Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 115: Nị Oai



Quản lý Hồng có một loại cảm giác nói biết phải làm sao, tiếng không được lui cũng không xong, quay sang tìm sự trợ giúp từ Lục tổng, nhưng Lục tổng ngó lơ, không có hắn chỉ thị gì.

Quản lý Hồng đành tự quyết, cười nói "Vẫn là để tôi tới chiếu cố trợ lý Tô."

Trợ lý Tô ở trong ngực Tần Phụ Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, dám lôi cô từ trong lòng Tần Phụ Tuyết thử đi, cô xử đẹp bây giờ.

Tần Phụ Tuyết nhìn quản lý Hồng cười khinh bỉ, híp híp mắt, một người đàn ông đã kết hôn rồi, lại có ý định chiếu cô một người phụ nữ độc thân chưa lập gia đình, thật đúng là đồ đàn ông cặn bã, đoán chừng còn cặn bã ở nhiều phương diện.

Ánh mắt hai người đều quá đáng sợ, sau gáy quản lý Hồng có chút lạnh, cuống quít sửa lại, "Đi theo tôi, đi theo tôi nào."

Tần Phụ Tuyết thu hồi ánh mắt, ôm trợ lý Tô đi sau hắn, Lục Uyển Đình cười ôm lấy Kỳ Thanh đi theo phía sau.

Cô thay trợ lý Tô mà cao hứng, đáng tiếc cao hứng đến quá sớm, cô hoàn toàn không biết được, giây tiếp theo Tần Phụ Tuyết sẽ làm cái gì, sẽ nói ra cái gì mà làm tức chết người ta.

Trên hành lang phòng ăn, Tần Phụ Tuyết cong lưng, tay trái hạ xuống thấp, trợ lý Tô cảm giác được cơ thể mình đang trượt xuống cầu thang, cơ thể chậm rãi đi xuống. Sau đó, hai chân chạm sàn nhà.

Tần Phụ Tuyết chỉnh sửa lại tư thế ôm người, một tay nâng cánh tay trợ lý Tô, một tay đặt ra sau lưng, mang người chậm rãi đi về phía trước.

"Không phải cô muốn bế tôi đi đến phòng sao?" Ánh mắt trợ lý Tô đầy men say mê ly lại có chút ướt, ngẩng đầu nhìn Tần Phụ Tuyết chằm chằm, nỗ lực đem Tần Phụ Tuyết khoá vào trong ánh mắt, "Vì sao lại không bế?"

Tần Phụ Tuyết thản nhiên, nói ra một câu mà sẽ làm tất cả phụ nữ chán ghét, "Cô quá nặng."

Cô quá nặng.

Quá nặng.

Nặng!

"Tôi không nặng, cô mới nặng." Trợ lý Tô trong máy mắt đã bị chọc cho tức giận, cô thường ngày thích ăn vặt, lúc làm việc sẽ ăn linh tinh như khô bò, gạo lứt, nhưng mà cân nặng của cô tuyệt đối cân xứng với chiều cao.

Trợ lý Tô muốn đẩy Tần Phụ Tuyết ra, nhưng lại luyến tiếc cái ôm ấp không dễ dàng có được này, khẽ cắn môi, cô là người có nghị lực cho nên vẫn đẩy Tần Phụ Tuyết ra.

Nhưng mà Tần Phụ Tuyết lại không có chút sức mẻ nào, ngược lại chính cô phản tác dụng, lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa té ngã.

Tần Phụ Tuyết duỗi một tay kéo lại, đem trợ lý Tô vững vàng ôm trở lại, nói làm một câu càng đáng giận hơn, "Cô không nặng hơn tôi, nhưng cô cũng không cao hơn tôi."

Phụ nữ luôn đem người khác nói phóng đại lên, lời nói của Tần Phụ Tuyết trong tai trợ lý Tô chính là nói cô vừa lùn vừa béo.

Cô không lùn, cũng không có mập!

Kỳ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai người cảm khái, "Vẫn là đừng nên yêu đương, làm cẩu độc thân tốt hơn."

Lục Uyển Đình đem lực chú ý người kia trở về bên người mình, nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, suy tư cái gì đó.

Phát hiện có ánh mắt nóng rực nhìn mình, trong Kỳ Thanh nảy lên, biết chính mình vừa nói sai, liền quay sang cười với Lục Uyển Đình nói, "Em không giống bọn họ, em muốn cùng chị yêu đương."

