Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 164: - 165



Chương 164: Hoa cưới.

Hai thê thê lại chơi trò tình thú gì nữa đây?

Trợ lý Tô rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, Kỳ tổng căn bản không có lời nào muốn nói với cô, này là do Lục tổng gợi chuyện thôi.

Lục tổng ăn ghen đến trên đầu cô rồi sao?

Cô chỉ là cùng Kỳ tổng tâm sự một tí thôi mà, cũng đâu có làm chuyện gì khác đáng giá để Lục tổng phải ghen, hiện tại nói chuyện cũng không thể sao?

Trợ lý Tô suy nghĩ lại lần nữa, Kỳ Thanh cũng cẩn thận suy đoán, Lục Uyển Đình muốn để cho cô nói với trợ lý Tô, Tần Phụ Tuyết muốn kết hôn với cô ấy.

Cô đâu có ngốc tới mức ở ngay lúc này mà nói Tần Phụ Tuyết muốn tặng áo cưới cho cô ấy, phá hư niềm vui bất ngờ của Tần Phụ Tuyết dành cho trợ lý Tô.

Kỳ Thanh cười trả lời, "À đúng rồi, em có ít lời muốn nói với trợ lý Tô." Cô từ sô pha đứng lên, làm tư thế chuẩn bị cùng với trợ lý Tô rời khỏi văn phòng.

Lại muốn tâm sự riêng với nhau? Trợ lý Tô cảm giác sau lưng lạnh lẽo, theo bản năng nắm chặt lấy hồ sơ trong tay.

Không cần quay đầu lại cô cũng có thể biết được. Hiện tại, Lục tổng nhất định là đang nhìn chằm chằm cô.

Lục tổng đào hố cho Kỳ Thanh nhảy hố nhưng mà tác dụng ngược lại, bây giờ thành đào hố chính mình, cô trơ mắt nhìn Kỳ Thanh và trợ lý Tô cùng nhau rời khỏi văn phòng của cô, không còn lời nào để nói.

"Kỳ tổng, cô có chuyện gì muốn nói với tôi?" Các cô đi không xa, cửa văn phòng tổng tài đóng lại, hai người đứng ở chỗ các cánh cửa văn phòng vài bước.

Trợ lý Tô chỉ chỉ hồ sơ trong tay, "Tôi còn phải đưa hồ sơ Lục tổng vừa ký đến bộ phận tài chính."

Ý là chúng ta không nói chuyện lâu lắm đâu.

Mắt Kỳ Thanh nhìn về cánh cửa đang đóng chặt, "Tôi với cô cùng nhau đến bộ phận tài chính đi, vừa đi vừa nói."

"... thôi được rồi." Do dự ba giây, trợ lý Tô đáp ứng.

Hai người cùng nhau đi đến thang máy, Kỳ Thanh hỏi, "Trợ lý Tô, cô định khi nào thì cầu hôn Phụ Tuyết?"

Chuyện Kỳ tổng muốn nói với cô chính là chuyện này sao? Trên mặt trợ lý Tô hơi sửng sốt, nhớ đến đề tài phía trước các cô còn chưa nói xong.

"Tôi chưa nghĩ xong nữa." Cô nhìn lịch vạn niên, mấy ngày còn lại của tháng này, ngày nào cũng phù hợp cho chuyện cưới hỏi.

Không chỉ có tháng sau mà mấy tháng sau nữa, cô đã xem hết ngày lành của năm nay, phát hiện có rất nhiều ngày hợp chuyện cầu hôn.

Sự lựa chọn có quá nhiều cũng làm con người ta khó mà quyết định được.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, nhấn một cái cửa liền mở, đi vào thang máy, trợ lý Tô ấn nút tầng lầu cần đi, sau đó ấn nút đóng cửa lại. Nhân cơ hội này Kỳ Thanh liếc nhìn tin nhắn Tần Phụ Tuyết đã gửi đến cho cô.

Thang máy từ từ đi xuống dưới, Kỳ Thanh ngước mắt nhìn trợ lý Tô, "Vậy nhẫn cầu hôn đâu? Mang theo bên người sao?"

Cái này làm sao có thể mang theo bên người được, trợ lý Tô nở nụ cười, "Không có, nhẫn tôi đặt ở nhà."

