Chương 361: Không rảnh tay
‘,’Sau khi ăn cơm trưa, Mộ Cẩm Vân uống thuốc, đi lên lầu ngủ trưa.
Vào lúc hơn bốn giờ chiều, cô mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy sắc trời đã gần tối, không khỏi nhíu mày lại.
Tống Lâm không ở trong phòng, cô lại hơi khát nước, chỉ có thể tự mình chống gậy đi xuống nhà.
Cô đi được một bật tháng, liền nghe được tiếng động từ phòng bếp.
Mộ Cẩm Vân ngẩn người, chống gậy đi đến cửa phòng bếp, phát hiện ra Tống Lâm vậy mà mặc tạp dề đứng trước quầy.
Cô nhấc chân bước vào, Tống Lâm nghe thấy tiếng của cô, liền quay đầu nhìn về phía cô: “Sao em lại xuống dưới?”
“Em muốn uống nước.”
“Để anh lấy cho em.”
Anh nói xong liền rửa tay, sau đó đưa cho cô một ly nước ấm.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy mất thứ đặt trên quầy bếp kia, có chút khó hiểu: “Anh đang làm gì vậy?”
“Hầm canh.”
Tống Lâm vừa trả lời cô vừa cho nguyên liệu canh mới ngâm xong vào nồi.
Mộ Cẩm Vân đang uống nước, nghe được lời nói của anh, liền bị sắc: “Sao anh đột nhiên…hầm canh thế?”
Cô có chút không nhịn được mà muốn cười, khóe miệng hơi cong lên.
“Nhưng mà hôm qua em mới uống xong mà.”
“Uống rồi không thể uống thêm nữa à?”
Khi anh nói câu này, lông mày nhíu chặt lại, rõ ràng là đang vô cùng không hài lòng với câu trả lời của cô.
Mộ Cẩm Vân sợ Lâm ba tuổi giận dỗi, vội vàng nói: “Có thể có thể! Ngày nào cũng uống cùng được luôn!”
Cùng lắm thì mập thêm một chút mà thôi!
Anh xùy cười một tiếng, kéo miếng vải sang một bên lau sạch tay: “Em đừng đứng ở chỗ này chống gậy nữa.”
“Tại sao?”
Cô có chút khó hiểu.
Phòng bếp to như vậy, cô lại đứng xa như thế, coi như cô đi đứng không tiên , cũng không thể ngay cả một chỗ đứng cũng không xứng có được chứ?
Tống Lâm trực tiếp bế cô lên: “Em ảnh hưởng đến việc anh phát huy.”
“…”
Cô thực sự không biết hầm canh, còn cần phát huy cái gì.
Có điều Tống Lâm cũng không cho cô có quyền lựa chọn, trực tiếp bế cô đến chiếc ghế sa lon, bật TV cho cô, rồi lại đặt chiếc điều khiển từ xa vào trong tay cô: “Em tự chọn đi, anh vào hầm canh.”
Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc, cứ như thể hầm canh là một chuyện lớn như trời vậy.
Mộ Cẩm Vân chỉ có thể gật đầu: “Được thôi.”
Nhìn thấy Tống Lâm quay lại phòng bếp, Mộ Cẩm Vâm không khỏi che môi mà cười lên.
Lúc trước cô luôn cảm thấy Tống Lâm khi hờn dỗi thật khiến cho người ta ghét, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy anh ghen tuông cũng sẽ không khiến cho người khác chịu không được mà.
Mộ Cẩm Vân vừa chọn xong phim, Tống Lâm liền đi ra.
Anh ngồi ở bên cạnh cô, đưa cho cô một đĩa đào đã được cắt.
”Tổng giám đốc Lâm phục vụ thật là tận tâm nha.”
Cô thừa lúc anh nghiêng đầu qua, nhanh chóng hôn lên má của anh một cái.
Tống Lâm để đĩa trái cây xuống, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cằm của cô: “Tôi đòi phí phục vụ vậy.”
Nói xong, anh cúi đầu liền hôn xuống.
Mộ Cẩm Vân rên lên một tiếng, tay bị anh túm lấy.
Lúc nụ hôn này kết thúc, hô hấp của hai người đều có chút hỗn loạn.
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại đang rung trên mặt bàn, đưa tay lên chỉ chỉ: “Nghe điện thoại.”
Anh nặng nề nhìn cô một cái, vươn tay cầm lấy điện thoại, dừa vào ghế sa lon đưa ngón tay cái lên khẽ môi, sau đó mới nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy động tác của anh, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Tống Lâm cái người đàn ông này, lúc ở trước mặt người ngoài thì luôn cẩn thận tỉ mỉ, áo sơ mi trên người vĩnh viễn đều cài lại nút áo trên cùng.
Nhưng ở góc khuất không ai nhìn thấy được, trong hành vi cư xử luôn có chút gợi cảm.
Cô sợ mình còn nhìn tiếp liền chịu không nỗi, vội vàng thu lại tầm mắt.
Phần mở đầu của bộ phim đúng lúc chiếu hết, Mộ Cẩm Vân thu suy nghĩ lại, dành hết cho tình tiết trong bộ phim.
