Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 358



Chương 358: Anh làm sao nỡ

Chuyến đi hưởng tuần trăng mật của cặp vợ chồng là một kỳ nghỉ đặc biệt, ở lại trên đảo mười ngày mới trở về Athens, sau đó lại đi vòng quanh Hy Lạp, mãi cho đến giữa tháng mười một mới trở về nước.

Sau một đám cưới oanh động thì vợ chồng Tống Lâm liền đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài một cách kín đáo, các phương tiện truyền không thông muốn hưởng ké nhiệt độ thì ngay cả mặt của bọn họ cũng không chụp được.

Sau khi Mộ Câm Vân trở về nước, trong Hà Nội vẫn còn dư nhiệt cửa đám cưới của cô và Tống Lâm. Ngồi máy bay cả một ngày trời, Mộ Cẩm Vân vô cùng mệt mỏi, trở về nhà liền lăn ra ngủ.

Cô bị lông của Đại Bạch làm cho ngứa mà tỉnh, mở mắt ra liền thấy tên nhóc kia vậy mà nằm ngủ trên gối của cô, cuộn tròn lại thành một cục nhỏ, trông vô cùng khiến người ta thương yêu.

Sắc trời bên ngoài đã khá tối, cô kiểm tra thời gian, thì phát hiện ra đã sáu giờ chiều rồi.

Mộ Cẩm Vân giơ tay ra sờ Đại Bạch một lát, Đại Bạch mở mắt ra, nhìn cô bằng đôi mắt xanh mà kêu lên một tiếng “Meo.”

Cả trái tim của cô như mềm nhũn ra, nhìn không được mà dụi mặt vào Đại Bạch.

Vừa xoa được một lúc, liền nghe được giọng nói lạnh lùng của Tống Lâm truyền tới: “Em đang làm gì vậy?” Đại Bạch trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, nhanh chóng chui vào gầm giường như một làn khói.

Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên anh một cái: “Anh hung dữ như vậy làm gì, Đại Bạch đều bị anh dọa chạy rồi kia!”

Tống Lâm hừ lạnh một tiếng: “Em đối tốt với nó như vậy làm gì chứ?”

Thấy anh bước đến, Mộ Cẩm Vân từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh không khỏi nở nụ cười: “Em đối với anh không tốt sao?”

“Hừ.”

Anh giật giật khóe miệng, rõ ràng là đang cực kì không vui.

Mộ Cẩm Vân thức thời mà nói lảng sang chuyện khác: “Tối nay ăn gì đây? Em muốn đi ăn lẩu.”

Tháng mười một ở Hà Nội lạnh rồi, bây giờ ra ngoài đã phải mặc áo len hoặc áo gió.

“Tại sao em luôn thích ăn những thứ này?”

Anh ghét bỏ mà nhíu mày, lại cũng không nói không cho cô ăn.

Mộ Cẩm Vân xuống giường: “Em đi thay đồ, rồi chúng ta đi ăn!”

Tống Lâm liếc nhìn cô, không nói lời nào.

Cô cầm lấy đồ bước vào phòng quần áo, vừa đi ra thì đã thấy anh đang túm lấy Đại Bạch: “Căn phòng này không phải là nơi mày nên vào, lần sau mày còn tiến vào, tao liền ném mày đi!”

Đại Bạch bị giữ chặt cổ co quắp lại một chỗ, nhìn vô cùng đáng thương.

Mộ Cẩm Vân vội vàng tiến tới: “Nó con mèo nhỏ như thế hiểu cái gì đâu, anh dọa nó như vậy làm gì?”

Vừa nói cô vừa đưa tay ra muốn lấy con mèo về tay mình, nhưng mà anh trực tiếp cầm con mèo đứng dậy , một bên vừa đi, vừa nói: “Nơi này có anh thì không có nó, có nó thì không có anh.”

Mộ Cẩm Vân dở khóc dở cười mà nhìn bóng lưng của anh, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo ra ngoài.

