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhướng mày, vừa định mở miệng hỏi anh làm sao vậy, anh đột nhiên tới ôm lấy cô: “Hôn anh đi.”
Mộ Cẩm Vân nghe được lời nói thẳng thừng như vậy của anh, mặt hơi nóng lên, ánh mắt rơi vào trên tay của người nước ngoài vừa nãy nói tán gẫu với Tống Lâm, anh ta đang cầm chiếc máy ảnh mà Tống Lâm đưa cho anh ta.
Cô hiểu được rồi nhưng vẫn có chút ngượng ngùng: “Anh ôm em là được rồi.”
“Cần phải hôn.”
Anh hơi cau mày lại, thái độ vô cùng cương quyết, cúi đầu nhìn vào cô: “Anh hôn em.”
Nói xong, anh đưa tay ra nắm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Người khách du lịch mở miệng nói một câu tuyệt đẹp, mặt của Mộ Cẩm Vân càng trở nên nóng hơn.
Tống Lâm buông cô ra, đưa ra giúp cô vén tóc rơi trên má: “Anh cũng nghĩ bà Tống rất xinh đẹp.”
Mộ Cẩm Vân nghe được lời anh nói, không nhịn được mà bất cười: “Người ta là nói phong cảnh đẹp mà!”
Anh cười xùy một tiếng, buông lỏng tay ra, nói cảm ơn với người khách du lịch, sau đó cầm lại chiếc máy ảnh.
Cô vội vàng tiến tới: “Em xem cái nào.”
“Không phải mới nãy em không muốn chụp hay sao?”
Cô cười cười, đẩy anh một cái, ra hiệu anh mau nhanh mở ảnh chụp mới nãy ra đi.
Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, mở ảnh chụp ra.
Bức ảnh thực sự rất đẹp, ánh hoàng hôn sau lưng tuyệt đẹp đến mức không chân thực, bức ảnh hai người hôn nhau là hình cắt.
Đoán chừng người khách du lịch kia có kỹ thuật chụp ảnh không tệ, một màn Tống Lâm giúp cô vén tóc kia cũng được anh ta chụp lại.
Tống Lâm nhìn vào bức ảnh, trong đáy lòng một sự ấm áp không nói thành lời.
Người đàn ông Tống Lâm này, ngày thường luôn lạnh lẽo như băng, cho dù ở trước mặt của cô, cũng quen mà trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng mà ở trong tấm ảnh kia.
Anh cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ cong lên, bên trong ánh mắt kia không hề có chút lạnh lùng nào, thay vào đó là tình cảm dịu dàng không nói ra lời.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn vào anh: “Chụp đẹp thật đó.”
Tống Lâm hiếm khi không phản bác: “Trở về đi in ra.”
“Được nha.”
Cô nói xong, nắm lấy tay của anh bước xuống từng bước.
Tại nơi đất khách quê người này, lần đầu tiên cô cảm giác được nhà ở nơi đâu.
Hành trình của chuyến đi trăng mặt này là do Tống Lâm lên kế hoạch, cả hay đều nói tiếng Anh rất tốt, cũng không cần hướng dẫn viên.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy thị trấn này an tĩnh đến tuyệt đẹp, nhịn không được mà ở chỗ này hai ngày.
Sáng nafao hai người cũng dậy ăn bữa sáng rồi cùng nhau đi dạo, cũng không biết Tống Lâm thích chụp ảnh từ bao giờ, nhất định phải lôi kéo cô chụp ảnh.
May mắn thay khoảng thời gian này là mùa ít khách du lịch, người tới đây không nhiều, nếu không cô thực sự rất xấu hổ.
Sau khi ở lại Oia hai đêm, hai người đặt chân đi đến Fira.
Mùa đông ở Santorini hơi lạnh, người ở trên bãi biển không nhiều .
Không có nhiều người như ý nghĩ của Mộ Cẩm Vân, lúc trước ở Oia, Tống Lâm kéo cô đi chụp ảnh, khi tới bãi biển rồi, cô cướp lấy máy ảnh: “Tống Lâm, tôi chụp ảnh cho anh!”
Nghe được lời nói của cô, Tống Lâm khẽ nhướng mày: “Em chắc chứ?”
“Anh đây là đang nghi ngờ kĩ thuật của em sao?”
Lúc trước khi đi chơi với người khác, đều là cô phụ trách cầm máy chụp đấy.
Năm ngoái lúc đi chơi cùng mẹ của Thanh Nga chính là cô cầm máy ảnh đó, mẹ của Thanh Nga còn khen ngợi cô chụp rất đẹp.
Tống Lâm khẽ nhướng mày, đưa tay tháo kính râm xuống: “Không dám đâu.”
Vừa nói anh vừa đưa tay kéo áo sơ mi ra
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy động tác của anh: “Chụp ảnh mà anh cởi đồ làm gì vậy?”
“Thân hình của anh đẹp.”
