Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 122: Phản công



Chị đem bản thân chị giao cho em.

Lời nói này, có quá nhiều hàm ý, Kỳ Thanh giống như được tiêm chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người phấn khích, đôi tay buộc chặt, nâng Lục Uyển Đình lên, "Em sẽ không phụ lòng của Lục tổng."

Chân bước một bước, cơ thể có chút lảo đảo, Lục Uyển Đình đặt cằm lên vai cô, trên mặt không lộ ra một tia hoảng sợ nào, ánh mắt ôn nhu nhìn Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh ngừng thở, bước lên một bước, ánh mắt Lục Uyển Đình ngày càng ôn nhu hơn, nhìn cô không chớp mắt.

Từ sô pha đến nhà tắm, khoảng cách không xa lắm, Kỳ Thanh không có gấp gáp mà đi vào, cô kiên định bước từng bước một mà đi đến nhà tắm.

Đi đến cửa nhà tắm, Lục Uyển Đình từ trên lưng Kỳ Thanh xuống, Kỳ Thanh xoay người ôm lấy Lục Uyển Đình, cô còn chưa có cõng đủ, than một câu "Nhanh như vậy đã đến rồi."

Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, "Không mệt sao?"

"Không mệt." Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình cười, hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.

"Chị còn nghĩ rằng em sẽ thấy nặng, không thể cõng chị được." Lục Uyển Đình vặn tay nắm cửa nhà tắm, ôm Kỳ Thanh đi vào trong.

Bồn rửa mặt dài rộng, ở dưới còn có tủ đựng vật dụng, cho dù có đặt đồ vật mấy trăm cân lên cũng không có vấn đề gì.

Lục Uyển Đình không hề phòng bị, đột ngột bị Kỳ Thanh bế lên đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt, đôi mắt sáng ngời, nụ cười không hề che giấu bất cứ biểu cảm nào, "Em không chỉ có thể cõng chị, mà còn bế chị được nữa nhé."

Tay Lục Uyển Đình đặt lên vai Kỳ Thanh, bàn tay ôm lấy phần gáy, "Chị đã nghiệm chứng." Cong môi cười, chủ động hôn lấy đôi môi đối phương.

Cả hai đều rơi vào trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, hôn bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ.

Cúc áo sơ mi từng cái một được cởi bỏ, tay Kỳ Thanh dao động trên làn da trắng kia, sờ đến dây cài của áo ngực.

Cô lần đầu tiên cởϊ áσ ngực của người khác, loại khoá cài này đối với cô rất quen thuộc, nhưng hiện tại nó ở trên người Lục Uyển Đình, làm cho cô thấy khẩn trương, làm thế nào cũng không thể cởi ra được.

Lục Uyển Đình không nhịn được mà cười, "Em có muốn để chị tự cởi không?"

"Không cần." Kỳ Thanh tiếp tục hôn Lục Uyển Đình, tay vẫn ở sau lưng Lục Uyển Đình mà giải khoá.

Tim Kỳ Thanh đập gia tốc, khoá áo ngực chỉ cần mở được một cái thì rất dễ dàng tháo ra được, Kỳ Thanh đã tìm được cách thức mở, đầu ngón tay giữ chặt, cởi mấy cái khoá cài còn lại.

Áo ngực được nới lỏng ra, Kỳ Thanh thích thú mà xoa xoa cái lưng mềm mại của Lục Uyển Đình, chọc đến người đang ngồi ở trên bồn rửa mặt nhũn ra, Lục Uyển Đình thở dốc, chôn ở cổ Kỳ Thanh cười.

Cái tắm này, đoán chừng chắc một hai tiếng cũng chưa tắm xong.

Kỳ Thanh rút một bàn tay ra cởi bỏ áo khoác của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình phối hợp mà giơ tay, áo khoác được cởi ra liền bị vứt bỏ trong sọt quần áo, Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn quần áo trên người, nhìn nhìn lại quần áo của Kỳ Thanh vẫn còn rất hoàn chỉnh, động thủ mà giúp Kỳ Thanh cởi ra.

Mời vừa cởϊ áσ ngoài, chuông cửa liền vang lên.

Động tác tay của Lục Uyển Đình dừng lại, quay đầu nhìn hướng cửa, một tiếng chuông nữa lại vang lên, thật sự có người ở cửa nhấn chuông.

Lúc này rồi, ai lại đến chứ?

"Có muốn đi mở cửa không?" Lục Uyển Đình hỏi một câu.

Chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, thật chói tai, muốn làm lơ cũng không được, Kỳ thanh bất đắc dĩ, "Để em đi xem là ai."

Nếu là trợ lý Hoa, vậy thì cô sẽ làm cho cô nàng chết không toàn thây.

Kỳ Thanh khép áo lại  cho Lục Uyển Đình, "Ngoan ngoãn ở đây chờ em quay lại, không được tự cởi ra."

Cô khó có một lần được làm chủ, Lục Uyển Đình rất phối hợp mà nghe lời, gật đầu, "Kỳ tổng đi nhanh về nhanh nha."

Kỳ Thanh đi mở cửa, lúc đi không quên đóng cửa nhà tắm lại.

Lục Uyển Đình nhìn nhìn rồi từ trên bồn rửa mặt đứng xuống, cầm lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng giúp Kỳ Thanh chuẩn bị sẵn.

Cô vặn vòi nước ra, cho nước rót vào trong ly để đánh răng, Kỳ Thanh đã trở lại, sắc mặt không tốt lắm, "Em gái của chị..."

Lần đầu tiên, nghe được giọng nói cộc lốc của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình có chút ngẩn ra, sau đó lại nghe thêm được nửa câu sau "...đến."

Câu hoàn chỉnh là: em gái của chị đến.

"Em gái chị?" Nước chảy vào trong ly vừa đủ dùng, Lục Uyển Đình đóng vòi nước lại, đặt cái ly sang một bên, ở ngoài nhà tắm có tiếng gõ cửa, Lục Vân Tạ ở ngoài nói vào, "Chị, chị tắm nhanh lên, em có vấn đề muốn hỏi chị."

Lục Uyển Đình cách cửa trả lời, giọng nói bình tĩnh, "Ngày mai hỏi đi."

"Không được." Lục Vân Tạ cự tuyệt.

Lục Uyển Đình do dự, nhỏ giọng hỏi Kỳ Thanh, "Có thể chứ?"

Kỳ Thanh quay đầu lại nhìn, thấy tình huống hiện tại, thở dài, "Haizz, tới thật không đúng lúc." Cô đi đến giúp Lục Uyển Đình cài lại áo ngực, lại đem từng cái cúc áo cài trở lại, dùng hành động nói cho Lục Uyển Đình biết là có thể.

Lục Uyển Đình cười xoa xoa tóc cô, "Em tắm trước đi."

Lục Uyển Đình chỉnh sửa lại quần áo đi ra nhà tắm, Lục Vân Tạ đã ngồi sẵn ở sô pha, giống như đây là nhà của cô vậy, rất tự nhiên.

"Em sao lại biết chị ở đây?" Lục Uyển Đình đi qua người xuống cái ghế sô pha bên cạnh, nhìn lên bàn thấy trên đó có mấy phần văn kiện.

Lục Vân Tạ đưa một phần văn kiện, "Em hỏi Lương Khiếu, anh ta nói cho em." Lục Vân Tạ đổi chỗ, nghiêng người ngồi gần Lục Uyển Đình, "Chị, mấy cái này em xem xong rồi, có chỗ này em không hiểu."

Lục Uyển Đình thoáng nhìn qua nhà tắm, nhỏ giọng nói, "Em cố ý đến đây phải không?"

"Chị để em ở lại công ty xem văn kiện, rồi chạy đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật chơi với phu nhân nhà chị." Lời Lục Vân Tạ rất đúng tình hợp lý, "Em có vấn đề không hiểu, đương nhiên chỉ có thể đến đây hỏi chị."

Lục Uyển Đình nhanh chóng tìm được chỗ em gái cô không hiểu. "Ngày mai, em có thể hỏi."

Ngoài miệng nói vậy, sau khi cô xem xong, vẫn giảng giải cho em gái nghe.

Lục Uyển Đình nói xong, Lục Vân Tạ từ trong túi xách lấy ra một cây bút đưa cho cô, chỉ chỉ văn kiện trên bàn trà nói, "Sẵn tay ký mấy văn kiện này luôn đi."

Lục Uyển Đình: "..."

Tay Lục Vân Tạ cầm bút cười khanh khách, "Ký xong em sẽ đi ngay, không quấy rầy chị với chị dâu."

Trong nhà tắm có tiếng nước, Kỳ Thanh vẫn còn tắm, Lục Uyển Đình tiếp nhận cây bút trên tay, thuận tay cầm luôn cái nắp trên tay Lục Vân Tạ, đóng cây bút lại đưa cho em gái, "Ngày mai chị sẽ ký, hiện tại em đi khỏi đây cho chị."

Nếu không đi, chị cô sẽ tức giận.

Lục Vân Tạ đem phần văn kiện bỏ vào trong túi, "Được, hiện tại em đi liền."

Ở lại ăn một bữa cơm gì đó cũng không dám nói.

Lục Uyển Đình xách người mang ra tới cửa, Lục Vân Tạ nhắc nhở cô, "Ngày mai 9h, có một cuộc họp, chị đừng ngủ quên."

"Chị biết rồi." Lục Uyển Đình mở cửa đẩy Lục Vân Tạ ra ngoài, "Trên đường cẩn thận." Nói xong đóng cửa lại

Không khí lúc nảy đã bị phá huỷ, Lục Uyển Đình đứng ở phòng khách một lát, rồi lại đi vào nhà tắm.

Người ở trong nhà tắm đang tắm rửa, bị tiếng mở cửa làm cho hoảng sợ, lau nước trên mặt mở mắt nhìn Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh che chắn trước ngực, "Vân Tạ đi rồi sao?"

Lục Uyển Đình đi đến chỗ cô, đứng dưới vòi hoa sen, cái áo sơ mi thấm nước trở nên trong suốt, quần áo vì bị thấm ướt mà bám sát lên da thịt, phác hoạ ra đường cong uốn lượn.

"Đi rồi." Lục Uyển Đình giang tay đem Kỳ Thanh vào trong lòng ngực, mấy cái cúc áo cộm lên da Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình cúi đầu hôn lên vai Kỳ Thanh, cười nói, "Lại phiền Kỳ tổng giúp chị cởϊ qυầи áo."

Quần áo ướt đẫm bị ném trên mặt đất, Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình, cảm thụ lấy nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của đối phương, nhẹ thở dốc, tay di chuyển xuống phía dưới.

Lục Uyển Đình đè tay cô lại cười cười, "Tắm trước đã." Cô xoay lưng về phía Kỳ Thanh, duỗi tay lấy sữa tắm.

Kỳ Thanh cầm lấy, "Để em giúp chị."

Nói tắm rửa, Kỳ Thanh nghiêm túc, tâm không có chút tạp niệm nào mà giúp Lục Uyển Đình tắm.

Nhưng không được bao lâu, trong đầu cô vẫn có tạp niệm, cô giúp Lục Uyển Đình bôi sữa tắm lên, vuốt ve làn da trắng nõn, lực đạo trên tay tăng thêm.

Lục Uyển Đình nhích ra hai bước, cười đem vòi hoa sen nhường cho Kỳ Thanh, "Em đi ra ngoài trước đi."

Lúc Lục Uyển Đình đi vào thì Kỳ Thanh đã tắm xong, xối hết bọt ở trên người là có thể đi ra ngoài.

"Em cùng chị tắm lại lần nữa." Kỳ Thanh lại bôi sữa tắm lên lần nữa, thật sự cùng tắm với Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình ôm lấy cô, "Em sao lại đáng yêu quá vậy."

Tắm rửa xong, làm khô tóc, Kỳ Thanh thu thập quần áo vứt loạn trong nhà tắm, Lục Uyển Đình đứng ở cửa nhìn nhìn, không có đi vào hỗ trợ mà xoay người trở về phòng ngủ.

Kỳ Thanh thu thập xong, trở lại ngủ, thấy Lục Uyển Đình đã nằm ở trên giường, hai tay nắm lấy góc chăn, thấy cô liền nở nụ cười.

Dáng vẻ rất ngoan ngoãn, vừa mềm mại lại vừa ngon.

Trong lòng Kỳ Thanh động lòng, đóng cửa phòng lại nhanh chóng đi qua, ở dưới chăn, Lục Uyển Đình mặc áo ngủ của cô, lúc cô xốc chăn lên đã nhìn thấy vòng eo nhỏ tinh tế, Kỳ Thanh đá rơi dép trong chân vui vào ổ, phủ người lên cơ thể Lục Uyển Đình, tim đập thình thịch như tiếng trống nổi lên sắp ra trận.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt giữa trán, Kỳ Thanh vuốt ve mái tóc của Lục Uyển Đình, giọng nói mềm như bông mà gọi "Uyển Đình."

Lục Uyển Đình ừ nhẹ một tiếng, ôm lấy Kỳ Thanh, khoé miệng nụ cười ngày càng lớn, hai mắt nhu tình nhìn Kỳ Thanh khẽ gọi "Kỳ Thanh."

Ngực Kỳ Thanh tê dại kéo chăn lên che đầu, trong bóng đêm tìm lấy cánh môi của người bên dưới, mê mẫn mà mút lấy cái môi đó.

Chăn từ trên người rơi xuống, Kỳ Thanh mở mắt ra, Lục Uyển Đình vẫn còn đang nhắm mắt, giữa mày cau nhíu lại, hơi thở loạn lên, chỉ còn tiếng hừ nhẹ.

