Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 168: - 169



Chương 168: Thương nhớ.

Kỳ Thanh rất tò mò trợ lý Tô như thế nào sẽ hạ quyết tâm cầu hôn Tần Phụ Tuyết, rõ ràng ngày hôm đó cô ấy còn hỏi cô nếu cầu hôn Phụ Tuyết, có thể dọa đến cô ấy hay không.

Cô tò mò, trợ lý nhỏ của cô cũng tò mò.

Thấy cố vấn Tần muốn nói cho Kỳ tổng nghe chuyện nhẫn kim cương cùng đối tượng kết hôn đối tượng, trợ lý Hoa mượn cớ bưng trà đổ nước ở lại nghe các cô tâm sự.

Kết quả hai người cái gì cũng chưa nói.

Kỳ Thanh ngồi ở vị trí tổng tài của mình xử lý công việc hằng ngày, Tần Phụ Tuyết ngồi ở cái ghế đối diện cô, cùng cô nói chuyện về sản phẩm mới và yêu cầu kỹ thuật.

Ánh nắng buổi sáng thật dịu nhẹ, trợ lý Hoa đứng ở cạnh bàn làm việc, cảm thấy có chút chói mắt.

Không phải do nắng mà do mấy chiếc nhẫn trên tay hai người kia.

"Tiểu Hoa, em đi ra ngoài làm việc đi, có việc gì tôi sẽ gọi em." Nhìn trợ lý Hoa đang chờ hóng hớt chuyện đến sốt ruột, trong lòng Kỳ Thanh buồn cười, đem mấy cái hồ sơ ký xong đưa cho cô.

Trợ lý Hoa muốn ở lại cũng không thể, lén nhìn chiếc nhẫn kim cương Tần Phụ Tuyết một cái, không thể không tiếp nhận hồ sơ mà rời khỏi văn phòng.

Lúc cô đi, Kỳ Thanh còn dặn dò, "Nhớ đóng cửa lại."

Một chút cơ hội nghe lén cũng không cho.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, không phải lòng vòng, Kỳ Thanh trực tiếp hỏi, "Trợ lý Tô cầu hôn cậu à?"

Chuyện này rõ hơn ban ngày rồi, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay tần Phụ Tuyết, thì cũng không có khả năng tự mình đi mua rồi mang, huống chi chuyện cầu hôn Lục Uyển Đình đã nói cho cô nghe.

Nói cho Lục Uyển Đình thì đâu khác nào nói cho cô.

Nhắc đến chuyện cầu hôn, Tần Phụ Tuyết cười rất hạnh phúc, ánh nắng xuyên qua chiếc nhẫn kim cương, chiết xạ trên mặt bàn, tạo thành những điểm sáng loá mắt, Tần Phụ Tuyết vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, "Ừ, hôm trước cô ấy cầu hôn mình."

Tần Phụ Tuyết ngước mắt nhìn Kỳ Thanh, vừa đúng lúc Kỳ Thanh cũng nhìn cô, trong mắt không che dấu được sự tò mò, Tần Phụ Tuyết cười nói, "Cậu chắc chắn không tưởng tượng được, Hoài Sương cầu hôn mình như thế nào đâu."

Lời nói của cô càng gợi lên lòng hứng thú của Kỳ Thanh, Kỳ Thanh đóng cây bút lại, đầu ngón tay linh hoạt mà xoay bút, "Vậy cô ấy cầu hôn cậu như thế nào?"

Tần Phụ Tuyết đem chuyện đêm đó mà kể tỉ mỉ cho Kỳ Thanh nghe, nói đến đoạn trợ lý Tô mặc áo cưới đưa nhân lên cầu hôn cô, Tần Phụ Tuyết rũ mắt che đi đôi mắt phiếm hồng, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay nói tiếp.

"Lén mặc áo cưới cậu mua, rồi lại cầu hôn cậu..." Tay Kỳ Thanh chống cằm, "Không nghĩ ra được trợ lý Tô sẽ dùng phương pháp độc đáo như vậy cầu hôn."