"Lỡ đâu có cơ hội cầu hôn mà nhẫn lại không có thì phải làm sao?" Kỳ Thanh nhắc nhở cô, "Hơn nữa, cô không sợ để ở nhà, Phụ Tuyết sẽ thấy sao?"

"Thế nhưng tôi lại hy vọng cô ấy có thể thấy." Thang máy dừng lại, các cô không vội vàng đi ra ngoài mà nói tiếp, "Tốt nhất là sau khi thấy được, có thể chủ động cầu hôn với tôi."

Trợ lý Tô không chỉ chuẩn bị tâm lý đi cầu hôn người ta, mà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý được cầu hôn.

"Cô đi vào đưa hồ sơ đi, tôi ở đây chờ cô." Kỳ Thanh đi ra thang máy, đứng ở ven tường cùng cô nói chuyện tiếp, "Chờ cô trở lại, chúng ta tiếp tục nói."

Chờ trợ lý Tô đến bộ phận hành chính, Kỳ Thanh trả lời lại tin nhắn của Tần Phụ Tuyết, [Phụ Tuyết, không mấy cậu dùng áo cưới cầu hôn đi.]

Dùng áo cưới cầu hôn so với nhẫn còn độc đáo hơn nhiều, cô giờ lại hối hận lúc cầu hôn chỉ dùng có một chiếc nhẫn để cầu hôn, quá mức bình thường.

May mắn là chiếc nhẫn cô cầu hôn không hề bình thường, là loại phỉ thuý cực phẩm của thời vua chúa, còn chưa kể nó là báu vật gia truyền của nhà họ Kỳ. Địa điểm cầu hôn càng không bình thường, chọn nơi rất có ý nghĩa.

Tần Phụ Tuyết đóng cái hộp lại, đem hộp cất vào chỗ cũ, đi đến phòng khách tiếp tục nhắn tin với Kỳ Thanh.

Cô nhấp vào biểu tượng giọng nói mà nói từng chữ biến thành tin nhắn văn bản, [Quá nhanh rồi. Hiện tại, mình sẽ tìm một ngày nào đó thích hợp đem quà tặng cho chị ấy.]

Tần Phụ Tuyết vẫn kiên trì như cũ là tặng quà chứ không cầu hôn.

Kỳ Thanh đỡ trán, cái vấn đề là trợ lý Tô thích cái áo cưới này, nếu không thì thử làm cái gì, nhưng phía sau việc thích cái áo cưới này chính là muốn cùng Tần Phụ Tuyết kết hôn, sao điểm này Tần Phụ Tuyết lại không hiểu rõ?

Kỳ Thanh hướng dẫn từng bước, [Vậy sau khi cậu tặng áo cưới thì sao? Khi nào mới cầu hôn trợ lý Tô? Rồi lấy cái gì mà cầu hôn nữa?]

Cô thử tưởng tượng Lục Uyển Đình là Tần Phụ Tuyết, nếu Lục Uyển Đình tặng áo cưới cho mình xong lại không nhắc tới chuyện kết hôn...

Trời ạ... nghĩ thôi cũng đã không thở được.

Vấn đề mà cô hỏi Tần Phụ Tuyết trả lời rất đơn giản, nhanh chóng soạn tin nhắn lại [Thì tìm ngày nào đó thích hợp lấy nhẫn cầu hôn thôi.]

Ánh mắt trời từ ô cửa kính trong suốt chiếu vào, Tần Phụ Tuyết ngồi trên sô pha, dựa người lên đó, tiếp tục soạn tin nhắn, [Hay là nhẫn và áo cưới đưa cùng nhau.]

Đưa hồ sơ cho phó tổng bộ phận tài chính nói thêm hai câu thì trợ lý Tô đã rời khỏi bộ phận tài chính.

Tiếng gót giày chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang, nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Kỳ Thanh không cần ngẩng đầu đã biết trợ lý Tô đã quay lại.

Cô trả lời Tần Phụ Tuyết tự suy nghĩ cho kỹ đi, sau đó cất điện thoại không nói chuyện với Tần Phụ Tuyết nữa.

Hai người đi vào thang máy, Kỳ Thanh ấn nút đóng cửa thang máy lại, ở trong thang máy tiếp tục cùng trợ lý Tô nói chuyện, trợ lý Tô nhìn Kỳ Thanh mà cười như hoa nở, "Kỳ tổng, có phải Lục tổng biết tôi và cô nói đến chuyện cầu hôn không?"

