Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 141: Phóng túng.



Cả cơ thể hai người đều hoà vào trong dòng nước ấm, Kỳ Thanh không cách nào mà nắm bắt được nước trong hồ, chỉ có thể ôm chặt người trước mặt, Lục Uyển Đình khắc chế, cô vẫn nhớ rõ chỗ này không phải là phòng ở của các cô, không có quấn lấy Kỳ Thanh không dứt.

Con người khi ở trong nước sẽ cảm thấy bất an, Kỳ Thanh dựa vào lồng ngực Lục Uyển Đình há miệng thở dốc, cánh tay gắt gao ôm lấy Lục Uyển Đình, trên người Lục Uyển Đình đều là những vết cào đỏ, trên cánh tay, vai, lưng đều là dấu vết mà Kỳ Thanh để lại.

Làn da trắng nón rất mẫn cảm, dùng sức một tí thôi, cũng sẽ làm ra từng dấu vết đỏ.

Lục Uyển Đình cười ôn nhu với Kỳ Thanh, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng, người trong lồng ngực thở gấp nói không thành câu, nhìn những dấu do mình gây ra, hỏi Lục Uyển Đình "Đau không chị?"

Lục Uyển Đình khẽ hôn lên trán Kỳ Thanh, cười vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe quanh quẩn bên tai Kỳ Thanh, "Bả vai có chút đau."

Bả vai gần với cổ, trong lúc Kỳ Thanh đắm chìm trong tình yêu đã cắn vài cái, Lục Uyển Đình cười cho cô xem chỗ bị cắn.

Dấu răng cũng chưa tan đi, Kỳ Thanh đến gần hôn hôn lên đó, cảm giác vừa đau lại vừa tê dại, Lục Uyển Đình cười nắm lấy cằm Kỳ Thanh đặt lên môi một nụ hôn, "Không đau."

Các cô ở hồ nước nóng chơi thật lâu, Kỳ Thanh buông Lục Uyển Đình ra, đỡ vách hồ đề nghị, "Chúng ta về phòng đi."

Ở trên giường, cô có thể nắm lấy khăn trải giường cắn chặt, đem những cảm giác cần phát tiết lên đó, không cần làm đau Lục Uyển Đình.

"Được." Lục Uyển Đình luôn chiều theo ý cô.

Áo tắm dài bị vứt ở trên mặt đất, khăn tắm ở trên người Kỳ Thanh bây giờ cũng một nửa trên bờ một nửa dưới nước, hai người rời khỏi hồ bơi, cứ khoả thân như vậy đi vào nhà tắm.

Lục Uyển Đình ôn nhu săn sóc, để Kỳ Thanh tựa lên vai mình, điều chỉnh nước độ ấm vừa phải, cầm vòi hoa sen tắm rửa giúp cô.

Tắm xong, ôm Kỳ Thanh đến phòng thay đồ mặc quần áo vào, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, đều là tự tay cô làm.

"Được rồi." Lục Uyển Đình hôn hôn lên môi Kỳ Thanh, xoa mái tóc vừa mới được gội xong vẫn còn dư vị mùi sữa tắm, "Có thể về phòng rồi."

Kỳ Thanh còn nhớ rõ bộ bikini ở trên ghế dài, những cái khác không cần dọn dẹp, chỉ cần mang bikini về là được, cô đang muốn nhắc nhở Lục Uyển Đình thì Lục Uyển Đình cũng nghĩ đến, "Còn có cái để quên."

Cô để Kỳ Thanh ngồi ở phòng thay đồ chờ, đi đến ghế dài cầm lấy bộ bikini.

Áo tắm cũng đã sớm được công năng của cái ghế dài sấy khô, Lục Uyển Đình bỏ vào túi.

Quay đầu nhìn thấy Kỳ Thanh vẫn luôn nhìn cô, Lục Uyển Đình cúi người hôn Kỳ Thanh, nắm tay dắt đi, "Hiện tại có thể đi rồi."

Nhân viên phục vụ thấy các cô đi ra, mặt mỉm cười chào, "Lục tổng, phu nhân, hai người đã ngâm xong rồi sao?"

"Ừ." Lục Uyển Đình nắm chặt lấy tay Kỳ Thanh, nhìn sang phòng cách vách, cửa đóng lại, không nhìn ra được là trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết còn ngâm nước nóng hay là đã đi về phòng rồi, "Trợ lý Tô và người đi cùng cô ấy đâu?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười, "Nửa giờ trước hai người đó đã đi về phòng."

Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh cũng đi về phòng.

Vừa đến phòng, Kỳ Thanh đã nằm bất động ở sô pha, cầm lấy điện thoại và lướt một vòng bạn bè, Lục Uyển Đình cầm nước ngồi xuống bên cạnh cô, vừa thấy trên vòng bạn bè là hình Kỳ Thanh cầm nhẫn cầu hôn cô.