Nghĩ thêm một chút, thì đúng là trợ lý Tô thấy được áo cưới Tần Phụ Tuyết mua, xác định được Tần Phụ Tuyết cũng có ý niệm muốn kết hôn, cho nên mới có dũng khí lập tức cầu hôn.

Muốn nói thời cơ thích hợp hay là chính trợ lý Tô mới làm điều thích hợp.

Kỳ Thanh hỏi: "Phụ Tuyết, nếu như cậu nhìn thấy nhẫn trợ lý Tô chuẩn bị, cậu sẽ lập tức cầu hôn cô ấy sao?"

Tần Phụ Tuyết đột nhiên bị hỏi một vấn đề như vậy. Tần Phụ Tuyết suy nghĩ một chút.

Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô không phải trợ lý Tô nhất thời đi ra ngoài mua, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc nhẫn, xoay xoay hai vòng, cũng tự hỏi bản thân vấn đề mà Kỳ Thanh nói.

Nếu ngược lại, là Hoài Sương không nhìn thấy áo cưới cô mua, mà là chính cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này...

"Sẽ." Tần Phụ Tuyết trả lời rất chắc chắn.

Kỳ Thanh thở dài, "Biết vậy mình đã sớm nói với cậu, trợ lý Tô đã mua nhẫn."

"Hửm?" Tần Phụ Tuyết kinh ngạc, "Cậu biết Hoài Sương mua nhẫn?"

Kỳ Thanh gật đầu, "Đúng vậy, cũng là hôm đó nói với mình."

Trách không được hôm đó lại cầu hôn với cô.

Tần Phụ Tuyết dựa vào ghế, đôi tay ôm ngực, khí thế bỗng dưng ngự tỷ, Kỳ Thanh nhìn thấy cô vậy, cười nhận sai, "Mình sai rồi, lần sau nhất định nói cho cậu mà."

"Không có lần sau." Tần Phụ Tuyết cho cô xem nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc, "Mình đã trợ lý Tô giam cầm rồi."

Dám có lần sau, trợ lý Tô sẽ đánh gãy chân cô, còn phế đi ngón tay nữa.

Kỳ Thanh cười thành tiếng, "Còn chưa chúc mừng hai người, Phụ Tuyết, chúc cậu và trợ lý Tô, chúc hai người bách niên hảo hợp."

Lời chúc mừng càng làm mặt Tần Phụ Tuyết hạnh phúc hơn, cô cười tươi mà nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhận lấy lời chúc phúc của Kỳ Thanh.

"Đúng rồi, giới thiệu cho cô một người." Kỳ Thanh đưa wechat của Ôn Nguyệt ra, đem danh thiếp gửi cho Tần Phụ Tuyết "Cô ấy là Ôn Nguyệt, là người tổ chức hôn lễ, hôn lễ của mình và Lục Uyển Đình do cô ấy phụ trách."

Gửi danh thiếp cho Tần Phụ Tuyết xong, Kỳ Thanh hỏi cô, "Cậu định khi nào tổ chức hôn lễ?"

Tần Phụ Tuyết nhấp vào danh thiếp, kết bạn với Ôn Nguyệt, rất nhanh lời mời kết bạn đã được chấp nhận, "Nhanh nhất cũng phải sang năm." Cô ngước mắt, "Chờ mình làm phù dâu xong, rồi lại thành cô dâu."

"Vậy... có muốn mình ném hoa cưới cho cậu không?" Kỳ Thanh nói giỡn với cô.

"Hoa cưới không phải vứt cho cẩu độc thân sao?" Tần Phụ Tuyết bưng tách trà lên uống, từ nước trà liền nhớ đến trợ lý Hoa còn đang độc thân, "Mình cảm thấy, người nên nhận hoa cưới là trợ lý của câu đó, cô ấy ở bên cậu nhiều năm vậy rồi, vừa làm trợ lý vừa làm bảo mẫu, cũng đã đến lúc tìm bờ bến đậu rồi."