"Ân." Ánh mắt hai người nhìn nhau, sau đó bật cười, trợ lý Tô than một câu, "Về sau tôi có nên giữ khoảng cách với cô không?"

Ở trong cùng một cái thang máy rồi trong xe, bảo trì khoảng cách kiểu gì?

Lục Uyển Đình theo dõi camera, rất thoải mái mà nghe lén hai người kia nói chuyện.

Kỳ Thanh cười trả lời, "Đừng làm quá lên vậy, Lục tổng không phải là loại người nhỏ mọn." Cô nghĩ nghĩ nói, "Lát nữa cô còn đến văn phòng tổng tài sao?"

"Tôi về văn phòng của tôi, trong trường hợp không có việc gì, thì tôi sẽ không quấy rầy hai người." Trợ lý Tô ấn tầng lầu trong thang máy.

Thấy hai người sắp về đến nơi, Lục Uyển Đình tắt giao diện camera, tháo chiếc tai nghe không dây màu đen xuống, vờ như đang nghiêm túc xem hồ sơ, không hề chột dạ khi nghe lén người khác.

Trong công ty trang bị thiết bị nghe lén này, cô dùng chỉ mới hai lần, đây là lần thứ hai.

Kỳ Thanh trở về văn phòng, Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Thanh, đóng bút máy lại, cười nguy hiểm, "Nói chuyện với trợ lý Tô xong rồi hả em?"

"Chị muốn em nói cho trợ lý Tô biết chuyện Tần Phụ Tuyết muốn tặng áo cưới cho trợ lý Tô, còn muốn cầu hôn nữa đúng không?" Kỳ Thanh đi qua, lấy cây bút trên tay của Lục Uyển Đình, dùng bút máy mà chạm vào cằm Lục Uyển Đình, "Không nghĩ tới Lục tổng cũng sẽ có loại tâm tư này."

Cây bút máy làm bằng kim loại, độ lạnh của cây bút cọ xát qua lớp da, có một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó miêu tả ở trong cơ thể, Lục Uyển Đình nắm lấy cổ tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng kéo Kỳ Thanh một cái, Kỳ Thanh đã bị Lục Uyển Đình kéo đến gần.

Vào lúc sắp ngã trên bàn, cô nhanh chóng duỗi tay chống lên mặt bàn để ổn định lại cơ thể, cây bút máy đang vuốt ve cằm Lục Uyển Đình dần dần đi xuống cổ.

Lục Uyển Đình nghiêng nghiêng đầu, ra tay cầm lại cái bút máy đang trêu chọc ngược lại Kỳ Thanh, hỏi lại Kỳ Thanh, "Chị có loại tâm tư gì?"

"Thì chị muốn trợ lý Tô cầu hôn." Lòng bàn tay ấm áp đang khiêu khích vuốt ve cằm của cô, Kỳ Thanh lại bị Lục Uyển Đình trêu ghẹo phát ngứa, một tay cô bị Lục Uyển Đình cầm lấy, tay còn lại thì chống trên bàn để duy trì cân bằng, chỉ có thể để cho Lục Uyển Đình tùy ý muốn làm gì làm.

"Đúng vậy, chị muốn trợ lý Tô mau mau cầu hôn." Lục Uyển Đình nhướng người hôn lên môi Kỳ Thanh một cái, "Như vậy, em mới toàn tâm toàn ý mà nghĩ đến chị."

"Hoá ra là vậy." Lúc nụ hôn kia rời đi, thì Kỳ Thanh chơi trò đuổi bắt hôn ngược lại, "Em lại nghĩ là chị không thể cầu hôn thì muốn trợ lý Tô làm việc đó."

"Ai cầu hôn không quan trọng." Sợ Kỳ Thanh khó chịu, Lục Uyển Đình buông tay ra, cười ôn nhu, "Có thể kết hôn được là tốt rồi."

Kỳ Thanh xoay xoay cổ tay, vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh Lục Uyển Đình, "Công việc của chị còn nhiều không?"

"Không nhiều lắm." Mắt Lục Uyển Đình nhìn cổ tay của Kỳ Thanh, trên làn da trắng nõn kia đã xuất hiện vòng đỏ, cô cầm lấy tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng mà hôn lên vết đỏ đó, "Em muốn khi nào về nhà cũng được hết."

"Em chờ chị làm xong." Kỳ Thanh nói, "Có vài hồ sơ em còn chưa xem xong, đúng lúc hai chúng ta có thể cùng xem."