Kỳ Thanh nhấn vào tấm ảnh phóng to ra, xem xong rồi lưu lại.

Lén trộm hình nhân viên chụp mà vui vậy sao.

Lục Uyển Đình cười ôm chặt cô, "Sao lại không đi hỏi trực tiếp bọn họ?"

Hình ảnh được đăng lên độ phân giải đều bị nén lại, không được rõ nét.

Lời nói của cô nhắc nhở Kỳ Thanh, Kỳ Thanh lấy nước của Lục Uyển Đình uống một ngụm, sau đó nhìn thấy trợ lý Hoa đã đăng chín tấm hình.

Trong công ty người có khả năng chụp hình nhiều nhất là ai? Đương nhiên là trợ lý Hoa rồi.

Kỳ Thanh vừa mới gửi đi [Tiểu Hoa.] thì trợ lý Hoa đã gửi loạt ảnh qua cho cô, gửi xong còn gửi thêm một cái video, "Kỳ tổng, đây là video."

Video không có mã hoá, nhấn vào là có thể xem được nội dung bên trọng, Kỳ Thanh tải video xuống, Lục Uyển Đình ôm cô nhẹ nhàng nói, "Cho chị xem đi."

"Xem chị khóc sao?" Kỳ Thanh không muốn sống mà trêu ghẹo Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình vẫn thong dong, câu môi cười, "Xem ra đêm nay tiểu Kỳ tổng muốn khóc cả đêm nha."

Kỳ Thanh nhanh tay che miệng đang muốn nói bậy của Lục Uyển Đình lại,  "Không được nói tới vấn đề này."

Tiếng cười từ khe hở của ngón tay truyền ra tới, Lục Uyển Đình lấy đầu lưỡi chạm vào lòng bàn tay Kỳ Thanh, hơi thở nóng rực cũng phả vào trong lòng bàn tay, tim Kỳ Thanh đập không kiểm soát được, xoay người đè Lục Uyển Đình nằm trên sô pha.

Lục Uyển Đình tuỳ tay đặt nước sang một bên, xoa xoa đầu tóc Kỳ Thanh, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, khoé miệng cô cong lên, ôn nhu cổ vũ, "Tiểu Kỳ tổng cố lên."

Tiếng nói ôn nhu này làm cho cả trái tim Kỳ Thanh chỉ có một mình Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh đem điện thoại vứt sang một bên, rồi lôi kéo quần áo của Lục Uyển Đình xuống, có hai cái cúc áo rơi trên sàn, phát ra âm thanh.

Lục Uyển Đình liếc mắt nhìn trên mặt đất, cười ôm lấy gáy Kỳ Thanh, cười đón nhận nụ hôn của Kỳ Thanh.

Quấn nhau từ sô pha đến giường, quần áo của hai người rơi trên mặt đất, tấm màn mỏng được vén lên rồi lại rơi xuống, kim cương và phỉ thuý dưới ánh đèn mờ nhạt giao hoà chiếu sáng lẫn nhau, Lục Uyển Đình hơi ngẩng đầu lên, mười ngón tay ôm lấy cổ Kỳ Thanh, khoé miệng còn treo nụ cười tươi.

Đêm cầu hôn, hai người phóng túng suốt một đêm.

Cùng ngày Kỳ Thanh cầu hôn Lục Uyển Đình, cũng là ngày mà trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết xác nhận quan hệ với nhau.

...

Giám đốc sắp xếp phòng của các cô kế bên nhau, sau khi ngâm nước nóng trở về, thì ai về phòng người nấy.

Các cô đã xác định quan hệ với nhau, có phải là nên ngủ với nhau không?

Tần Phụ Tuyết tới tới lui lui do dự vài lần, tay đặt ở trên then cửa nâng lên rồi lại buông xuống, vẫn không hạ được quyết tâm đi tìm trợ lý Tô.

Trợ lý Tô đang nằm ở trên giường, vẫn còn đắm chìm trong cái ôm hôn ở hồ nước nóng.

Trên cánh môi vẫn còn độ ấm mà mùi hương của Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô vuốt vuốt cánh môi mình, nhịn không được mà cười, lúc này đây đã không còn bị men rượu chi phối nữa, cũng không lén lút sau khi ngủ, mà cái này cô và Tần Phụ Tuyết ở trong trạng thái tỉnh táo nhất mà hôn môi.

Trợ lý Tô lăn lộn ở trên giường vài vòng, hoàn toàn biến thành người đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt.

Ôm chăn lăn sang bên trái, cô nhớ tới lúc Tần Phụ Tuyết ôm lấy cô, giống như muốn đem cô giam vào trong thế giới của Tần Phụ Tuyết, ôm chăn lăn sang bên phải, cô lại nghĩ tới Tần Phụ Tuyết nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô.