Cô trả lời xong hôn lấy Lục Uyển Đình, nụ hôn phớt qua rồi dừng trên cánh môi kia, Kỳ Thanh chưa kịp nhấm nháp, thì Lục Uyển Đình đã tách ra.

Khoé miệng Lục Uyển Đình cong lên, ở trong lòng lặng lẽ đáp lại.

Chị lại muốn cùng em kết hôn.

Trợ lý Tô tức giận nói không nên lời, vừa giận, vừa cảm thấy nóng, cả người đều mùi rượu, đầu óc muốn choáng váng, sức lực dần cạn, cơ thể dồn về phía trước.

Tần Phụ Tuyết sợ cô nàng té ngã, liền để người dựa vào trong ngực mình, cẩn thận mà ôm lấy, động tác ôn nhu làm cho người ta muốn chìm đắm vào trong đó.

Đi vào thang máy lên tầng trên, quản lý Hồng nhìn trái nhìn phải, cả người không tự nhiên, nhìn chằm chằm mấy con số đang nhảy lên, trong lòng không ngừng giục, mau lên mau lên nào.

Thang máy thì vẫn một tốc độ, chậm rãi mà đi lên, chậm rãi mà dừng lại.

Cửa thang máy vừa mở ra, quản lý Hồng cất bước đi ra ngoài trước, ở bên ngoài đã có nhân viên và bảo an đứng sẵn chờ lệnh, quản lý hồng xoay người cười nịnh nọt, "Lục tổng, ngài cùng phu nhân phòng ở bên đó, phòng trợ lý Tô ở sát bên hai người."

Lục Uyển Đình mắt nhìn bảo an đang khoanh tay đứng ở cửa, "Nói bọn họ đi xuống đi, chỗ này tôi không cần thêm người." Nói sóng vai cùng Kỳ Thanh đi qua.

Quản lý Hồng làm tư thế mời, nhân viên phục vụ và bảo an đi thang bộ xuống dưới một tầng.

Tần Phụ Tuyết đỡ trợ lý Tô đi ra thang máy, nhìn thấy phía trước tới nơi rồi, cô để người đến đây chắc là được rồi.

Biết Tần Phụ Tuyết phải đi, trợ lý Tô hàm hồ mà nói cảm ơn, chủ động rút tay về, thất tha thất thểu đi vài bước, đỡ tường nhìn bóng dáng Lục tổng và phu nhân, từng bước đi qua.

Tần Phụ Tuyết đứng ở cửa thang máy nhìn theo, quản lý Hồng còn chưa rời đi, hắn thấy vậy đi lên đỡ trợ lý Tô.

Trợ lý Tô quay đầu, dịu dàng mà cười với hắn, con ngươi long lanh dưới sáng đèn, lại đẹp như một ngôi sao trong đêm.

Lập tức mê hoặc đôi mắt quản lý Hồng.

Đàn ông đều là những kẻ thấy sắc nảy lòng tham, quản lý Hồng nương theo độc tác của trợ lý Tô, sờ lên sau lưng trợ lý Tô.

Bàn tay như dày rộng như bàn tay hổ kèm theo móng vuốt sờ lên tấm lưng thon thả mảnh khảnh, Tần Phụ Tuyết nhíu mày, cô đã đưa người đến cửa, chỉ còn vài bước nữa, vì sao còn muốn quản lý Hồng đỡ.

Cảm nhận được ánh mắt ác liệt phía sau, trên trán quản lý Hồng toát một lớp mồ hôi, mới vừa rồi là trợ lý Tô ra hiệu cho ông ý bảo ông lên đỡ, hắn đỡ trợ lý Tô, chân còn phát run lên, còn phải làm bộ kẻ sắc lang.

Trong lòng có nỗi khổ, ai thấu chăng.

Lục Uyển Đình cùng Kỳ Thanh đi đến cửa, quay đầu nhìn lại các cô một cái, quản lý Hồng từng bước đỡ trợ lý Tô đi mà tự như con ốc sên bò.

Hiện tại không phải là lúc xem chuyện hay, các cô cũng không có hứng thú với mấy chuyện này, Kỳ Thanh kéo Lục Uyển Đình đi vào trong phòng. Xoay người, đóng cửa lại, đem Lục Uyển Đình ấn lên tường mà hôn.