Rời khỏi tập đoàn Lục Thị, thời gian cũng còn sớm, đi được nửa đường, Kỳ Thanh nhận được tin nhắn của bên tổ chức hôn lễ, "Uyển Đình, Ôn Nguyệt hỏi chúng ta thích hoa gì, để cô ấy sắp xếp bố trí hoa cưới."

"Hoa hồng champagne." Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh, khóe miệng cong lên theo vòng cung rất đẹp, "Có một người con gái đã từng tặng hoa hồng champagne cho chị suốt sáu năm."

Người con gái ấy đang ngồi ở trên ghế phụ.

Kỳ Thanh ngượng ngùng dời ánh mắt đi, bên cạnh lại truyền đến tiếng nói của Lục Uyển Đình, cô cười nói, "Hình như chị sai rồi, không phải là sáu năm mà là bảy năm."

Ở trên đường, xe không đông đúc, Lục Uyển Đình duỗi một tay có thể đã bắt chuẩn xác tay của người ngồi bên ghế phụ, hai bàn tay đan chặt lấy nhau, "Phu nhân, hiện tại em đã có được chị, như vậy mỗi lần sinh nhật đến, em sẽ còn tặng hoa hồng champagne cho chị sao?"

Kỳ Thanh không phải là người có được rồi sẽ không biết quý trọng, cô nắm lại tay Lục Uyển Đình, "Không chỉ có sinh nhật, còn có kỷ niệm ngày cưới."

Yêu chị là hạnh phúc lớn nhất đời này của em, em chỉ chung tình và yêu một mình chị.

Vừa lái xe vừa nắm tay rất nguy hiểm, Kỳ Thanh nhéo nhéo buông tay Lục Uyển Đình ra, nhắn tin lại cho Ôn Nguyệt, "Hoa hồng Champagne."

Nhớ đến cụ bà thay cô tặng hoa cho Lục Uyển Đình sáu năm, Kỳ Thanh nói, "Uyển Đình, trước đừng về nhà, chúng ta đến tiệm hoa đi."

"Được." Lục Uyển đổi tuyến đường, chạy về hướng Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

"Chị biết em muốn đến tiệm hoa nào sao?"

Lục Uyển Đình cười nhìn cô, "Tiệm hoa Kết Duyên." Cô nói ra ý định trong lòng của Kỳ Thanh, "Em muốn đặt hoa ở tiệm đó, cho nên đến nói với bà chủ chuẩn bị hoa cho chúng ta vào tháng 5 năm sau."

Đúng là ngày càng ăn ý nhau.

Bà chủ tiệm hoa nhìn thấy Kỳ Thanh đến, nhiệt tình chào đón, thân thiện cùng cô nói chuyện phiếm, "Kỳ Thanh, lâu rồi không thấy."

Rất vui vẻ.

Lục Uyển Đình phát hiện, bản thân mình ngày càng rất dễ ghen, cô ôm lấy eo Kỳ Thanh, không cần một lời nói nào cũng đã công khai được thân phận của mình.

Hai người sánh vai đứng bên nhau, bà chủ cuối cùng cũng phản ứng lại chào hỏi Lục Uyển Đình, "Xin chào, Lục tổng."

Một cái Kỳ Thanh, một cái Lục tổng, chênh lệch lập tức thấy rõ.

Bà chủ hỏi, "Hôm nay, muốn mua hoa gì?"

"Không phải hôm nay, mà tháng 5 năm sau." Lục Uyển Đình đạm nhiên mở miệng, "Tháng 5 sang năm là hôn lễ của chúng tôi, trong hôn lễ sử dụng hoa hồng champagne trang trí cho bàn tiệc."

Danh sách khách mời đã định xong, Lục Uyển Đình đem số bàn nói cho bà chủ, "Tổng cộng có hai trăm bàn, có thể cung cấp được nhiều hoa như vậy không?"

"Có thể." Bà chủ tiếp nhận đơn hàng của hai người, "Tôi có thể cung cấp tất cả hoa cho hôn lễ của hai người." Bà nhìn Kỳ Thanh, "Nếu không có Kỳ Thanh thì tiệm hoa này đã đóng cửa."

Tiếp nhận đơn hàng của hai người nhưng mà chỉ thu tiền vốn mà thôi.

"Có thể mời tôi uống rượu mừng được không?"

