Chương 88: Cũng đâu phải chưa thấy bao giờ
“Em định mở lại phòng trưng bày?” Ngay khi Mộ Cẩm Vân thắt dây an toàn, giọng nói của Tống Lâm từ bên cạnh truyền đến.
Cô quay đầu nhìn anh gật đầu: “Học trò của mẹ nói bọn họ có thể quay lại giúp.” Tống Lâm không lên tiếng, chiếc xe từ từ nổ máy.
Đèn bên ngoài cửa sổ xe đều được bật sáng, toàn bộ quang cảnh vê đêm của Thành Phố Hà Nội hiện lên đầy đủ.
Mộ Cẩm Vân nhìn nghiêng về phía cửa sổ xe, bên trong xe rất yên tĩnh, cô muốn phá vỡ sự im lặng, nhưng quay đầu lại nhìn Tống Lâm mấy lần, lại không nói được lời nào.
Xe nhanh chóng dừng ở bãi đậu xe của chung cư, cô đi theo anh vào thang máy.
Khi thang máy lên đến tâng một, vài người chen vào. Người đàn ông đứng cạnh cô cũng di chuyển và đưa chân về phía cô.
Tay cô vô tình chạm vào mu bàn tay của Tống Lâm, anh cúi đầu nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy tim ngừng đập, trực tiếp thu tay về.
Lúc bước ra khỏi thang máy, điện thoại di động của Tống Lâm vang lên, nhưng dường như anh không nghe thấy, anh liền dẫn cô đi về phía trước.
Khi cánh cửa mở ra, anh buông tay.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, không nhịn được nhắc nhở anh: “Anh Tống Lâm, điện thoại của anh đang đổ chuông” Tống Lâm nhìn lại cô, “Điện thoại của Lâm gia” Nói xong, anh ta đã cởi giày và đi vào trong.
Mộ Cẩm Vân đứng đó, mất vài giây để nhận ra tại sao anh không nghe máy.
Sau khi nằm trong bệnh viện gần ba ngày, Mộ Cẩm Vân thực sự không còn gì đáng ngại cả.
Tống Lâm có nhiều nhà ở Thành Phố Hà Nội. Ngoài vị trí đẹp, căn hộ này không có gì nổi bật.
Sau khi cô vừa xuất viện anh đã lập tức đến đây. Anh định làm gì ai mà nhìn không ra.
Hai người cũng không phải lần đầu làm với nhau, nên Mộ Cẩm Vân không còn kháng cự và sợ hãi trước đây.
Chỉ là cô luôn không thoải mái nhìn anh, cho nên sau khi từ phòng tắm đi ra, cô chỉ nằm trên giường, quấn chăn bông.
Sau khi Tống Lâm kết thúc cuộc điện thoại và bước vào từ ban công, anh nhìn thấy Mộ Cẩm Vân cả người quấn trong chăn, chỉ lộ ra hai đôi mắt chớp chớp Anh hơi nhướng mày: “Em có lạnh không?” Mộ Cẩm Vân lắc đầu, ‘Không, không lạnh.
Anh nhìn cô một cái, cũng không nói gì, ném điện thoại lên giường: “Sạc hộ anh” Sau khi buông một câu như vậy, anh liền nhấc chân bước vào phòng tăm.
Mộ Cẩm Vân nhìn chiếc điện thoại vứt trên giường, không phản ứng kịp, tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, cô đứng dậy đi tìm cục sạc để sạc cho điện thoại của Tống Lâm.
Tống Lâm tắm không chậm cũng không nhanh, mười phút sau anh đi ra.
Mộ Cẩm Vân rất cố gắng tập trung sự chú ý vào điện thoại, nhưng bàn tay run rẩy vẫn phản bội cô.
Tống Lâm vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, trên trán lấm tấm nước.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn Mộ Cẩm, ánh mắt rơi vào điện thoại trong tay cô: “Muộn như vậy còn chơi điện thoại?” Nghe anh nói, cô vội đặt điện thoại sang một bên, kéo chăn bông và nằm lại.
Khi bên kia giường lún xuống, Mộ Cẩm Vân cứng người.
Cô nhắm mắt lại, nghe thấy nhịp tim của mình rất rõ ràng.
Đèn trong phòng nhanh chóng bị tất, cả phòng tối om.
Tay cô ôm chăn bông siết chặt trong tiềm thức, hơi thở của người đàn ông bên cạnh cô rất rõ ràng, hơi thở cô cũng trở nên gấp gáp một cách vô thức.