Tống Lâm rất nhanh liền cúp máy, quay đầu nhìn cô một cái: “Em để Tiêu Dật sang nước Mỹ mở công ty gia đình hòng tranh đoạt tài nguyên với nhà họ Tống sao?
Nghe thấy lời nói của anh, Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt, có điều cô cũng không có sự chột dạ khi bị vạch trần: “Đúng vậy, không được sao?”
”Hừ, em quả thật là tài giỏi.”
Anh hừ một tiếng, sắc mặt cũng không được tốt.
Mộ Cẩm Vân cầm lấy điều khiển từ xa nhấn nút tạm dừng, nghiêng đầu nhìn vào anh: “Anh giận rồi à?”
Anh dựa vào chiếc ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn cô: “Quan hệ của em và Tiêu Dật rất tốt nhỉ?”
“…”
Cô vốn dĩ còn lo anh giận vì mình tự tiện chủ trương, không ngờ được điểm khiến anh tức giận vậy mà lại là vì cái này.
Cô có chút dở khóc dở cười: “Em và anh ta chỉ là mối quan hệ hợp tác.”
”Lúc đầu các người hợp tác đi pháp.”
Nghe được anh nhắc đến chuyện hai năm trước, Mộ Cẩm Vân không nhịn được mà bật cười: “Tống Lâm, anh có ngửi thấy mùi gì hay không?”
Cô nói xong, cố ý hít hà trong không khí: “Thật nồng, quá nồng rồi!”
Sắc mặt của Tống Lâm đều đen thui, hết lần này tới lần khách cô còn cố ý tiến đến trước lồng ngực của anh mà ngửi: “Trên người anh quá nồng rồi, một mùi dấm chua ghen tuông lâu năm!”
Anh đưa tay ra túm lấy cô, cúi đầu xuống nhìn cô: “Mộ Cẩm Vân!”
”Làm sao thế? Anh không ngửi được sao?”
Sắc mặt của Tống Lâm hơi cứng đờ: “Không cho cười!”
”Tôi không cười nha!”
Cô nói xong, lại cong cong môi.
Sắc mặt của Tống Lâm càng trở nên đen hơn.
Mộ Cẩm Vân cuối cùng chịu không được, vùi đầu vào trong ngực của anh mà cười lên: “Tống Lâm, em và Tiêu Dật cái gì cũng không có, anh làm sao cứ thấy người nào cùng đều ghen hết vậy?”
Cô vừa nói vừa ôm lấy cổ anh mà hôn lên môi của anh một cái, nhìn thẳng vào anh: “Tôi khiến anh không yên tâm đến thế ư?”
”Không có.”
Anh nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt của cô.
Mộ Cẩm Vân giơ tay sờ vào tai của anh: “Vậy thì tại sao tai anh lại đỏ cả rồi?”
Tống Lâm giật lấy chiếc điều khiển từ xa từ trong tay của cô, tiếp tục phát bộ phim đang tạm dừng, sau đó đưa tay xoay đầu cô: “Xem phim đi!”
Cô khẽ hừ: “Ghen thì ghen thôi, điều này cũng chẳng sao cả, em cũng sẽ ghen mà.”
Anh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn cô, không nói lời nào.
Mộ Cẩm Vẫn cũng không lại đùa anh nữa, cùng anh an tâm mà xem phim.
Đại Bạch đột nhiên nhảy lên, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tống Lâm, núp ở đầu ghế salon phía xa xa, nhìn vào Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân bị nó nhìn đến mức tim như nhũn ra, muốn đưa tay ôm lấy Đại Bạch vào trong lòng, nhưng mà vừa mới vươn tay ra, Tống Lâm liền mang cô quay lại: “Em làm gì vậy?”
“Em ôm Đại Bạch nha!”
Tống Lâm cứng rắn kéo tay của cô vòng qua người mình: “Em ôm anh rồi, không rảnh tay.”
“…”
Đôi tay của cô bị anh ấn lấy, nhưng bởi vì cô bị gãy chân phải, cho nên cô không được thoải mái khi ngồi với thân trên vặn vẹo như thế này.
Mộ Cẩm Vân đành phải nhìn về phía Tống Lâm: “Anh như vậy, em rất không thoải mái.”
Tống Lâm khẽ hừ, nới lỏng tay: “Không cho đi ôm mèo!”
”Được rồi.”
Mộ Cẩm Vân liếc nhìn Đại Bạch một cách thông cảm, định nhân lúc Tống Lâm không có ở nhà, cô liền ôm Đại Bạch đi phơi nắng.
Bộ phim vừa kết thúc không được, người của Tống Lâm liền đưa đến cơm tối.
Canh gà trong phòng bếp càng lúc càng thơm, Mộ Cẩm Văn nhìn Tống Lâm đang đứng bên bàn ăn bưng đồ ăn, nhìn không được mà hỏi một câu: “Anh Lâm, canh của anh còn chưa xong sao?”
Tống Lâm liếc nhìn cô: “Xong rồi.”
Lời nói của anh không mặn không nhạt, thậm chí còn chút lạnh lùng, lại cứ cong môi, sự đắc ý nhìn qua là thấy.