"Đương nhiên là phải mời rồi." Kỳ Thanh nắm lấy tay Lục Uyển Đình, cô còn muốn cảm ơn bà chủ và cụ bà đã nguyện ý đưa hoa thay cô.

Rời khỏi cửa hàng hoa, bà chủ tặng Kỳ Thanh một bó hoa bách hợp. Ánh mắt Lục Uyển Đình u oán nhìn bó hoa Kỳ Thanh ôm trong tay. "Mỗi lần em đến, bà chủ đều tặng hoa cho em à?"

Kỳ Thanh lắc lắc đầu, cười không nói.

Chương 165: Hôn chị.

Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật cách tiệm hoa không xa, ngồi trên xe, Kỳ Thanh nhìn về hướng công ty, đang suy nghĩ xem có nên về công ty một chuyến không, đột nhiên trong lòng ngực trống không.

Trang giấy màu bánh mì bị Lục Uyển Đình làm cho nhăn nhó, Kỳ Thanh quay sang, nhìn thấy bó hoa bách hợp mà bà chủ tiệm hoa tặng cho cô, ở trước mắt cô bị Lục Uyển Đình tạo thành một vòng cung ném ra ghế sau.

Kỳ Thanh: "....."

Lục Uyển Đình nghiêm túc giải thích, "Để hoa ở ghế sau đi, em ôm vào ngực không có tiện."

"Không tiện cái gì?" Kỳ Thanh ngốc hai giây, rồi bật cười, ghen thì nói ghen, bày đặt nói không tiện làm cái gì.

Phát hiện ra Kỳ Thanh cười chế nhạo mình, Lục Uyển Đình cúi đầu nhích gần tới cô, tay đặt lên tựa ghế, ánh mắt sáng quắc giọng nói dịu dàng, "Không có tiện hôn chị."

Người đẹp ở trước mặt, chỉ cần nhích đầu một chút là có thể dụng đến đôi môi kia rồi, Lục Uyển Đình chủ động đến gần ám chỉ Kỳ Thanh hôn cô.

Nhưng mà Kỳ Thanh không nghĩ đây là ám chỉ mà chính là gọi mời.

Tim cô đập nhanh tức khắc, nhịp tim ở trong khoang xe càng lớn hơn, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Uyển Đình càng nặng nề hơn, theo tiếng gọi của trái tim, Kỳ Thanh nghiêng đầu hôn lên môi Lục Uyển Đình.

Cái tay đang đặt trên tựa ghế chầm chậm trượt xuống dưới, đặt lên người Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình hé môi đáp lại, tay giữ lấy gáy Kỳ Thanh, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve vùng sau gáy.

Một nụ hôn triền miên nho nhỏ, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, khoé môi cong lên ý sâu xa.

Kỳ Thanh che mặt dựa vào ghế ngồi, gương mặt đã phiếm hồng, mặc kệ đã thân mật bao nhiêu lần, phản ứng của cô đối với Lục Uyển Đình như lần đầu tiên vậy, tim vẫn đập nhanh, cơ thể thì nhiệt độ tăng dần.

Cơ thể của cô thật là thiếu nghị lực.

Lục Uyển Đình lại nhích lại gần, tim Kỳ Thanh lại đập nhanh, còn muốn nữa sao?

Chỗ các cô đậu xe, chỗ này có chút vắng vẻ so với phố xá đông đúc ở đầu đường, nhưng thường xuyên cũng có người đi qua lại, rất dễ dàng bị người khác nhìn thấy.

Tuỳ rằng bị nhìn thấy cũng không phải là chuyện gì lớn, mấy cái người đó cũng có quen biết đâu, nhìn một cái rồi cũng sẽ quên, còn người quen biết thì... hình như những người biết được mối quan hệ của các cô, từ phương diện pháp luật hay tình cảm, thấy các cô thân mật thì đã làm sao.

Kỳ Thanh buông tay, ở trên mặt Lục Uyển Đình hôn một cái, ôm lấy mặt Lục Uyển Đình vặn lại đây, Lục Uyển Đình đang kéo dây an toàn cài cho Kỳ Thanh nhướng mày cười nhạt, "Kỳ tổng thật nhiệt tình."

Kỳ Thanh: "...." Cô nhìn xuống, dây an toàn đã được cài qua ngực và eo, rất khớp với cơ thể của cô.