"Uyển Đình." Kỳ Thanh cúi đầu ở bên tai Lục Uyển Đình khẽ gọi tên người cô yêu, dưới ánh sáng mờ nhạt, cơ thể của Lục Uyển Đình vì động tình mà ửng hồng, khẽ rùng mình, Kỳ Thanh khẽ cắn lấy vành tai của cô, nhu nhu mà gọi "Bảo bối nhi."

Một tiếng gọi bảo bối nhi làm cho cả người Lục Uyển Đình thả lỏng, cô nắm chặt lấy khăn trải giường, một chút ý thức còn sót lại cũng đều đã tan ra.

Vài lần qua đi, Kỳ Thanh nằm ở trên người cô tạm nghỉ, cái cảm giác được khống chế Lục Uyển Đình làm cho tinh thần của cô được thoả mãn vô cùng lại thêm phần suиɠ sướиɠ.

Lục Uyển Đình hồi phục lại hô hấp, một tay ôm lấy Kỳ Thanh, một vai vuốt nhẹ lên tóc, "Mệt sao?"

Giọng nói khàn khàn gợi lên cảm xúc trong người Kỳ Thanh, Kỳ Thanh ở trên môi cô mà hôn hôn, nhìn đồng hồ mới có 8h hơn, "Không mệt."

"Buồn ngủ sao?" Ánh mắt Lục Uyển Đình sủng nịnh

Sao có thể mệt chứ, hiện tại tinh thần cô rất sảng khoái, Kỳ Thanh lắc lắc cổ tay, "Không buồn ngủ."

Lục Uyển Đình cong môi cười, xoay người đổi vị trí, nắm lấy hai tay Kỳ Thanh mà ấn lên đầu giường, "Vậy chúng ta tiếp tục." Cúi đầu hôn cô nhiệt tình.

Xoay người làm chủ, dễ như trở bàn tay.

...

Sáng ngày hôm sau, Kỳ Thanh tỉnh lại trong lòng ngực của Lục Uyển Đình, cô vừa động, Lục Uyển Đình cũng tỉnh theo, sáng sớm liền chào nhau bằng một nụ hôn triền miên, thoả mãn rồi mới cười mở miệng nói chào buổi sáng.

Tối hôm qua, Kỳ Thanh không nhớ rõ ngủ từ lúc nào, những mà sau một giấc ngủ đầu óc cô đã thanh tỉnh, Kỳ Thanh nhấc chăn lên nhìn phía dưới, cô và Lục Uyển Đình còn không có mặt quần áo, trên người toàn bộ là dấu vết của tối hôm qua.

Áo ngủ hai người rơi trên mặt đất, Lục Uyển Đình xuống giường, nhặt áo ngủ mặt vào, "9h chị có cuộc họp, lát nữa chị đến công ty, em ngủ tiếp đi."

Lục Uyển Đình thắt dây lưng áo ngủ cùng cô nói chuyện, Kỳ Thanh duỗi tay bắt lấy áo ngủ của cô, do dự hỏi, "Chị... không mệt sao?" Đôi mắt nhìn tới eo rồi bụng.

Lục Uyển Đình cuối người chống tay ở mép giường, nghiêng đầu hôn cô, "Cánh tay có chút mỏi."

Kỳ Thanh thẹn thùng che mặt, cô không chỉ có cánh tay rã rời, mà eo cũng rã rời, lưng cũng rụng rời luôn.

Lục Uyển Đình cười lấy tay Kỳ Thanh ra, "Tập luyện nhiều thì tốt rồi."

Ý là tập luyện trên giường sao, ánh mắt Kỳ Thanh sáng lên, về sau Lục Uyển Đình nằm dưới sao?

Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, "Chị nói là tập cử tạ, chạy bộ, đừng có hiểu sai."

Lúc đến công ty vẫn còn sớm, Lục Vân Tạ đem phần văn kiện cần ký ngày hôm qua cho cô ký, Lục Uyển Đình ký xong, ngẩng đầu phát hiện ánh mắt em gái mình có chút không đúng, cô đưa văn kiện cho em gái, thuận miệng hỏi, "Làm sao vậy?"

Lục Vân Tạ cúi người kéo cổ áo cô lại, tiếp nhận văn kiện, "Chị, chị và chị dâu, tính toán cứ sống như vậy sao?"

"Hửm?" Lục Uyển Đình nghe không hiểu lắm.

"Lãnh chứng nhưng không tổ chức kết hôn." Lục Vân Tạ móc ra trong túi một cái danh thiếp, "Mẹ bảo em đưa cho chị."

Lục Uyển Đình nhìn qua danh thiếp, là nhà thiết kế hôn lễ.

Lục Uyển Đình cười cười, tiếp nhận danh thích, "Bọn chị còn chưa nói chuyện yêu đương xong."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.