Phía trước là tiếng đóng cửa phòng, sau lưng là tiếng nhắc nhở đóng cửa của thang máy. Trợ lý Tô dừng bước chân lại, nhắm mắt cúi đầu khẽ thở dài, không dám quay đầu lại.

Người vẫn là đi rồi.

Trợ lý Tô cười khổ, mở mắt ra tiếp tục đi về phía trước, cơ thể mềm như bún, bước một bước lại lảo đảo, chân chính mà đảo vào trong ngực quản lý Hồng.

Chân tay quản lý Hồng cuống cả lên, sau lưng có tiếng bước chân dồn dập, Tần Phụ Tuyết chạy đến bên người cô, lại một lần nữa cướp người từ trong tay quản lý Hồng.

Mùi hương quen thuộc mạnh mẽ xâm nhập vào mũi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh, trợ lý Tô ngẩng người, ngơ ngác mà nhìn cô, "Cô không phải đi rồi sao?" Cô nghe được tiếng cửa thang máy khép lại.

"Không đi." Mắt Tần Phụ Tuyết nhìn quản lý Hồng ở bên cạnh, "Người không có ý tốt nhiều quá, làm bạn bè, tôi vẫn nên đưa cô vào phòng mới yên tâm."

Quản lý Hồng lau cái trán, chạy lẹ.

Người không có ý tốt chính là nói hắn, rõ ràng là trong lòng cô ta là trợ lý Tô còn gì.

Trợ lý Tô tuy uống sau, nhưng ý thức vẫn còn một chút tỉnh táo, cô nghe hiểu được ý tứ Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết muốn chiếu cố cô, chỉ xuất phát từ lòng tốt của bạn bè.

Tần Phụ Tuyết đem trợ lý Tô đỡ vào phòng, trợ lý Tô trở tay đóng cửa, cô muốn biết, Tần Phụ Tuyết ngồi trong lòng cô mà vẫn không loạn không, hay thực sự đem cô làm bạn bè.

Chiếc giường hình tròn mềm mại, người nằm xuống sẽ cảm thấy rất thoải mái, trợ lý Tô ngồi ở mép giường, hơi thở có chút nặng nề, Tần Phụ Tuyết khom lưng nói chuyện với cô, "Cô ngồi ở đây, tôi đi lấy khăn ướt."

Trợ lý tô giữ tay cô lại, duỗi tay câu lấy cổ cô nàng, đổi mắt nhìn say đắm, "Phụ Tuyết, cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn."

Cô vừa dứt lời, trên cánh môi đã bị một một mảnh mềm mại dán lên, trợ lý Tô nhắm mắt lại, ôn nhu mà mút lấy môi Tần Phụ Tuyết, nghe được đè nén của Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô vòng lấy cổ cô, khoé mắt cong lên thành ý cười.

Lục này, Tần Phu Tuyết không có một đao chém cô.

Tần Phụ Tuyết ngừng thở, bắt đầu từ lúc trợ lý Tô hôn lấy cô, ngực như có gì đó châm vào, có một loại xúc động khó nói.

Trong não có một tiếng vang vọng, mê hoặc lấy cô đáp lại trợ lý Tô.

Tân Phụ Tuyết hơi hơi mở miệng, nhưng vào lúc này trợ lý Tô lại buông ra, cơ thể đảo ra sau, quay cuồng, đem chăn trên giường thành khúc, ôm lấy cái chăn mềm như bông nói, "Cảm ơn đã đưa tôi về phòng."

Tần Phụ Tuyết ở mép giường giật mình, giơ tay sờ sờ cánh môi, trên đó còn dư vị của mùi rượu cũng như đầu lưỡi của trợ lý Tô.

Tâm bị lay động, tim đập gia tốc.

Tần Phụ Tuyết cúi người chống tay lên giường, ôm lấy mặt trợ lý Tô, trợ lý Tô thoả mãn cong môi cười, đẩy tay cô nàng ra, "Tôi không thích cô."

"Vậy tại sao lại hôn tôi?" Cơ thể dán lên nhau lại sinh ra một loại cảm xúc khác, Tần Phụ Tuyết nhìn đôi môi đỏ hồng của trợ lý Tô, cảm giác tim mình đập càng nhanh hơn.