"Cậu cảm thấy Lưu Ngâm thế nào?"

"Lưu Ngâm?" Trước kia đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Lưu Ngâm luôn tìm cơ hội bắt chuyện với cô, nhìn là biết thích cô rồi, Tần Phụ Tuyết buông tách trà nói, "Trợ lý Hoa sẽ không thích Lưu Ngâm, mình nhìn thấy hai người đó như anh em vậy, thường hay đùa giỡn với nhau."

Đúng là cảm giác hai người đó như anh em, Kỳ Thanh gật đầu tán thành, trợ lý Hoa nếu có thể cùng Lưu Ngâm thành một đôi, thì đã sớm thành rồi, sẽ không như bây giờ một chút ái muội cũng không có.

Kỳ Thanh thu hồi tâm mình lại, xử lý công việc. Tần Phụ Tuyết thấy vậy cũng về lại văn phòng của mình.

Hôm nay, còn mấy cuộc họp cần mở, xử lý xong công việc hằng ngày, Kỳ Thanh lập tức mở ba cuộc họp, chờ cô dừng lại lấy hơi thở, thì một ngày đã trôi qua.

Lục Uyển Đình đến đón cô về nhà.

"Phụ Tuyết kể em chuyện cầu hôn, chị muốn nghe không?" Xe rời khỏi Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Kỳ Thanh nghiêng đầu chăm chú nhìn tài xế.

Lục Uyển Đình thoáng nhìn qua cô, cười một cái, "Trợ lý Tô cũng kể cho chị rồi."

Kỳ Thanh cảm khái, "Thời gian trôi qua thật nhanh a, đảo mắt một cái trợ lý Tô và Phụ Tuyết cũng đã lãnh chứng.

Vừa cảm thán thời gian trôi nhanh, thì Kỳ Thanh lại thấy thời gian quá chậm, khoảng cách đến ngày tổ chức hôn lễ còn khá lâu.

"Bây giờ, em có thể nào toàn tâm toàn ý đặt trên người chị rồi." Lục Uyển Đình rời khỏi tay lái, tìm được tay Kỳ Thanh mà nắm lấy, "Nhưng mà, cuộc sống như vậy em có cảm thấy nhàm chán không? Chỉ có công việc và chị."

Sẽ nhàm chán sao?

Đương nhiên không rồi.

Kỳ Thanh nắm lại tay Lục Uyển Đình, "Cho dù em với chị không nói chuyện với nhau, chỉ cần nhìn chị, em đều cảm thấy vui vẻ."

Cùng người mình yêu ở bên nhau, cuộc sống tràn ngập ngọt ngào.

Còn sống với người mình không yêu, cho dù đối phương có bao nhiêu hài hước tạo bất ngờ, thì cũng chỉ cảm thấy ồn ào không thú vị.

Lục Uyển Đình dừng lại ở đèn đỏ, nắm lấy mu bàn tay Kỳ Thanh hôn một cái, nụ cười càng thêm ôn nhu, "Lời nói của Kỳ tổng thật ngọt."

Hiện tại, là quý cuối cùng của năm, công ty tháng nào cũng bận như tháng nào, kế hoạch đặt ra ở đầu năm còn chưa hoàn thành, vì KPI mà các bộ phận phải hết sức nỗ lực, tranh thủ trước kỳ đánh giá cuối năm mà hoàn thành mục tiêu.

Đảo mắt đã đến tháng 12.

"Chị, ngày mai em phải đi biện luận." Lúc trước bắt đầu làm luận văn còn không có khẩn trương.

Thời gian ngày càng tới gần, lại cảm giác khẩn trương mãnh liệt.

Nhìn thấy luận văn trong tay em gái, Lục Uyển Đình khép hồ sợ lại, "Biện luận lần một không qua thì còn lần hai, không cần khẩn trương."