Khi Tống Lâm vươn tay ra, cô lập tức nín thở.
Mộ Cẩm Vân chưa kịp phản ứng thì bàn tay to duỗi ra đã chạm vào người co.
Tống Lâm rất gần, gân đến mức cô có thể nhìn thấy đôi mắt của anh ngay cả trong bóng tối như vậy.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy tim đập nhanh, trong phòng rất yên tĩnh, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, rất rõ ràng.
Tống Lâm di chuyển tay vươn tay ra đặt lòng bàn tay lên mặt cô.
Khi nụ hôn rơi xuống, Mộ Cẩm Vân vô thức nắm chặt quần áo của mình.
Ban đầu Tống Lâm, tấn công rất chậm rãi, nhẹ nhàng như mưa phùn.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh lập tức trở nên mạnh bạo.
Anh nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ của cô, điều hòa toả ra không khí lạnh ngắt.
Cô không thể không gọi anh: “Chủ tịch Tống…’ ” Ừ” Vừa nói, anh vừa cúi đầu cắn lên vành tai cô, lật người đè thẳng lên người cô.
Bàn tay ban đầu đặt ở trên eo của cô rơi trên đùi cô, tách ra, ngay sau đó, Mộ Cẩm Vân cảm nhận được sự xâm lược không thể cưỡng lại được.
Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, không khí trong phòng mỗi giây một nóng hơn.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mình giống như con cá bị luộc trong nồi lẩu, thiếu nước và nóng, nhưng không thể bật ra khỏi nồi.
Không biết phải mất bao lâu trước khi chuyển động trong phòng dừng lại.
Mộ Cẩm Vân nằm đó, mắt nhắm nghiền không muốn nhúc nhích.
Tống Lâm ở bên duỗi tay trực tiếp ôm lấy cô, hơi hơi nhúc nhích mở mắt ra liền bắt gặp đôi mắt đen láy kia.
Anh trầm mặc nhìn cô, trên người cô không mặc gì, Mộ Cẩm Vân vô thức ôm chặt lấy cổ anh, để bản thân dán lên người anh ngăn cản ánh mắt ấy.
Tống Lâm đột nhiên cười thầm, “Xấu hổ cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua.
Mộ Cẩm Vân mặt hơi nóng khi nghe anh nói.
Cô không nói, chỉ cúi đầu dựa vào vai anh, để đối phương bế vào phòng tăm.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô cũng không dám quá lâu, vội vàng rửa sạch, kéo qua áo choàng tắm, mặc vào.
Vừa mở cửa đi ra, Tống Lâm đang quấn khăn tắm đứng trước cửa sổ uống nước.
Khăn trải giường đã thay bị anh ném trên mặt đất, trên giường cũng đã thay ga trải giường mới.
Mộ Cẩm Vân liếc nhìn anh ta rồi nhanh chóng leo trở lại giường và kéo chăn đắp lại.
Chắc là sau khi nghe thấy cử động của cô, Tống Lâm đang uống nước quay đầu nhìn cô, thấy cô đang quấn mình trong chăn, hơi nhướng mày, uống hết nước rồi nhấc chân bước về phía phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân vốn đã quá mệt mỏi, nghe tiếng nước trong phòng tắm, cô muốn đợi Tống Lâm đi ra rồi mới đi ngủ, nhưng chưa đến hai phút, mi mắt của cô không ngừng rũ xuống.
Lúc Tống từ phòng tắm đi ra, người trên giường đã ngủ say trở lại.
Cô dùng hai tay kéo chăn bông lên, bên ngoài chỉ lộ ra một khuôn mặt, cả người khẽ cong lên, như thể vừa rồi ôm chặt lấy anh.
Tống Lâm quay đầu lại liếc nhìn vai anh, trên đó có một hàng dấu răng, chính là vết răng vừa mới cắn củ Mộ Cẩm Vân, ban nãy có chảy ra một ít máu, nhưng sau khi bị nước rửa sạch chỉ còn lại dấu răng.
Anh nâng chân lên giường, khi giường lún xuống, Mộ Cẩm Vân trên giường đột nhiên nhúc nhích.
“Chủ tịch Tống…” Cô cau mày, lời nói nhỏ nhẹ, nhưng không khó để nghe thấy tiếng van xin.
Mộ Cẩm Vân vô thức làm hài lòng Tống Lâm, khuôn mặt chưa bao giờ cười bất giác cong lên.
Chỉ là đáng tiếc, cô đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh.