Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!

Chương 87: Ai Có Thể Cười Đến Cuối Cùng



Thực ra có hơi hấp tấp khi cứ như vậy mà vào ở trong nhà của một người đàn ông trưởng thành đã nhiều năm không liên lạc.

Trần Tiểu Nghiên chỉ hy vọng Lữ Lệ Hoa có thể sống yên ổn hơn một chút, có không thỏa đáng hơn nữa thì vẫn tốt hơn so với đi ở nhà trọ bên ngoài.

Đúng lúc Đỗ Vũ tan làm, lái xe đưa bọn họ trở về chỗ ở, đó là một khu chung cư, cách bệnh viện chỉ mười phút đi đường.

Chung cư có vẻ hơi cũ, nhưng diện tích của căn nhà rất lớn, hoàn toàn không cảm thấy chật chội.

Cũng hơi muộn rồi, Đỗ Vũ tự mình xuống bếp, nấu mấy bát mì.

Lữ Lệ Hoa vừa ăn vừa rất tự nhiên bắt đầu nói chuyện phiếm, hỏi kỹ càng mọi chuyện.

Thời gian ăn một bát mì, Trần Tiểu Nghiên đã cơ bản biết được mọi thứ liên quan đến Đỗ Vũ: Tốt nghiệp xong thì vào làm ở bệnh viện Nam Thành, làm việc nhiều năm, bây giờ đã là bác sĩ trưởng, đã có nhà, có xe riêng, hơn nữa bây giờ vẫn còn độc thân.

Buổi tối trước khi ngủ, Trần Tiểu Nghiên đóng cửa phòng, việc đầu tiên cô làm là nửa đùa nửa thật trách móc Lữ Lệ Hoa: “Đừng có hỏi quá kỹ về chuyện riêng tư của người ta, không hay lắm.”

Lữ Lệ Hoa không đồng ý: “Ở trước mặt mẹ Tiểu Đỗ là bề dưới, như vậy thì có làm sao?”

Vừa nói, vừa liếc nhìn cô: “Nghiên Nghiên, con thấy nó thế nào?”

Trần Tiểu Nghiên bị hỏi như vậy thì sững sờ: “Cái gì mà thế nào?”

“Anh ấy sao? Con cảm thấy rất tốt, ít nhất thì nhân phẩm cũng không tệ… Không giống cái người Hoàng Gia Vĩ đó, bề ngoài thì đẹp đẽ, bên trong thì thối nát.”

Cô đang trải chăn thì đột nhiên dừng lại.

Lữ Lệ Hoa thấy điều đó, ho một tiếng: “Mẹ hỏi con, có phải lúc chiều, cậu họ Hoàng đó đến không?”

Trần Tiểu Nghiên im lặng một lát rồi gật đầu.

“Đến làm gì?”

“Nói chuyện ly hôn…”

Một lúc sau, Lữ Lệ Hoa mới quay lại nhìn, thở ra một tiếng nặng nề: “Nghiên Nghiên, nghe lời mẹ, chỉ cần không phải quá đáng quá, có thể ly hôn thì nhanh chóng ly hôn, cắt đứt hoàn toàn cũng đỡ phải lo lắng! Tiếp tục lằng nhằng với bọn họ, không biết phải tiếp tục thua lỗ cái gì nữa!”

“Nhưng tiền bố mẹ đầu tư vào Gia Trình, tiền chữa bệnh cho bố, còn phải…”

“Chuyện đó không cần con lo lắng, mẹ nói rồi, bán nhà là bán nhà, cùng lắm thì tiếp tục sống ở quê.

Tiền ít tiền nhiều không quan trọng, mẹ chỉ hy vọng mỗi ngày còn đều vui vẻ, đây không chỉ là nguyện vọng của mẹ, mà còn là nguyện vọng của bố con.”

Lời nói này khiến Trần Tiểu Nghiên rất đau lòng, cô quay mặt sang một bên.

Lữ Lệ Hoa biết chắc chắn cô đang khóc nên chỉ im lặng không nói gì.

Ban đêm, Trần Tiểu Nghiên nằm trên giường nhưng thực sự không tài nào nhắm mắt được, thấy Lữ Lệ Hoa ở bên cạnh đã ngủ say, thì lặng lẽ khoác áo ra khỏi giường.

Đi đến ban công, cô nghiến răng, bấm gọi cho Hoàng Gia Vĩ.

Xe, nhà, thậm chí là cổ phần của Gia Trình cô đều có thể từ bỏ, nhưng số tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ cô chính là giới hạn, cô không thể không đòi lại.

Tiếng chuông điện thoại vang lên rất nhiều lần, nhưng cuối cùng lúc nhấc máy lại là giọng phụ nữ.

“Ngô Thiến Thiến?”

“Là tôi.” Giọng của Ngô Thiến Thiến nghe rất hùng hồn: “Gia Vĩ ngủ rồi có chuyện gì thì có thể nói với tôi.”

Trần Tiểu Nghiên có chút bất ngờ.

Nhanh như vậy, ngay cả điện thoại cũng bị quản lý rồi sao?

“Tôi tìm anh ta.” Cô lạnh lùng nói từng từ một.

“Tôi nói rồi, anh ấy đã ngủ, ngày mai còn có rất nhiều cuộc họp, tôi không nỡ nửa đêm rồi còn gọi anh ấy dậy.” Ngô Thiến Thiến không thèm đếm xỉa, ép giọng xuống rất thấp, giống như cố ý muốn kích động cô vậy.

Trần Tiểu Nghiên nhíu mày, giọng lại càng cao hơn: “Không phải chuyện của cô, đưa điện thoại cho anh ta!”