Cho dù lần hai không qua thì còn lần ba.

Lục Vân Tạ đi qua dựa vào Lục Uyển Đình, "Chị, chị có biết vì sao em khẩn trương không?" Cô buông luận văn ôm lấy chị gái, "Biện luận xong thì em không cần đến trường nữa, có thể ở công ty làm việc, giúp chị chia sẻ bớt công việc."

Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, "Không cần tạo áp lực cho bản thân."

Suy nghĩ đến lịch trình làm việc ngày mai, Lục Uyển Đình nói, "Ngày mai, chị đưa em đến trường." Sợ em gái có gánh nặng tâm lý, Lục Uyển Đình tìm lý do, "Vừa lúc, chị đi tìm giảng viên Tiêu có việc."

Giảng viên Tiêu? Tiêu Lan Mịch?

Lục Vân Tạ ngẩng đầu nhìn Lục Uyển Đình, "Là giảng viên Tiêu có quan hệ với Hà Chỉ sao?"

Lục Uyển Đình gật đầu, "Lúc trước lấy việc mượn thư viện để đóng góp tiền, sau lại không dùng, chị muốn cùng giảng viên Tiêu nói lại chuyện đóng góp tiền."

....

Bận rộn đến tối, Kỳ Thanh mới về nhà.

Tháng trước các cô đã dọn về lại căn biệt thự của Lục Uyển Đình, trong thời gian này Lục Vân Tạ cũng ở lại đây, Kỳ Thanh thay dép đi vào trong phòng khách, loáng thoáng nghe được hai người đang nói đến Hà Chỉ và giảng viên Tiêu.

Vừa nhìn thấy, hai người không chỉ tâm sự mà còn ôm nhau.

"Kỳ Thanh." Nhìn thấy Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình lập tức bỏ rơi em gái đứng lên đi qua với phu nhân, "Ăn tối chưa em?"

"Em ăn rồi." Kỳ Thanh hôn lên má Lục Uyển Đình một cái, cánh môi mang theo hơi lạnh ngày đông chạm vào làn da ấm áp, rất nhanh đã được sưởi ấm.

Kỳ Thanh ngồi xuống sô pha, Lục Uyển Đình rót cho cô một chén nước ấm, lúc đưa nước còn thuận tiện ngồi bên cạnh cô.

"Hai người mới nói chuyện gì về Hà học tỷ vậy?" Lục Uyển Đình điều nước độ ấm vừa phải, Kỳ Thanh tiếp nhận ly nước trực tiếp uống.

"Đang nói chuyện biện luận ngày mai, trùng hợp nhắc đến Hà Chỉ." Lục Vân Tạ nhìn nhìn chị gái.

Ánh mắt hai người nhìn nhau rất nhanh lại tách ra, Lục Uyển Đình nói cho Kỳ Thanh, "Ngày mai, chị đưa Vân Tạ đến trường tham gia biện luận."

"Hai người nói chuyện đi, em về phòng xem luận văn chuẩn bị cho buổi biện luận ngày mai." Lục Vân Tạ cầm luận văn trở về phòng của mình.

Cô em chồng không ở đây, Kỳ Thanh lập tức rúc vào trong ngực Lục Uyển Đình, nhắm hai mắt lại nói chuyện với Lục Uyển Đình, "Hai người nói sao lại nói tới chuyện của Hà Chỉ và giảng viên Tiêu?"

Giọng nói của cô có chút mệt mỏi, Lục Uyển Đình nghe ra được, giúp cô xoa xoa giữa mày, giảm bớt mệt mỏi, "Chị nói với Vân Tạ ngày mai đến trường tìm giảng viên Tiêu."

"Chị đi tìm giảng viên Tiêu làm gì?" Kỳ Thanh mở to mắt, nghi hoặc nhìn Lục Uyển Đình.

