Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 37



Chương 37: Bắt cóc

Khi nhận được cuộc gọi từ Mộ Đình Nam, Mộ Cẩm Vân vừa hoàn thành cuộc phỏng vấn từ một công ty liên doanh Trung – Anh đi ra.

Cũng không biết làm sao bên kia biết cô đã từng là thư ký của Tống Lâm, hỏi cô có muốn tiếp tục ở vị trí này không.

Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không thể ngờ được, cô mới chỉ làm thư ký được 20 ngày, nhưng công ty phỏng vấn hiện đang hỏi cô ấy có muốn tiếp tục làm thư ký không.

Cô chưa trả lời, vì vậy khi Mộ Đình Nam gọi, cô nghĩ đó là từ công ty gọi tới nên bấm nghe, hóa ra lại là Mộ Đình Nam.

“Ngài Nam, tôi đã nói rồi, xin đừng làm phiền tôi nữa!” Nói xong cô thu tay muốn cúp điện thoại.

Nhưng khi nghe thấy những lời của Mộ Đình Nam nói, cô gần như không kìm được mà muốn ném chiếc điện thoại.

“Năm đó mẹ mày đã để lại một phòng tranh cho mày, nếu mày vẫn muốn có được nó thì tao khuyên mày nên quay lại và trò chuyện với tao một chút”.

Lần này, người cứng rắn đảo thành Mộ Đình Nam.

Ông ta là ba của cô, nhưng ông ta lại dùng điểm yếu của cô đe dọa cô.

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân tức giận đến mức run rẩy cả người lên.

Cô đã bị ông ta dùng đồ của mẹ để lại đe dọa một lần, vậy mà bây giờ ông ta lại còn có thể dùng cái bản mặt đấy mà dùng phòng tranh mẹ cô để lại mà uy hiếp cô trở về.

Cô tức đến mức không nói được lời nào, đứng giữa đường mà mắt đỏ hoe.

Một số người đi ngang qua nhìn thấy cô, nghĩ rằng cô có vấn đề gì đó nên họ chạy đến.

Nhưng dù có tức giận đến đâu thì phòng tranh cũng nằm trong tay ông ta, cô còn có thể làm gì khác ngoài việc quay về với ông ta để lấy lại phòng tranh? “Ô, đây không phải là chị gái sao?” Khi xuống taxi, Mộ Cẩm Vân tình cờ gặp Mộ Tinh Anh từ xe của Hứa Vận Phong đi xuống.

Ánh mắt Mộ Cẩm Vân đảo quanh hai người, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Không ngờ cô lại có thói quen nhặt giày cũ của người khác”.

Nói xong, cô mặc kệ cái bộ dáng tức đên mức giậm chân tại chỗ, tức đến mức phát khóc của Mộ Tinh Anh, nhấc chân đi thẳng vào trong.

“Anh Vận Phong, nghe này, nghe cô †a đang nói gì!” Hứa Vận Phong cũng bị lời nói của Mộ Cẩm Vân làm cho tức đến xanh mặt, Mộ Tinh Anh ở trong lòng thì khóc đến hoa lê đái vũ làm anh ta đau lòng không thôi: “Đừng khóc, vì loại phụ nữ này không đáng”.

Mộ Tinh Anh không khóc, cô ta chỉ giả vờ như vậy, hiện tại cô ta cười còn không kịp ấy chứ! Khi Mộ Cẩm Vân trở lại nhà họ Mộ, cô biết mình không thể chạy trốn được nữa. Cô quyết định mình sẽ đối mặt với nó/ “Tôi đến đây, có chuyện gì thì nói rõ ràng một lần đi. Hãy trả lại tất cả di vật của mẹ cho tôi, cũng đừng trì hoãn thỏa thuận cắt đứt quan hệ. Nếu ông giở trò gì, chúng ta sẽ gặp nhau ở trên „ tòa”.

Mộ Cẩm Vân trực tiếp chủ động, mở miệng nói là hùng hổ dọa người.

Mộ Đình Nam yêu cầu cô trở về hôm nay là vì ông ta muốn lặp lại thủ đoạn cũ, mặc cho lời lẽ của Mộ Cẩm Vân có khó nghe như thế nào, ông ta vẫn cười ha hả: “Cẩm Vân, đã lâu như vậy rồi, con vẫn chưa nguôi giận sao? Mùa hè này không mệt sao? Uống chút nước trước đã”.

Mộ Cẩm Vân lúc này tràn đầy đề phòng Mộ Đình Nam, nhìn nước ông ta đưa giơ tay ném qua một bên: “Mộ Đình Nam, không thú vị gì cả, ông muốn thế nào, một lần duy nhất…” Cô còn chưa kịp nói hết lời, đột nhiên phía sau có một đôi tay xuất hiện bịt miệng cô, cả người bị trói lại.

Mộ Cẩm Vân nhìn Mộ Đình Nam không tin nổi, hai mắt trừng ông ta đều đỏ lên.

Tay trên miệng vừa thả ra, cô vừa muốn hét lên, Mộ Đình Nam đã bóp miệng cô rồi nhét một viên thuốc vào trong.

Cả người Mộ Cẩm Vân run lên: “Mộ Đình Nam, ông rốt cuộc vẫn…

Trước khi từ “người” được nói ra, miệng cô đã bị bịt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.