Cho nên Lục Uyển Đình nhích qua đây, không phải muốn hôn thêm, mà giúp cô cài dây an toàn sao?

Trong giây phút Kỳ Thanh còn đang ngây người, thì Lục Uyển Đình đã mút lấy môi cô, còn phát ra âm thanh khiêu khích...

Kỳ Thanh lập tức đỏ mặt tai hồng.

Cái phản ứng này quá đáng yêu, Lục Uyển Đình không nhịn được mà xoa xoa đầu cô một phen, làm cho đầu tóc Kỳ Thanh loạn cả lên.

Nói đến chuyện yêu đương, Kỳ tổng đã không còn là Kỳ tổng.

Lục Uyển Đình trở về vị trí của mình, kéo dây an toàn cài lại hỏi Kỳ Thanh, "Em muốn đến công ty không?"

Kỳ Thanh mở cửa sổ xe, để cho cơ thể bớt nóng, "Đi thôi, em qua đó ký mấy chữ."

Mấy cái hồ sơ này cô đã xem trên máy tính bảng rồi, đi qua đó ký tên là được, không tốn bao nhiêu thời gian cho lắm.

"Thật là một cô chủ tốt." Lục Uyển Đình cười bắt đầu khởi động xe, quay trở lại Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Kỳ Thanh nói thật, "Ký tên xong rồi, ngày mai em không cần đến công ty."

Lời nói thật của cô vào trong tai Lục Uyển Đình chính là lời mật ngọt, không cần đến công ty, vậy là có thời gian ở bên cạnh cô rồi.

Nhìn thấy khóe miệng Lục Uyển Đình cong lên, Kỳ Thanh cũng cười theo, lão Kỳ tổng sớm quăng công ty cho cô để về nhà chơi với vợi, cô lại không thể giao cho ai, chỉ có thể sắp xếp thời gian hợp lý, dành thời gian cho Lục Uyển Đình nhiều hơn.

Cũng may mọi việc trong công ty cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cứ dung túng như vậy, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến công ty.

Rất nhanh đã đến công ty Kỳ Giang, Kỳ Thanh bảo Lục Uyển Đình ở trong xe chờ cô, cô chỉ ký mấy cái hồ sơ, vài phút đã xong rồi.

Lục Uyển Đình tháo dây an toàn, "Ở trong xe không thấy được em, chị đưa em đi lên nha."

"Chị ở đây chờ em đi, một mình em có thể làm nhanh hơn." Kỳ Thanh đè Lục Uyển Đình, cười ngọt ngào, "Ngoan nha, Lục tổng."

Cái giọng nói này giống dỗ dành con nhỏ quá vậy, Lục Uyển Đình hơi hơi sửng sốt, nhìn cô mỉm cười, chọn lúc Kỳ Thanh xuống xe nói, "Ừ, động tác của em rất nhanh."

Chờ xuống xe, Kỳ Thanh mới phản ứng lại, Lục Uyển Đình nói nhanh là ám chỉ cái gì.

Cô quay đầu lại, cách một cánh cửa nhìn Lục Uyển Đình, đôi mắt Lục Uyển Đình cười càng thêm sâu, máu trong người Kỳ Thanh dâng lên, cô nhớ đến Lục Uyển Đình ở bên tai cô mà nỉ non, thở dốc nói, "Kỳ Thanh, nhanh quá...."

Lục Uyển Đình có thể nhắc đến chuyện giường chiếu mà mặt không biến sắc sao?

Kỳ Thanh nhanh chân chạy đi.

Sếp không có ở công ty, trợ lý Hoa cảm thấy rất nhẹ nhàng, lúc Kỳ Thanh xuất hiện ở cửa, cô nàng ngơ ngẩn.

Trợ lý Hoa đang ôm ly cà phê uống, trên bàn còn có đồ ăn vặt, cô thích ăn ngọt cho nên ly cà phê thả vào ba viên đường, nhìn thấy Kỳ Thanh, trợ lý Hoa nhanh thả ly cà phê xuống đứng lên, "Kỳ tổng, sao chị lại đến đây?"

Công ty này không phải là công ty của mình sao? Không thể đến đây sao?

Kỳ Thanh liếc cô nàng một cái, lập tức đi vào văn phòng.

Các hồ sơ cần ký đã đặt sẵn ở trên bàn, Kỳ Thanh đi vào mở hồ sơ ra, xác nhận hồ sơ do chính cô duyệt, mới ký lên.