"Chỉ là lý do thôi." Lục Uyển Đình nhìn nhìn lên lầu hai, hạ giọng nói, "Chị muốn đưa Vân Tạ đến trường tham gia biện luận."

Hoá ra là như vậy.

Kỳ Thanh hiểu rõ gật gật đầu, dựa vào trong ngực Lục Uyển Đình tiếp, hưởng thụ sự dịu dàng và săn sóc.

Tay ở giữa mày xoa xoa vài vòng rồi lại chuyển ra phía sau, Lục Uyển Đình nâng mặt Kỳ Thanh, khẽ hôn lên môi cô.

Kỳ Thanh đang muốn mở miệng đáp lại, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, Lục Uyển Đình có chút ngây ngốc, làm sao lại phản ứng lớn như vậy?

Kỳ Thanh nói, "Em nhớ ra một việc, trước kia Vân Tạ có nói với em, lúc mà em ấy bắt đầu làm luận văn có gặp Hà Chỉ và giảng viên Tiêu."

"Sao chị lại không biết?" Ánh mắt Lục Uyển Đình đảo qua môi Kỳ Thanh một cái, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt.

Nói như vậy thì việc này Lục Vân Tạ chỉ nói cho một mình cô biết, Kỳ Thanh nhớ lại lời nói của Lục Vân Tạ, thuật lại cho Lục Uyển Đình, "Vân Tạ thấy giảng viên Tiêu và Hà Chỉ gặp nhau, chờ con bé biện luận xong từ trong phòng học đi ngoài thì không thấy giảng viên Tiêu nữa, chỉ có Hà Chỉ ở bên ngoài chờ con bé."

Hà Chỉ ở bên ngoài chờ em gái mình, những lời này thật sự làm cho người ta phải động não, Lục Uyển Đình nhíu nhíu mày, "Đừng nói là Hà Chỉ thương nhớ em gái của chị nha?"

Kỳ Thanh cũng không xác định được, "Chị nói xem, ngày mai Vân Tạ biện luận, có thể hay không sẽ gặp được Hà Chỉ không?"

Nếu gặp thì phải cần cân nhắc kỹ lưỡng,

Lục Uyển Đình trầm ngâm hai giây, "Ngày mai, đi trường học sẽ biết."

Chương 169: Thật trùng hợp.

Buổi biện luận bắt đầu từ 8h30 sáng, giờ này sinh viên tập trung ở trường khá đông, họ cũng giống như Lục Vân Tạ bị người nhà gọi dậy sớm.

Mới 7h hơn, đồng hồ sinh học đã đánh thức Lục Uyển Đình dậy, Lục Uyển Đình mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn chính là người nằm trong ngực kia, mắt nhìn thấy Kỳ Thanh, môi lập tức cong lên.

Ở trong chăn thật ấm áp, các cô thân mật ôm lấy nhau, tay Lục Uyển Đình đặt ở sau chiếc lưng trắng mịn, Kỳ Thanh cảm giác ngứa, theo bản năng hướng về phía trước mà trốn.

Phản ứng này của Kỳ Thanh trong mắt Lục Uyển Đình quá đáng yêu, nhìn Kỳ Thanh nhích thật sát vào người của mình, Lục Uyển Đình đẩy đẩy mấy cọng tóc hỗn loạn trên trán, cúi đầu hôn lên giữa mày, giọng nói dịu dàng, "Kỳ Thanh, chị phải rời giường."

Kỳ Thanh nghe được, giống như con mèo con cọ cọ trong ngực Lục Uyển Đình, cái tay đang đặt trên eo Lục Uyển Đình càng dùng sức buộc chặt, dùng hành động nói cho Lục Uyển Đình biết, cô không thả người.

Cơ thể bị hành động nhỏ này mà có cảm giác, ngực Lục Uyển Đình nóng lên, mắt cô nhìn đồng hồ ở trên bàn, nâng cằm Kỳ Thanh lên, tặng cho người còn đang mơ ngủ kia một nụ hôn buổi sớm mai.

