Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 65



Chương 65: Người đẹp, thật trùng hợp Khi Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy, Tống Lâm không còn trên giường, nhưng cô có thể nghe thấy anh nói chuyện điện thoại.

“Đổi chuyến bay mười một giờ.” Giọng anh không lớn, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe rõ khi anh nói.

Họ đã đặt chuyến bay mười giờ sáng nay, nhưng bây giờ…

Mộ Cẩm Vân vươn tay sờ điện thoại di động, nhìn thấy thời gian liền nhanh chóng ngồi bật dậy.

Bây giờ đã gần chín giời Cô di chuyển quá nhanh nên vô tình quẹt điều khiển từ xa trên bàn cạnh giường. Nghe thấy động tĩnh, Tống Lâm nhìn vào phòng, không nói gì, cúp điện thoại, sau đó mở cửa, từ ban công bước vào.

Anh ấy đã thay một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, so với anh ấy thì Mộ Cẩm Vân trông có chút lộn xộn.

Mái tóc rối bù, trên người không có quần áo.

Tống Lâm liếc mắt nhìn cô: “Bữa sáng ở ngoài. Tôi cho cô một tiếng để chuẩn bị” Nói xong, anh bước đến bàn làm việc và bật máy tính lên xem tài liệu.

Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy áo choàng tắm, cô nhanh chóng cầm lên mặc vào người.

Sau đó cô tìm thấy thẻ phòng của mình trên bàn cà phê trước ghế sô pha bên ngoài, cô liếc nhìn Tống Lâm đang ngồi trên bàn làm việc, vội vàng nói: “chủ tịch Tống, tôi về trước.” Nói xong, cô cầm bữa sáng và thẻ phòng đặt trên bàn, kéo áo choàng tắm chạy đi.

Tống Lâm nhìn cánh cửa đã đóng và khẽ nhúc nhích, lại thu hồi ánh mắt và nhìn vào chiếc máy tính trước mặt.

Quẹt thẻ, vào phòng.

Khi vừa bước đến ghế sô pha, Mộ Cẩm Vân không thể không gục xuống trên đó.

Tối hôm qua Tống Lâm mạnh bạo chưa từng có, sáng sớm thức dậy, cô chỉ cảm thấy toàn thân có gì đó không ổn, thấy rất mệt mỏi.

Tống Lâm cho cô một tiếng để dọn dẹp, Mộ Cẩm Vân cũng không dám nằm quá lâu, năm phút sau, cô lại ép mình đi tắm.

Cũng may là cô không có nhiều đồ nên thu dọn đồ đạc nhanh chóng.

Cô gội đầu, tóc vẫn còn ướt, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể vừa sấy tóc vừa ăn sandwich.

Sau khi vội vàng thu dọn, đã là mười giờ bốn mươi lăm.

Cô thay giày, kéo vali đi ra ngoài gõ cửa phòng Tống Lâm.

Khi cánh cửa mở ra, Tống Lâm cũng đã kéo vali của mình ra ngoài.

Anh liếc nhìn cô mà không nói gì.

Hai người lần lượt đứng trước thang máy chờ đợi, chẳng mấy chốc thang máy dừng lại.

Khi cánh cửa mở ra, Mộ Cẩm Vân vô thức nhìn Tống Lâm ở bên cạnh.

Thật tình cờ, ba người họ gặp tối qua lại gặp lại nhau hôm nay.

Biểu cảm trên mặt Tống Lâm không có gì thay đổi, nhưng cảm giác ớn lạnh trên người cho thấy hiện tại anh đang cảm thấy rất khó chịu.

Mộ Cẩm Vân không dám nói gì, đứng sang một bên kéo chặt vali.

“Người đẹp, thật là trùng hợp?” Người phụ nữ đột nhiên nói với cô ấy, Mộ Cẩm Vân nhìn người kia, mím môi không nói.

Bên kia nhún vai và không nói gì thêm.

May mắn thay, thang máy đến tâng một trong vòng chưa đầy hai mươi giây.

Xe đón khách đã đợi sẵn ở lối vào khách sạn, ngay khi cửa thang máy mở ra, Tống Lâm đã nhấc chân bước ra ngoài.

Anh kéo vali bước nhanh, Mộ Cẩm Vân phải lon ton chạy theo mới đuổi kịp anh.

Tài xế đem vali của hai người bỏ vào trong cốp xe, sau khi Mộ Cẩm Vân lên xe, ý thức co rụt lại một bên không dám nói chuyện.

Cô có thể cảm thấy chủ tịch Tống rất khó chịu khi gặp người phụ nữ vừa TOI.

Đêm qua Tống Lâm đã rất điên cuồng, phải mất hai tiếng đồng hồ anh mới thả cô ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.