Tống Lâm xách Đại Bạch xuống tầng dưới mới lên lầu tìm cô: “Đi rồi.”

Cô nén cười, gật gật đầu, đưa tay ra để anh nắm.

Có lẽ bởi vì thời tiết lạnh lẽo, người trong tiệm lẩu đông hơn tháng trước rất nhiều.

Hai người đợi nửa tiếng mới có chỗ ngồi, vừa mời ngồi vào chỗ, cô liền nghe được có người nhắc tới mình.

Bốn cô gái ở bàn phía sau,  đang nói chuyện say sưa về đám cưới của bọn họ.

Tống Lâm giúp cô lau đũa, cười như không cười mà nhìn cô.

Mặt của Mộ Cẩm Vân có chút nóng lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đừng nhìn tôi như thế.”

“Anh nhìn em như thế nào?”

Anh hừ một tiếng, đưa đôi đũa cho cô.

“Cảm ơn.”

Mộ Cẩm Vân nhận lấy đôi đũa: “Em đi lấy nước chấm, anh có muốn không? Em pha giúp anh.”

“Không cần.”

Anh luôn cảm thấy những nước chấm kia bẩn, chỉ đặt ở nơi đó, lỡ như có người lấy rồi đổ lại, chẳng phải là ăn nước miếng của người khác sao?

Nghĩ đến đây, một người bị bệnh sạch sẽ Tống Lâm liền chịu không nỗi.

Mộ Cẩm Vân cũng không quản anh, tự mình đi lấy nước chấm.

Sau khi đi ra từ tiệm lẩu, trên người của hai người đều là mùi lẩu.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Tống Lâm, cố ý ngửi ngửi người của anh: “Tống Lâm, anh có ngửi thấy không? Trên người của anh đều là mùi lẩu.”

Anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên người của em không lẽ không có sao?”

“Nhưng mà em lại không có bị bệnh sạch sẽ.”

“…”

Quảng trường lúc tám giờ hơn rất đông người, đúng lúc hôm nay lại là thứ bảy.

Xe lái tới nơi, Tống Lâm cũng thật vất vả mới tìm được chỗ đậu xe.

“Xin chào!”

Mộ Cẩm Vân nhìn vào cô gái trước mắt, cười cười: “Xin chào, có chuyện gì sao?”

“Trông cô giống cô vợ của nhà họ Tống kết hôn vào tháng trước, cô có phải bà Tống không?”

Nghe được lời của cô gái, Mộ Cẩm Vân có chút mếu máo, nhưng cô vẫn là lắc đầu: “Xin lỗi nhé, cô nhận nhầm người rồi.”

Cô vừa nói vừa nắm tay của Tống Lâm vội vàng bước đi.

Đồng bạn của cô gái kia tiến lên: “Làm sao vậy, nhận nhầm người sao?”

“Nhưng thật sự rất giống mà! Cô nhìn chồng của cô ấy đi, thật sự giống Tống Lâm!”

“Cô thật ngốc! Hai vợ chồng người ta cũng không phải là người trong giới giải trí, cho dù thật sự là tổng giám đốc Lâm và bà Tống, cũng không muốn bị chúng ta quấy rầy đâu!”

Cô gái chợt nhận ra: “Cô nói đúng thật đấy!”

Mộ Cẩm Vân không ngờ rằng một cái đám cưới liền biến cô trở thành minh tinh, bây giờ đi ra ngoài ăn cơm đều sẽ bị người ta hỏi.

Lên trên xe, cô nhịn không được mà nhìn người đàn ông ở bên cạnh: “Tại sao bọn họ không hỏi anh, lại hỏi em?”

Cô nhớ lại khi cô ở sân bay Thủ đô vào ngày hôm kia, cũng có một cô gái tới hỏi cô có phải là bà Tống hay không.

Mộ Cẩm Vân lúc ấy vô cùng xấu hổ, kéo lấy Tống Lâm mà rời đi.

Lần này cũng vậy, đều là hỏi cô, không hỏi Tống Lâm, rõ ràng nhân vật chính khác cũng đang ở bên cạnh cô.