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười, chống gậy đi đến trước bàn ăn, Tống Lâm nhanh chóng bưng canh ra.
Canh gà tỏa ra mùi thơm khắp bốn phía, chính ngay cả Đại Bạch vẫn luôn sợ Tống Lâm cũng nhịn không được mà nhảy đến cái bàn ở bên người của cô.
Tống Lâm liếc nhìn Đại Bạch, hừ lạnh một cái, nhưng cũng không có đuổi Đại Bạch đi.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhướng mày, nhìn thấy anh đặt canh đến trước mặt mình: “Cảm ơn anh Lâm.”
Tống Lâm đậy lại canh xong, ngồi xuống nghiêm túc nhìn cô: “Cẩn thận bỏng.”
Cô cũng không vạch trần vẻ háo hức của anh, cúi đầu thổi canh trong thìa, đến khi gần khi nguội đi không ít, mới cúi đầu nhấp một ngụm.
Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Tống Lâm đang nhìn mình.
Cô nhướng mày một cái: “Rất ngon.”
Tống Lâm lại không hài lòng: “Là hôm nay uống ngon hay là ngày hôm qua uống ngon?”
“…” Mộ Cẩm Vân hơi sững người một chốc mới phản ứng lại được: “Tôi thử lại lần nữa.”
Cô nói xong, lại múc một muỗng, sau khi nhấp xong, cô nhìn vào Tống Lâm mà cười cười: “Hôm này dễ uống, tổng giám đốc Lâm rửa tay nấu canh, đương nhiên là uống ngon hơn bất cứ thứ gì rồi.”
Nếu như anh đã muốn nghe những lời hay như vậy, vậy thì cô thỏa mãn anh vậy.
Tống Lâm cười xùy một tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Anh cúi đầu xuống, khéo miệng hơi cong lên.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, cũng không nhịn được mà cong cong môi.
Nồi canh mà Tống Lâm nấu này thực sự rất ngon, Mộ Cẩm Vân rất nhanh chóng ăn hết một bát.
Ngay khi cô đặt thìa xuống, Tống Lâm liền hỏi cô: “Tôi lại cho em thêm một bát nữa?”
“Được nha.”
Nước thôi mà, cho dù là có đầy bụng đi chăng nữa, cũng không có vấn đề gì.
Kết quả cuối cùng thì cô không cử động nỗi nữa, Tống Lâm ôm cô lên lầu hai, Mộ Cẩm Vân ngồi trên chiếc ghế sa lon, đầy bụng có chút khó chịu.
May mà sau một tiếng đồng hồ, cô đi vào phòng tắm, cuối cùng cái bụng cô cũng thoải mái hơn.
Cô đọc sách hai tiếng, bây giờ đã sắp điểm đến chín giờ rồi.
Mộ Cẩm Vân muốn đi tắm, nhưng mà bác sĩ nói chân phải của cô không được để bị ướt.
Cô nhờ Tống Lâm giúp cô lấy bọc đồ ăn, bọc lại chân phải của cô.
Cô vừa mới lấy quần áo xong thì Tống Lâm liền bước ra ôm cô đi vào.
Mộ Cẩm Vân thấy anh còn không đi, không khỏi nhướng mày lên: “Sao anh còn chưa đi ra?”
“Chân của em không được tiện, anh trông chừng em.”
Mặt của cô đỏ cả lên: “Em ở trong bồn tắm, không thể bị ngã được.”
“Sẽ tuột xuống mà.”
Vẻ mặt của anh vô cùng đứng đắn, nhưng mà Mộ Cẩm Vân lại biết anh đây là cố ý: “Anh đi ra ngoài, em thật sự sẽ không ngã đâu.”
Tống Lâm hừ lạnh một tiếng: “Cũng không phải là chưa từng thấy.”
“…”
May mà anh cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, cô vịn vào chiếc ghế chậm rãi tiến vào bồn tắm.
Có điều Tống Lâm nói đúng, cái chân này của cô không thể dùng lực, tắm rửa như thế này, quả thật rất dễ bị trượt vào trong nước.
Cô sợ cuối cùng thật sự sẽ bị nhấn chìm trong nước, cô đành phải nhanh chóng tắm rửa rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Tống Lâm thấy cô đi ra, thả quyển sách cầm trên tay xuống: “Sao em không gọi anh.”
“Em có thể làm mà.”
Cô vừa nói, nở một nụ cười với anh.
Anh liếc mắt nhìn cô: “Anh đi tắm đây.”
Nói xong, cầm cuốn sách lại trên ghế sa lon, đứng dậy nhấc chân đi vào phòng tắm
Mộ Cẩm Vân có chút tò mò, dạng người như Tống Lâm, bình thường có phải đặc biệt thích đọc những cuốn sách như “Nghiên cứu màu đen” hay không?
Tuy nhiên đợi khi cô thật vất vả đi đến, lúc nhìn thấy tên của quyển sách ở trên ghế sa lon kia, cô suýt chút nữa thì cười ngất.
Một trăm hai mươi sáu cách nấu canh?
Tống Lâm anh là muốn đổi nghề, sau này làm một đầu bếp sao?’