"Có lẽ nếu người khác đưa tôi về phòng, tôi cũng sẽ làm như vậy để cảm ơn cô ấy."

Lời nói của trợ lý Tô như một cái xẻng, đâm thật sâu vào ngực Tần Phụ Tuyết, "Nếu là người khác, cũng sẽ như vậy?"

" Ân." Trợ lý Tô nhắm mắt lại, bấy giờ men say đã bao trùm lấy tâm trí, rất nhanh, muốn ngủ.

"Trợ lý Tô." Trợ lý Tô không đáp lại, Tần Phụ Tuyết nhẹ nhàng kêu tên nàng, "Tô Hoài Sương." Người trên giường khẽ thì thầm lên tiếng, tuỳ ý mà hôn.

Trợ lý Tô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác được Tần Phụ Tuyết hôn cô, thật chân thật lại rất nhiệt tình.

....

Ở phòng cách vách, Kỳ Thanh nhiệt tình mà hôn Lục Uyển Đình, từ cửa phòng một đường thẳng hôn đến nhà tắm.

Quần áo từng cái được cởi bỏ ra nằm vương vãi trên đất, hai cơ thể khoả thân đứng dưới vòi hoa sen, Lục Uyển Đình mở vòi hoa sen ra, nụ hôn theo dòng nước mà trôi xuống dưới.

"Uyển...Đình." Kỳ Thanh cấu lấy vai Lục Uyển Đình, chân nhũn ra, phía sau lưng là lớp gạch men lạnh lẽo kíƈɦ ŧɦíƈɦ giác quan của cô, trước người Lục Uyển Đình càng thêm dịu dàng lại nhiệt tình, cô chầm chậm mà hoà tan giữa đôi môi Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình ngồi dậy, xoa đầu tóc Kỳ Thanh, đôi mắt say mê, khẽ liếm vành tai Kỳ Thanh, thở dốc mà khẽ gọi bên tai, "Kỳ Thanh...Kỳ Thanh."

Gọi tên cũng ôn nhu dễ nghe như vậy.

Hơi nước trong phòng tắm làm ánh đèn trong phòng mờ ảo hư vô, đôi mắt Kỳ Thanh bị một tầng hơi nước này vây lấy, ở trên lưng Lục Uyển Đình mà tạo ra từng vết cào đỏ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô mặc cái áo ngủ lụa tơ tằm nằm ở trên giường, bên cạnh là Lục Uyển Đình, khoé môi cong lên, một giấc ngủ trọn vẹn.

Những sự tình phát sinh ở trong nhà tắm tối hôm qua, giống như một giấc mộng, tỉnh dậy liền thoát ra.

Kỳ Thanh xoay người nhìn Lục Uyển Đình, đôi lông mi run rẩy giống như con bướm bay lượn, dưới ánh nắng mặt trời làn da trắng nõn càng thêm loá mắt, Kỳ Thanh không nhịn được mà đến gần hôn lên môi người kia.

Một khi đã hôn liền như xe đứt thắng không dừng lại được.

Cảm giác giữa mày tê dại ngứa ngáy, Lục Uyển Đình mở mắt nhìn thấy Kỳ Thanh, liền giơ tay ôm lấy người đè dưới thân, ý cười ngang nhiên, "Mới sáng sớm đã muốn câu dẫn chị rồi."

Kỳ Thanh nhướng mày cười, vén mái tóc dài của Lục Uyển Đình ra phía sau, thuận thế mà ôm người này, "Hôm nay, không có công việc sao?"

"Có." Lục Uyển Đình nhớ lại lịch trình công việc hôm nay. Hôm nay công việc rất nhiều, nhưng việc này không làm chậm trễ các cô ở trên giường nị oai với nhau.

Hai người ở trên giường thân mật trong chốc lát, tắm rửa xong có nhân viên đến đưa quần áo thay

Đi ngang qua phòng trợ lý, Lục Uyển Đình thuận miệng quan tâm một chút, hỏi nhân viên, "Trợ lý Tô đi rồi sao?"

Nhân viên lắc đầu, "Không có ạ."

Lục Uyển Đình dừng bước chân lại, liếc mắt với Kỳ Thanh, hai người cười đầy ẩn ý.

Lập tức quay người trở lại đến phòng trợ lý Tô gõ cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.