Cô nhìn vào cặp mắt đen láy kia, hừ một tiếng: “Nhất định là do anh quá hung dữ rồi.”

Tống Lâm: “…”

Có điều Mộ Cẩm Vân cũng không để chuyện này ở trong lòng, sau khi trở về nhà, liền tranh thủ lúc Tống Lâm đi nhận điện thoại, cô ôm lấy Đại Bạch ở trên ghế sô pha mà chơi.

Đại Bạch là một con mèo lông xù, thuần một màu trắng với cặp mắt xanh lam, thật sự là vô cùng xinh đẹp.

Bây giờ vẫn còn chưa được lớn, xem ra Đại Bạch vẫn còn chưa đặc biệt lắm.

Mộ Cẩm Vân đưa tay cốc đầu nó, đột nhiên, Đại Bạch nhảy ra khỏi vòng tay của của cô.

Cô còn tưởng bản thân không cẩn thận làm đau Đại Bạch, gọi nó một tiếng, kết quả vừa mới quay đầu lại, phát hiện Tống Lâm đã đi đến.

Mộ Cẩm Vân có chút muốn khóc: “Anh dọa Đại Bạch chạy mất rồi!”

Tống Lâm cúi đầu nhìn cô một cái, để điện thoại lên bàn cà phê rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nghiên người gối lên đùi của cô.

Cô nhìn anh, có chút khó hiểu: “Sao vậy, đau đầu à?”

“Em sờ anh không có giống?”

Mộ Vân Cẩm có chút dở khóc dở cười: “Không giống chỗ nào?”

“Ông xã với mèo, em còn không biết không giống nhau.”

“…”

Xét thấy Tống Lâm ghen tuông quá mức, Mộ Cẩm Vân từ bỏ chơi mèo, trở về phòng cùng anh.

Đã nghỉ phép kết hôn nửa tháng , nhận được cuộc điện thoại của Phương Duệ, Mộ Cẩm Vân liền biết ông ta muốn thúc dục cô trở lại đi làm rồi.

Cô cười một tiếng qua điện thoại: “Tổng giám đốc Duệ yên tâm, tôi có thể quay lại làm việc vào thứ hai rồi.”

“Có câu này của bà Tống là đủ rồi, nếu đã như vậy, vậy thì tôi liền không làm phiền cô nữa.”

Vừa mới cúp điện thoại, Tống Lâm liền đi ra từ phòng tắm.

“Điện thoại của ai vậy?”

Mộ Cẩm Vân liếc anh một cái, thấy đầu tóc toàn là nước của anh, đặt điện thoại sang một bên: “Là Tổng giám đốc Phương.”

Nói xong, cô nhấc chân bước về đến bên canh: “Sao anh không sấy tóc?”

“Chờ em lau cho.”

Anh nói như thể là đương nhiên, Mộ Cẩm Vân đành phải giúp anh dùng khăn mặt lau nước đi, sau đó lại cầm máy sấy hong khô tóc cho anh.

Cô tắt máy sấy tóc, nhìn người đàn ông đang gối đầu trên đùi mình, không khỏi bật cười: “Tống Lâm, sao khi anh ở bên em, lại giống như một ông già vậy?

“Ông già ư?”

Anh nghe được lời cô nói, trực tiếp ngồi dậy, cau mày mà nhìn cô, rõ ràng là đang vô cùng không vừa lòng với cách mô tả của cô.

Mộ Cẩm Vân hừ hừ: “Đúng vậy nha. Anh cũng không nghĩ xem lúc trước anh đối xử với em như thế nào, vẻ mặt từ sáng đến tối đều lạnh lùng, như thể em nợ nhà anh mấy trăm triệu vậy.”

“Mấy trăm triệu tôi không thèm để ý.”

“Trọng điểm cũng không phải cái này!”

Cô vừa nói vừa đưa tay lên kéo kéo khóe miệng của anh, kéo xong mới buông tay ra: “Thôi được rồi, anh vẫn là đừng cười thì hơn, anh mà cười lên lên thì có chút khiếp người.”

Mỗi lần anh cười đều là nhướng mày lên, sau đó cười lạnh.

Mộ Cẩm Vân nghĩ liền cảm thấy hơi đáng sợ.

Anh vừa muốn nhếch mép, nghĩ đến lời cô nói, cuối cùng chỉ khẽ nhíu mày: “Nhưng mà em cười trông rất xinh đẹp.”

Nói xong, anh đưa tay chạm lên khóe môi của cô.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, cảm thấy tim đập hơi nhanh: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi.”

Nói xong, cô vươn tay cầm lấy quyển truyện bên cạnh: “Nào, Lâm ba tuổi, bà Tống sẽ kể chuyện trước khi đi ngủ cho anh.”

Tống Lâm khẽ hừ, nhưng vẫn nằm xuống.

Ban đêm.

Mộ Cẩm Vân ở trên giường đã ngủ mất, Tống Lâm cẩn thận từng chút một rút tay ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Anh bước đến bên cạnh tủ rượu, vốn dĩ muốn mở một chai rượu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Lương Lập Dương lộ đầu rồi, bây giờ anh muốn bắt anh ta thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà anh nghĩ đến lời nói của Lương Tư Cần trước khi chết, lần đầu tiên anh do dự.

Anh từ trước đến này đều là tàn nhẫn độc ác, người khác nợ anh, anh luôn đòi lại gấp bội.

Lương Lập Dương khiến anh và Mộ Cẩm Vân ở trong ranh giới giữa sống và chết, anh cũng muốn khiến anh ta nếm trải lại, anh muốn khiến anh ta sống không bằng chết.

Nhưng mà Lương Lập Dương, ba ruột của anh ta, vì đứa con ngoài giá thú này, trước khi chết, cũng không quên nguyền rủa anh.

Ông ta nói cái gì ư?

Ông ta nói, nếu như mày dám xuống tay với Lương Lập Dương, toàn bộ những người mà mày yêu thương đều sẽ chết không tử tế!

Anh thực ra không vào quỷ thần, cũng không tin vào những cái gọi là lời nguyền này.

Nhưng mà anh nhớ tới ánh mắt hận thù của Lương Tư Cần nhìn anh trước khi chết, đến phút cuối, ông ta cũng không nhắm mắt lại, chính là dùng sức lực cuối cùng để bảo vệ Lương Lập Dương.

Nếu như Lương Tư Cần nguyền rủa anh, anh chỉ coi như là một trò đùa liền cho qua.

Nhưng mà người ông ta nguyền lại là Mộ Cẩm Vân.

Người mà anh còn không nỡ động vào dù chỉ là một cọng tóc, sao anh có thể bằng lòng để cho cô chịu một lời nguyền rủa ác độc như vậy được.

Anh làm sao nỡ.

Tống Lâm cương quyết mang cô vợ nhà họ Tống nghỉ phép kết hôn  hơn hai mươi ngày, khoảng thời gian nghỉ phép đương nhiên là nhẹ nhàng rồi, dù sao thì cô đã trực tiếp đổi sim khi ra nước ngoài, điện thoại cũng không thể liên lạc được với cô nữa, các ứng dụng xã hội như zalo, cô cũng chỉ vào xem trước khi đi ngủ mỗi tối.

Trong hai mươi ngày này, Mộ Cẩm Vân quả thực là có chút không tim không phổi.

Trở lại văn phòng, cô thực sự là có hơi không quen.

Ngay khi cô vừa bước ra khỏi phòng họp, Phương Hiểu Đồng liền nói với cô đêm nay có một bữa tiệc rượu do đối tác tổ chức, cần cô tham dự.

Mộ Cẩm Vân khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, còn có chuyện gì khác không?”

Phương Hiểu Đồng đưa văn kiện ôm trên tay cho cô: “Đây là tài liệu về hạng mục mới, tổng giám đốc bảo tôi đưa cho ngài.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.