Chương 9: Không có nơi nào có thể trốn Lúc này ở nhà họ Mộ.
Mộ Đình Nam vừa mới bước xuống thì Lương Thu Trà đã đi tới nghênh đón: “Thế nào, tổng giám đốc Lâm đối với Cẩm Vân..” Mộ Đình Nam nhớ tới phản ứng của tổng giám đốc Lâm trong phòng riêng, vẻ mặt của ông ta giống như thăng quan tiến chức thuận lợi, ông ta đưa tay võ vỗ tay Lương Thu Trà, ôm bà ta vừa đi vào bên trong vừa nói: “Em nói đúng, tổng giám đốc Lâm quả thực có tình ý với Cẩm Vân’.
Lương Thu Trà cười: “Đó là hiển nhiên, anh cũng không nghĩ xem bây giờ Cẩm Vân đang làm gì ở SamsungI” Trên mặt Lương Thu Trà nở nụ cười thế nhưng trong lòng lại không cười nổi.
Bà ta không ngờ, Mộ Cẩm Vân thật sự được tổng giám đốc Lâm để mắt tới.
Bà ta vốn tưởng rằng Mộ Cẩm Vân bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộ, bà ta lại âm thầm làm một số chuyện trong bóng tối thì Mộ Cẩm Vân sẽ không quay về được nữa, nhưng không ngờ một tuần trước, cô ta đột nhiên nhận chức ở Samsung. Hơn nữa chức vị công việc không phải cái gì khác mà là thư ký của Tống Lâm! Ai mà không biết, Tống Lâm đến Hà Nội đã hơn mười năm, không có một người phụ nữ nào có thể đến gần anh ta, nhiều năm như vậy ngay cả thư ký của anh ta cũng đều là nam.
Bà ta đề nghị với Mộ Đình Nam chẳng qua là muốn mượn tay tổng giám đốc Lâm để tiêu diệt Mộ Cẩm Vân, bà ta lại không ngờ rằng Tống Lâm người mà lúc trước sẽ đánh tàn phế tay chân của bất kỳ người phụ nữ nào dám tới gần anh ta, lần này lại chấp nhận việc Mộ Đình Nam đưa Mộ Cẩm Vân để trao đổi! Lương Thu Trà nhìn nụ cười trên mặt Mộ Đình Nam thì trong lòng cảm thấy rất bực bội, nhưng trên mặt lại không thể không nở nụ cười.
“Đúng rồi Trà, em chuẩn bị một chút, hai ngày nữa anh sẽ để Cẩm Vân quay về, bất kể nói thế nào thì nó cũng là con gái của anh, mỗi ngày đều sống ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa!” Trước sau gì cũng chỉ mới có nửa tháng, trước đó ông ta còn nói nhà họ Mộ không có đứa con gái như vậy, bây giờ ông ta lại nói suy cho cùng thì cũng là con gái của ông ta.
Đáy mắt của Lương Thu Trà hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng khi bà ta nhìn về phía Mộ Đình Nam cũng chỉ có thể mềm mại: “Đó là đương nhiên, nơi này luôn luôn là nhà của Cẩm Vân!” Mộ Đình Nam nghe thấy lời bà ta nói thì không biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn bà ta: “Em và Tỉnh Anh phải nhường nhịn nhiều hơn, sau này Cẩm Vân gả cho Tống Lâm thì hai người cũng sẽ không thiệt thòi đâu “Anh nói gì vậy chứ! Chúng ta là người một nhà, làm gì có chuyện nhường nhịn hay không nhường nhịn chứt” Lời nói của Lương Thu Trà đánh thẳng vào tim của Mộ Đình Nam: “Đúng đúng đúng, người một nhà! Người một nhà!” Trong lòng Mộ Đình Nam thâm nghĩ rất tốt, nhưng mà ngày đó khi Mộ Cẩm Vân bị ông ta đuổi ra khỏi nhà thì đã hoàn toàn nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Mộ Đình Nam.
Chưa kể đêm nay, Mộ Đình Nam dùng di sản của mẹ cô để lại cưỡng ép cô đến gặp Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân vẫn luôn tưởng rằng Mộ Đình Nam bị lời ngon tiếng ngọt của hai mẹ con Lương Thu Trà che đậy, hiện tại xem ra trong lòng của ông ta rất sáng suốt. Đối với ông ta mà nói, sự tồn tại của cô chính là dùng để trao đổi lấy lợi ích.
Nhớ tới lời nói của Tống Lâm trước khi rời đi, cô cảm thấy thấy ớn lạnh cả người.
“Mộ Cẩm Vân, cô cảm thấy lần này cô có thể chạy trốn, vậy lần sau cô còn có thể chạy trốn được sao?” Nếu như Tống Lâm cứ khăng khăng thì hiển nhiên là cô không thể trốn thoát.
Tống Lâm là người như thế nào chứ? Mười năm trước anh ta đột nhiên xuất hiện ở Hà Nội, thân phận của anh ta rất bí ẩn, nhưng người trong cả hai giới cảnh sát và xã hội đen ở Hà Nội đều phải gọi anh ta là tổng giám đốc Lâm.
Người đàn ông này khiêm tốn nhưng lại có danh tiếng, anh chưa từng lộ mặt trước công chúng, nhưng lại có rất nhiều tin đồn về anh ở Hà Nội.
Mặc dù cô ở nước ngoài quanh năm nhưng cô cũng biết “chuyện lý thú” của Tống Lâm ở Hà Nội.
Hung tàn ngang ngược, buồn vui thất thường, ngay cả cháu ruột của mình mà cũng có thể nhẫn tâm ném vào trong biển rộng cho cá mập ăn thì người đàn ông như vậy làm sao có thể tốt được chứ? Chỉ cần người đàn ông này vươn tay thì cô sẽ không có nơi nào có thể trốn.