Bên kia không quan tâm, chỉ cười nói: “Tôi biết cô muốn gì, muốn hai mươi vạn đó đúng không? Xin lỗi nhé, đã bỏ lỡ mất cơ hội thì không có lần hai đâu, bây giờ một xu cô cũng đừng mong lấy được.”

Giọng điệu kiêu ngạo và khinh thường thực sự khiến người ta khó mà chịu đựng nổi, cô cúi đầu nhìn điện thoại, trong lúc kích động thực sự muốn lập tức đến tìm Hoàng Gia Vĩ để tự mình thương lượng.

Vừa định cúp máy thì đột nhiên lại vang lên tiếng nói: “Muốn ly hôn thì cứ việc đi kiện, chúng ta có thể chờ xem, rốt cuộc ai mới là người cười đến cuối cùng.”

“Cô có ý gì!” Trần Tiểu Nghiên quả thực không thể kìm chế được hét lên, nhưng điện thoại chỉ còn lại tiếng bíp bíp.

Từng bước, từng bước một cô thực sự cảm thấy mình sắp bị dồn ép đến chỗ chết.

Con người một khi bị chèn ép quá rất khó để không phản kháng lại đúng không?

Một cơn gió thổi qua, lạnh đến thấu xương, Trần Tiểu Nghiên kéo lại cái áo đang khoác trên vai, lúc quay người lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở cửa, suýt nữa thì bị giật mình.

“Xin lỗi, anh thấy em đang nghe điện thoại nên không làm phiền.” Đỗ Vũ đẩy cặp kính xuống, vẫn là ánh mắt thiện chí, dịu dàng đó.

“Ừ…”

Trần Tiểu Nghiên đi vào phòng, Đỗ Vũ tiện tay kéo cửa ban công lại.

Cô vén sợi tóc bị gió làm rối, cuộc điện thoại lúc nãy, không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu…

Đồng hồ trên tường đã chỉ hơn một giờ sáng, ý thức cũng quay về, Trần Tiểu Nghiên mới nhận ra giờ này mà Đỗ Vũ đã ăn mặc chỉnh tề rồi.

“Anh muốn đi ra ngoài sao?” Cô không kìm được hỏi.

“Bệnh viện vừa gọi điện tới, nói là có một bệnh nhân tình hình không ổn lắm, anh phải nhanh chóng đi xem thế nào.” Đỗ Vũ giải thích.

“Ra là vậy…”

Thực ra Trần Tiểu Nghiên khá hiểu, nghề bác sĩ chính là như vậy, phải túc trực mọi lúc mọi nơi.

Cũng hết cách, chậm trễ một phút rất có thể đó là cả mạng sống của người khác.

Trước đây bố cô cũng như vậy, vì vậy từ nhỏ cô đã quen với việc bố thường xuyên không ở nhà hoặc là kiểu vừa ngủ dậy đã không thấy người đâu.

“Vậy, anh đi trước.” Đỗ Vũ vẫy tay, xách túi lên đi vài bước ra cửa.

Lúc mở cửa giống như chợt nghĩ ra gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi, em và bác gái cứ tự nhiên, cứ coi đây là nhà mình, không sao đâu, anh thế nào cũng được.”

“Được.” Trần Tiểu Nghiên gật đầu mỉm cười.

Thấy anh ta đi ra ngoài, không biết tại sao cổ họng lại thốt ra một câu: “Chúc anh may mắn.”

Đỗ Vũ bước một chân ra khỏi cửa, quay lại nhìn cô, cũng mỉm cười: “Cảm ơn em, Tiểu Nghiên.”

“Tiểu Nghiên” hai từ này được nói ra không thể tự nhiên hơn, má Trần Tiểu Nghiên có chút ửng đỏ.

Bóng người biến mất ở ngoài cửa, cô đưa tay che mặt.

Hồi cấp ba, mọi người xung quanh đều thích gọi cô như vậy, cách gọi từ rất lâu rồi vẫn có thể gợi ra một chút kí ức xưa cũ.

Hai ngày tiếp theo, Trần Tiểu Nghiên đưa Lữ Lệ Hoa đến bệnh viện để gửi toàn bộ số tiền đang có trong tay vào tài khoản tiền đặt cọc, và cơ bản xác định thời gian làm phẫu thuật với bác sĩ điều trị.

Xử lý xong tất cả mọi chuyện, cuối cùng Hoàng Gia Vĩ cũng đích thân nghe điện thoại, Trần Tiểu Nghiên chỉ nói đơn giản hai câu, hẹn gặp anh ta.

Địa điểm chính là một quán cafe gần Gia Trình.

Cô không định nói chuyện lâu nên vừa ngồi xuống đã nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đến là muốn nói chuyện ly hôn với anh, thảo luận xong xuôi tôi sẽ đi ngay.”

Hoàng Gia Vĩ nắm hai tay lại với nhau, nhìn chằm chằm vào một tờ giấy màu sắc sặc sỡ trên bàn, cuối cùng mới nói một câu: “Được, sớm muộn gì cũng có ngày này, tôi cũng không nói nhiều nữa, muốn ly hôn cũng được, nhưng tiền, một xu cũng không có.”

“Sao anh lại nói như vậy?”

Hoàng Gia Vĩ thở dài, rút một sấp tài liệu trong cặp ra ném lên bàn, chỉ nói: “Nói thật với cô vậy, nhà, xe, còn có cổ phần của Gia Trình tất cả đều đã thế chấp cho giám đốc Trương… Bây giờ, trên người tôi chỉ có nợ nần.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.