Trợ lý Hoa đi vào văn phòng, nhìn thấy Kỳ tổng ký hết hồ sơ này đến hồ sơ khác, lập tức khen, "Kỳ tổng, chị thật là cần mẫn nha, còn quay trở lại chỉ để ký hồ sơ."

Kỳ Thanh không trả lời cô, trợ lý Hoa tiếp tục nói, "Mấy cái hồ sơ này không gấp, ngày mai cũng có thể ký." Cô nhìn đồng hồ, cách giờ tan làm còn một tiếng.

Sắp tới giờ tan làm, Kỳ tổng toàn tâm toàn ý vì công việc thức tỉnh rồi sao?

Trợ lý Hoa nghĩa nhiều thêm, chỉ thấy Kỳ tổng không thấy Lục tổng, trong lòng cô có gì đó vụn vỡ, Kỳ tổng và Lục tổng giận nhau?

"Kỳ tổng, Lục tổng đâu?" Trầm mặc nửa phút sau, trợ lý Hoa cẩn trọng mở miệng.

Lúc nói chuyện, cô còn chú ý đến sắc mặt của Kỳ tổng, sắc mặt Kỳ tổng không thay đổi, động tác trên tay cũng không ngừng lại, ký xong lại đặt sang một bên, ngay sau đó lại cầm một phần hồ sơ khác mở ra, động tác rất lưu loát dứt khoát, đem đống hồ sơ này ký xong.

Kỳ tổng không nói lời nào, tám phần là....

Lúc cô nàng đang suy đoán lung tung thì Kỳ Thanh ngước mắt nhìn một cái, "Lục tổng, ở dưới lầu chờ tôi."

Làm cho cô lo lắng thừa rồi, trợ lý Hoa nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa tươi cười, "Hèn gì chị vội vàng như vậy." Trợ lý Hoa đi lên sửa lại đống hồ sơ, đem mấy cái hồ sơ đã ký xong đặt gọn gàng.

Ký đến cái cuối, Kỳ Thanh đóng nắp bút lại đem hồ sơ đưa cho trợ lý Hoa rồi giao phó, "Trước khi đưa đến các bộ phận, em xác nhận lại lần nữa mấy hồ sơ này không có vấn đề."

"Vâng, Kỳ tổng." Trợ lý Hoa đem hồ sơ cuối cùng đặt lên đống hồ sơ kia rồi ôm vào trong ngực.

Đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, Kỳ tổng ký tên xong, cũng không ở lại văn phòng thêm phút nào, lập tức đi.

Nhìn bóng dáng Kỳ tổng biến mất ở cửa, trợ lý Hoa cười lắc đầu, trong mắt chỉ có hai chữ... Hâm mộ.

Cô ôm văn kiện trở về chỗ làm, màn hình điện thoại đặt bên ly cà phê sáng lên, tin nhắn đến chính là vị tiểu Lục tổng thích trêu ghẹo cô, [Kỳ tổng của các cô, không có ở công ty chứ?]

Trợ lý Hoa buông hồ sơ, cầm lấy điện thoại lên trả lời, "Không có."

Lời nói ít nhưng đủ hiểu rồi, mấy chuyện khác không cần nói.

Lúc Kỳ Thanh rời đi, Lục Uyển Đình có nhớ thời gian, chờ Kỳ Thanh trở lại, cô lại nhìn đồng hồ, tốc độ đúng thật rất nhanh, mười phút đã trở lại.

"Nhanh như vậy sao?" Nghe thấy hơi thở dồn dập của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình mở ngăn chứa đồ trên xe, từ bên trong lấy một chai nước, vặn cái nắp đưa cho Kỳ Thanh.

"Sợ chị chờ lâu." Kỳ Thanh cài dây an toàn, tiếp nhận chai nước của Lục Uyển Đình, cười vui vẻ, "Có thể về nhà rồi."

Các cô định đi thì có một chiếc xe màu trắng xuất hiện ở cửa công ty, ở vị trí này cả hai đều nhìn thấy bảng số xe, hai người nhìn qua, Lục Uyển Đình liếc mắt đã nhận ra bảng số xe.

Em gái cô sao lại đến Kỳ Giang?

Kỳ Thanh cũng nhận ra xe của em chồng, cũng liếc nhìn Lục Uyển Đình, hai người không vội vàng về nhà.

"Uyển Đình, Vân Tạ chắc không phải đến tìm em đâu?"

Lục Vân Tạ từ trên xe xuống, vòng ra ghế sau mở cửa lấy một cái túi.

Cái túi trong suốt, Kỳ Thanh lấy nhãn lực của mình, cô nhìn thấy trong túi là đồ ăn.

Lục Uyển Đình gõ gõ chỗ tựa tay kế bên, trả lời rất chắc chắn, "Không phải."

Em gái cô đến đây, nói không chừng là tìm trợ lý Hoa.

Kỳ Thanh cũng có cùng suy nghĩ với cô, "Không phải là tìm tiểu Hoa nhà em chứ?"

"Hửm?" Cách dùng từ của Kỳ Thanh làm cho Lục Uyển Đình quay đầu nhìn cô, Lục Uyển Đình cười lặp lại lời nói của cô, "Tiểu Hoa nhà em?"

"Tiểu Hoa, trợ lý của công ty nhà em." Kỳ Thanh buồn cười, vào cái lúc này rồi mà Lục tổng vẫn có thể có dấm để ăn, chẳng lẽ không quan tâm vì sao Lục Vân Tạ lại đến công ty tìm trợ lý Hoa sao?

Lục Vân Tạ dừng xe ở cửa, có nghĩa là cô nàng sẽ rất nhanh đi xuống, Kỳ Thanh nói, "Chúng ta có đi qua chờ con bé không?"

"Không cần đâu." Lục Uyển Đình cầm điện thoại, "Chờ con bé đi xuống, chị sẽ gọi cho nó."

Lục Vân Tạ không hay biết bản thân đang bị chị gái và chị dâu theo dõi, nghênh ngang mà đi vào Kỳ Giang.

Lễ tân đương nhiên nhận ra cô, mỉm cười chào hỏi, Lục Vân Tạ bấm thang máy đi lên lầu tìm trợ lý Hoa.

"Không phải tôi có nói Kỳ tổng không ở công ty sao?" Trợ lý Hoa kinh ngạc nhìn điện thoại mình, xác định đã nhắn cho Lục Vân Tạ.

Lục Vân Tạ đem chiếc túi đặt trên bàn, "Tôi không có đi tìm chị dâu, tôi tới tìm cô." Cô đẩy cái túi đi qua, "Cái này cho cô."

"Bánh Tuyết Mị Nương?" Nhìn thấy đồ ăn trong túi, trợ lý Hoa càng kinh ngạc, "Sao cô lại biết tôi thích ăn cái này?"

"Kỳ Thanh nói cho tôi biết." Lục Vân Tạ cười cười, "Eo của cô... không còn đau chứ?"

Trợ lý Hoa liếc cô một cái, đều đã vài ngày rồi, sao có thể còn đau.

Trợ lý Hoa chỉ vào túi nói, "Cho nên cô mang cái này đến để bù đắp à?"

"Coi như là vậy đi." Lục Vân Tạ quan sát mặt bàn làm việc, trên bàn có rất nhiều hồ sơ, "Cô làm việc đi, tôi đi đây."

Nói đi là đi vậy sao?

"Vậy là đi rồi à?" Trợ lý Hoa nói thầm một câu.

Lục Vân Tạ không nghe được.

Nhìn thấy em gái từ trong công ty đi ra, Lục Uyển Đình lập tức gọi, điện thoại vang lên một tiếng, Lục Vân Tạ lập tức nghe máy.

"Chị." Lục Vân Tạ ngừng hai dây, tiếp theo đi đến xe mình

Tay cô vừa mới đụng tới cửa xe, liền nghe được chị cô nói, "Em tới bãi đậu xe."

"Bãi đậu xe gì chứ?" Lục Vân Tạ hoang mang.

Lúc Lục Vân Tạ quay đầu lại, Kỳ Thanh từ trên xe đi xuống, tặng cho cô em chồng một cái cười ẩn ý.

Lục Vân Tạ, "....." Không phải trợ lý Hoa nói Kỳ Thanh không ở công ty sao? Vì sao cả hai đều ở đây vậy?

Ở đây không thích hợp để nói chuyện, Lục Vân Tạ vẫn chưa đi qua đây, Lục Uyển Đình do dự, sửa miệng, "Về nhà rồi nói."

Kỳ Thanh lại lên xe, hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi Kỳ Giang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.