Một lát sau, cô cảm thấy cơ thể của cô còn nóng hơn so với hồ nước nóng.

Trợ lý Tô nhắn cho Tần Phụ Tuyết, [Ngủ rồi sao?]

Tần Phụ Tuyết đang ở cửa do dự nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Tô, trả lời lại [Vẫn chưa.]

Thấy tin nhắn này có chút lạnh, Tần Phụ Tuyết chủ động hỏi cô, [Có muốn đi ăn cái gì không?]

Trợ lý Tô nắm lấy góc chăn, trái tim nhỏ đập loạn, "Tôi muốn ăn em ~]

Ngày đầu tiên yêu đương mà chơi lớn vậy sao?

Lão cẩu độc thân nhiều năm không khỏi đỏ mặt, Tần Phụ Tuyết cất điện thoại thả lại trong túi, khoé miệng không khống chế được mà nhếch lên.

Đợi hai phút, trợ lý Tô không thấy tin nhắn trả lời lại, từ trên giường ngồi dậy.

Có phải cô lại doạ đến Phụ Tuyết không?

Trợ lý Tô lập tức nhắn một cái tin đi qua [Tôi nói giỡn.]

Tin nhắn vừa gửi đi thì ở bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

Trợ lý Tô đi qua mở cửa, Tần Phụ Tuyết đứng ở cửa, nghiêm túc với cô mà nói, [Trợ lý Tô, tôi tới đưa đồ ăn.]

Trợ lý Tô nhìn thoáng qua tay Tần Phụ Tuyết, hai tay trống trơn, cái gì cũng không có.

Giờ cô mới phản ứng lại Tần Phụ Tuyết đến đưa cái gì, trong lòng Tô Hoài Sương ấm áp, mở đôi tay ra chủ động ôm, "Phụ Tuyết ~"

Cô mang đôi dép lê so với Tần Phụ Tuyết lùn hơn nhiều, cánh tay Tần Phụ Tuyết rất dài, duỗi tay một cái đã ôm trọn lấy trợ lý Tô "Buổi tối, có thể ngủ ở phòng chị chứ?" Ôm trợ lý Tô đi vào trong phòng.

Trợ lý Tô đưa chân ra nhẹ nhàng đóng cửa lại, trợ lý Tô câu lấy cổ của Tần Phụ Tuyết xuống, cô dán lên chóp mũi Tần Phụ Tuyết mà cười "Có thể a."

Hoan nghênh đã đến.

Trợ lý Tô giương môi, hôn lên, Tần Phụ Tuyết mổ một chút, bế trợ lý Tô đi đến mép giường.

Tần Phụ Tuyết cẩn trọng mà buông trợ lý Tô ra, cô gạt vài sợi tóc trên trán của trợ lý Tô ra, từ trên cao mà nhìn trợ lý Tô, gương mặt có chút nghiêm túc, "Hoài Sương, chị còn nhớ lời ngày hôm đó đã nói với tôi sao?"

Tô Hoài Sương nghe được những lời này trong lòng có chút méo mó, Tần Phụ Tuyết không phải ghi hận chứ, cố ý trả thù cô sao?

Bộ dáng của Tô Hoài Sương bây giờ như con hamster nhỏ vừa mới trộm được đậu phộng rồi bị người ta cướp mất, cô kinh ngạc ngây người.

Tần Phụ Tuyết cười tươi, cô lôi kéo tay của trợ lý Tô đặt lên ngực mình, "Tôi nói này có bóng ma, là buổi tối hôm đó chị lưu lại, chị phải có cách làm nó tiêu biến đi."

Không phải trả thù à, tâm Tô Hoài Sương được thả lỏng, hơi suy tư một chút, ngẩng đầu bò đến bên tay Tần Phụ Tuyết thì thầm, "Đêm nay, em nói cái gì thì tôi cũng không bỏ chạy."

Để cho Tần Phụ Tuyết làm chuyện giống đêm đó vậy.

"Tô Hoài Sương." Tần Phụ Tuyết đè cái gáy cô lại, nghiêng đầu cười khẽ bên tai cô, Tô Hoài Sương nín thở, đón chờ Tần Phụ Tuyết nói câu kia với cô, nhưng mà Tần Phụ Tuyết lại nói, "Tôi thích chị."

"Phụ Tuyết?" Trợ lý Tô kinh ngạc.

Tần Phụ Tuyết kéo chăn qua nằm xuống vị trí bên canh, che lại cơ thể, nhắm mắt nói, "Ngủ."

Cái ngủ này sao mà thuần khiết quá a.