“…”
Cô có chút dở khóc dở cười, nhìn đường cong bắp thịt lộ ra ngoài do anh mở rộng áo sơ mi ra, không khỏi mấp máy môi, được rồi, vóc người quả thật là hơi đẹp.
Hiếm khi Tống Lâm không diện âu phục và giày da, một thân mặc trang phục giản dị khiến anh trông như người mẫu cho trang bìa của tạp chí.
Anh cắn chiếc kính râm, nháy đôi mắt đen một cái.
Cái tư thế này…
Mộ Cẩm Vân nhấn nút chụp ảnh, để anh ngồi trên tảng đá.
Có một số người sinh ra là con cưng của ông trời, năm nay Tống Lâm rõ ràng cũng ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng mà cả người đều là cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, quả thực là mặc quần áo thì trông gầy nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt.
Mặc dù thường ngày anh luôn mặc âu phục, nhưng sau khi thay trang phục bình thường lại giống như người mẫu bước trên đường băng.
Có người cần phải tạo dáng chụp ảnh mới đẹp được, mà anh…
Có lẽ chính là loại đàn ông kia, chỉ cần đứng đó, cũng có thể chụp ra được cảm giác dành cho trang bìa tạp chí.
Lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân phát hiện mình vậy mà có ham muốn chụp ảnh, nhìn thấy anh cau mày thôi cũng muốn chụp hết lại.
Chụp được một nữa, Tống Lâm đột nhiên cài lại cúc áo sơ mi.
Cô hơi nhướng mày, có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
Nói xong, cô nhịn không được lại chụp thêm mấy tấm ảnh nữa.
Ngày thường Tống Lâm ăn mặc cấm dục, thời điểm cởi nút áo gợi cảm, bây giờ ngay cả cài lại nút áo cũng gợi cảm.
Anh cài nút áo xong, vẫy vẫy tay với cô: “Bà Tống, lại đây.”
Tiếng sóng vỗ khá lớn, Mộ Cẩm Vân nghe không rõ anh nói cái gì, chỉ thấy anh vẫy tay về phía mình.
Cô khẽ nhướng mày, nhấc chân đi đến đó: “Làm…”
Lời còn chưa có nói xong, anh đột nhiên kéo lấy eo của cô mà cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.
Nụ hôn này của anh có chút hung hăng, lại cũng có chút tình thâm không nói nên lời.
Một nụ hôn không kịp phòng bị, vào thời điểm được buông ra, cô có chút hụt hơi, dựa vào lòng anh hơi nhíp mắt nhẹ nhàng thở.
Tống Lâm hơi bĩu môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào người phụ nữ đang nhìn mình cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng.
Anh là người đàn ông đã có vợ!
Mộ Cẩm Vân không biết vì sao anh lại đột nhiên nói hôn liền hôn, trở lại bình thường, đang muốn hỏi anh làm sao vậy, nghiêng đầu một cái, phát hiện có mấy người phụ nữ Việt Nam ăn mặc gợi cảm đang chụp ảnh.
Cô đưa tay ra ôm lấy anh, sau đó mới thu hồi lại ánh mắt ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Không phải anh nói thân hình anh rất đẹp sao?”
“Em muốn để cho người khác nhìn sao?”
Anh cau mày lại, sắc mặt gần như có thể tối sầm lại bất cứ lúc nào.
Mộ Cẩm Vân hôn lên môi anh một cái: “Không thể.”
Cô cũng có tính sở hữu.
Khung cảnh của bãi biển này đẹp hơn ở trong nước nhiều, người cũng ít.
Mộ Cẩm Vân dẫn anh đi bộ trên bãi cái hơn hai tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi sắc trời dần tối đi, bọn họ mới đi tìm một nơi để ăn tối.
Nơi này náo nhiệt hơn Oia nhiều, sau khi màn đêm buông xuống, quán bar bắt đầu mở cửa, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Tống Lâm một cái, đùa giỡn mà hỏi anh: “Anh Lâm, em có thể đi bar được không?”
“Không được.”
Tống Lâm liền trực tiếp cho cô câu trả lời
Cô không buông tha: “Tại sao?”
“Em rất muốn đi bar à?”
Thực ra cô không có ý nghĩ gì đối với quán bar, nơi quá sôi động và ồn ào ngược lại khiến cô cảm thấy có chút không quen.
Nhưng mà thấy Tống Lâm nghiêm túc cho là thật như vậy, cô khẽ nhướng mày: “Ra ngoài một chuyến, buông thả thật đã một chút thôi mà.”
Anh đột nhiên cười một tiếng: “Anh biết có một quán bar rất đặc biệt.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy mau đi thôi!”
Ngược lại cô không ngờ được rằng, ngay cả những chiến lược này Tống Lâm cũng làm qua.
Nhưng nhìn thấy xe lái trở về khách sạn quen thuộc, Mộ Cẩm Vân cảm thấy có chút kỳ quái: “Không phải là nói đi quán bar sao?”
“Em gấp cái gì, quán bar càng về đêm thì càng đặc sắc.”
“…”
Trái lại anh hiểu khá nhiều
Mộ Cẩm Vân cùng anh trở về phòng khách sạn, cảnh sắc từ ban công của căn phòng vô cùng đẹp.
Bên trong phòng còn có một hồ bơi rộng khoảng ba mét vuông, chỉ cần ngồi bên trong là có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.
Hôm nay cô đi một vòng, sau khi trở về bỗng nhiên không muốn đi quán bar nữa.
Ngay khi Mộ Cẩm Vân muốn gọi Tống Lâm, phát hiện ra anh vậy mà cầm một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly tiến vào.
Cô không khỏi nhướng mày: “Sao đột nhiên lại uống rượu?”
“Không phải em nói muốn đi quán bar sao?”
Anh nói xong, cắn bật pít-tông, rót ra hai ly rượu đỏ rồi đưa cho cô một ly: “Uống đi, đâu là anh đặc biệt đặt cho bà Tống đấy.”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, có chút dở khóc dở cười: “Tống Lâm, anh có thể đừng có đáng yêu như vậy nữa được không?”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Quán bar này không đặc biệt sao? Toàn bộ không gian đều là của em, không có người lạ đến làm phiền, em muốn làm gì thì làm.”
Anh nói xong, đột nhiên giơ tay cởi nút áo sơ mi.
Mộ Cẩm Vân nhìn vào anh: “Anh nói chuyện thì nói chuyện, anh cởi đồ làm cái gì?”
“Để cho em cảm nhận đặc sắc của quán bar.”
Vừa nói anh vừa giơ tay ném chiếc áo sơ mi đã cởi ra, sau đó nhấc chân tiến về phía cô.
Cô theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng mà vừa co người lại lại phát hiện bản thân đang ngồi trên ghế sô pha.
Rất nhanh Tống Lâm đã đến trước người của cô, đưa tay ra liền ôm lấy cô: “Bà Tống, đây là dịch vụ đặc biệt mà em đặt.”
“Em không có đặt.”
“Đã đặt rồi”
Anh hừ lạnh một tiếng, giơ tay ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Mộ Cẩm Vân bị chiếc giường làm cho nảy lên một cái, chờ cho cô nằm đàng hoàng lại, Tống Lâm đã cúi người xuống rồi.
Anh kéo hai tay của cô giữ trên đỉnh đầu, nặng nề cúi đầu mà nhìn cô: “Em có yêu cầu gì không?”
Cô hơi mếu: “Em có thể yêu cầu bây giờ anh xuống giường được không?”
“Không được.”
Anh hừ nhẹ, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô.
Mộ Cẩm Vân vặn vẹo uốn éo người, muốn đẩy anh ra, nhưng mà sức lực của anh vô cùng lớn, làm sao cô có thể đẩy được anh ra.
Ngay khi Tống Lâm đè xuống, cả người cô giống như cá đặt trên thớt, hoàn toàn để anh mặc sức chém giết.
Cô khẽ rên rỉ, nghiêng đầu nhìn thấy cửa sổ sát đất bên cạnh: “Còn chưa kéo rèm cửa lại.”
Tuy rằng buổi tối không có ai nhàm chán đến mức đi nhìn trộm, nhưng mà loại chuyện như vậy, lỡ như xảy ra thì sao?
Tống Lâm hừ nhẹ: “Em tập trung chút đi!”
Vừa nói, anh vừa cắn vành tai của cô, sau đó lấy điều khiển từ xa đóng rèn lại
Dịch vụ đặc biệt của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân hoàn toàn chịu không nỗi.
Hai người vốn định dậy sớm vào ngày hôm sau để đi nhà thờ, nhưng Mộ Cẩm Vân ngủ đến chín giờ ngày hôm sau.
Vừa mới mở mắt ra đã nghe thấy Tống Lâm đang nghe điện thoại, cô khẽ nhíu màu, vừa ngồi dậy khỏi giường, thì Tống Lâm đã đi tới.
“Điện thoại của ai thế?”
“Thư kí Việt.”
“Thư kí Việt ư?”
Hai người đi hưởng tuần trăng mật, Lý Minh Việt vẫn luôn thức thời, sao lại đột nhiên gọi điện cho Tống Lam?
Mộ Cẩm Vân vô thức nhướng mày: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Lâm hừ một tiếng: “Lương Lập Dương cứu Tống Gia Hào đi rồi.”
“Lương Lập Dương à?”
“Không cần quản anh ta.”
Anh hiển nhiên không muốn thảo luận chuyện của Lương Lập Dương vào khoảng thời gian này.
“Hôm nay chúng ta đi đến giáo đường đúng không?”
Nghe thấy lời cô nói, Tống Lâm nhìn về phía cô: “Vậy thì cần phải hỏi bà Tống rồi.”
Mộ Cẩm Vân hừ một tiếng: “Tống Lâm!”
“Ngày mai hãy đi.”
“Được thôi.”
Quả thực hôm này cô vô cùng mệt mỏi.”