Tô Hoài Sương bò đến trước mặt Tần Phụ Tuyết "Chúng ta không làm chuyện khác sao?" Cô cuối đầu nhìn quần áo của cả hai, kéo kéo góc áo của Tần Phụ Tuyết, "Quần áo của chúng ta còn chưa cởi."

Cởϊ qυầи áo thì không thể nào mà ngủ ngon được, Tần Phụ Tuyết duỗi tay đem trợ lý Tô ôm vào trong ngực, "Mặc quần áo ngủ, những chuyện khác không cần làm."

Tô Hoài Sương ngẩng đầu, hôn hôn lên cằm Tần Phụ Tuyết, không an phận mà trêu chọc Tần Phụ Tuyết, "Chúng ta đã ở bên nhau."

"Chúng ta ở bên nhau còn chưa được hai tiếng." Tần Phụ Tuyết đè đầu cô lại "Ngủ ngon."

Ngủ ngon, một đêm khó ngủ.

Trợ lý Tô hưng phấn thức đến nửa đêm, sau khi Tần Phụ Tuyết ngủ, cẩn thận mà tới gần cô, từ giữa mày hôn đến chóp mũi, từ cánh môi đến vài tai, lén lút hôn từ chỗ này đến chỗ khác.

Chờ đến khi người này an phận mà ngủ, thì người vốn dĩ đang ngủ hé mắt nhìn người kia một cái, cong môi lên cười.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã mọc lên đỉnh núi.

Lục Uyển Đình ngủ trong lòng ngực Kỳ Thanh, Kỳ Thanh vừa động, cô cũng tỉnh dậy theo, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào, vừa lúc chiếu vào hai người, Lục Uyển Đình nói chào buổi sáng với Kỳ Thanh, "Sớm."

Giọng nói khàn khàn gợi lên ký ức tối hôm qua, trong lòng Kỳ Thanh ngứa ngáy, liền tặng ngay một nụ hôn buổi sớm, chờ nụ hôn kết thúc, cười đáp lại, "Sớm."

Rửa mặt xong, Lục Uyển Đình hỏi Kỳ Thanh, "Hôm nay, em muốn chơi cái gì?"

Ở suối nước nóng ngoài hồ nước nóng, còn có rạp chiếu phim, KTV xa hoa, trò chơi thực tế ảo, giải trí ở trong nhà, ở bên ngoài còn có leo núi, câu cá, nướng BBQ.

Kỳ Thanh đang suy nghĩ cách che đi mấy cái dấu hôn, động tác trên tay ngừng lại, hôm nay còn chơi sao?

Lục Uyển Đình thấy vậy đi qua ôm lấy bả vai Kỳ Thanh, giúp cô bẻ cổ áo, "Câu cá, leo núi, em muốn chơi cái gì?"

"Đã đến đây rồi thì tuỳ thiện thoải mái chút đi." Kỳ Thanh ngẩng đầu hôn hôn.

"Ở sau núi có một cái đình hóng gió, bên đó có ít người." Lục Uyển Đình cười sâu xa, lúc Kỳ Thanh đẩy cô ra, cô ôm ngược lại, vẻ mặt đứng đắn mà giải thích, "Thích hợp với ngắm cảnh nga."

Có phải đi ngắm cảnh hay không thì chính Lục tổng rõ nhất thôi!

Kỳ Thanh liếc Lục Uyển Đình một cái, "Đi ăn sáng."

Hai người đi xuống lầu dưới, đang ăn sáng thì trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết đi tới.

Ánh mắt Kỳ Thanh đảo qua hai người, từ khoảng cách này không thể nhìn ra được mối quan hệ hiện tại của hai người, Lục Uyển Đình nhìn thấy trạng thái của trợ lý Tô khá tốt, trong lòng đoán được bảy tám phần.

"Lục tổng, Kỳ tổng." Trợ lý Tô ngồi xuống đối diện với hai cô, giơ tay gọi nhân viên, mang đến hai phần điểm tâm sáng.

Tần Phụ Tuyết ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện với ánh mắt đánh giá của Kỳ Thanh, lại nhìn sang Lục Uyển Đình, nhắc nhở Kỳ Thanh, "Cậu cứ nhìn mình như vậy, sẽ có người ghen đó nha."

"Tôi sẽ không..." Lời nói ra rồi trợ lý Tô mới kịp phản ứng, Tần Phụ Tuyết nói không cô mà là Lục tổng.

Lục Uyển Đình mỉm cười, buông ly nước, ánh mắt đảo qua hai người, cuối cùng dừng ở trên người Tần Phụ Tuyết, "Hai người đã ở bên nhau?"

Trợ lý Tô quay sang nhìn phản ứng của Tần Phụ Tuyết.

Mặt Tần Phụ Tuyết nóng lên, có một loại cảm giác bị vả mặt.

Cô thừa nhận, "Ân, chúng tôi ở bên nhau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.