Kỳ Thanh dần dần đáp lại, đôi mắt mở ra còn mơ hồ, phát hiện cái này không phải là mộng mà Lục Uyển Đình đang hôn cô, cô xoay người lập tức nằm trên Lục Uyển Đình, ôm lấy đầu cô, cười như con hồ ly câu dẫn người phàm, thân mật mà gọi, "Uyển Đình."

Tình yêu cứ thế đong đầy, xuyên thấu qua ánh mắt truyền đến tim Lục Uyển Đình, làm cho tim cô mới sáng đã phải miễn cưỡng chạy bộ.

Lục Uyển Đình câu lấy cổ Kỳ Thanh, tay cô đặt sau gáy lưu luyến mà vuốt ve, trải qua một lúc hôn sau, giọng nói ngày càng khàn thêm, nhưng lại câu dẫn người, "Chị muốn đưa Vân Tạ đến trường, bây giờ phải rời giường rồi."

"Em đi với chị." Kỳ Thanh trở tay kéo lấy cái đắp qua đầu, ở trong bóng tôi tìm lấy cánh môi đối phương, đáp lại người kia bằng nụ hôn nhiệt tình.

Trong nhà mở máy sưởi, không cảm thấy lạnh, thậm chí còn cảm giác nóng, củi một lúc đã bén lửa.

Những sợi tóc dây dưa với nhau, nhiệt độ cơ thể cộng hưởng với nhau, ở trong chăn càng tăng thêm, người ở trong chăn bây giờ mới cảm thấy thiếu oxy, hơi thở của các cô càng dồn dập thêm, Lục Uyển Đình thở gấp, đẩy cái chăn để lộ cái đầu ra, gương mặt tràn ngập vui vẻ, "Lại đi xuống sẽ không đến kịp đâu."

Kỳ Thanh liếc mắt nhìn bên phía bàn một cái, bò đến bên tai Lục Uyển Đình mà thầm thì, "Kịp mà." Bàn tay di chuyển xuống phía dưới.

Nhưng bị một bàn tay khác đè lại.

Lục Uyển Đình bắt lấy cái tay Kỳ Thanh, lật người lại, đem tay Kỳ Thanh ấn trên chăn, thoải mái cười, "Nếu kịp thì chị đây liền..."

Kỳ Thanh thẹn thùng, ngăn đôi mắt của Lục Uyển Đình đang xem loạn, "Dậy đi nào."

Hành động chắn lại này, tay trái cũng bị Lục Uyển Đình bắt lại luôn.

Lục Uyển Đình cười hôn lên lòng bàn tay Kỳ Thanh, "Dậy sao?" Cô cúi đầu, nụ hôn như xa như gần rơi trên khoé môi, "Tiểu Kỳ tổng không phải nói kịp sao?"

Kỳ Thanh mặt đỏ tai hồng, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Lục Uyển Đình cùng với nụ hôn kia, nhỏ giọng trả lời, "Một khi chị muốn thì không dứt được."

Một khi đã phấn khích rồi, thì phải làm cho đến khi nào hài lòng mới chịu ngừng lại.

Lời nói này làm cho Lục Uyển Đình nhịn không được mà cười lớn, cô ôm lấy Kỳ Thanh mà dỗ dành, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, "Về sau chị sẽ khắc chế." Sợ Kỳ Thanh không tin, cô bổ sung thêm một câu, "Khắc chế giống như trước vậy."

Lục - khắc chế - Uyển Đình hình như rất lãnh đạm, Kỳ Thanh không muốn sống những ngày tháng trôi qua như vậy.

Cô ngẩng đầu hôn lên môi Lục Uyển Đình, "Chúng ta đến cái tuổi này, không cần phải khắc chế."

Kỳ Thanh ám chỉ cô 30 tuổi như lang sao? Tâm tình Lục Uyển Đình có chút phức tạp.

Kỳ Thanh ôm Lục Uyển Đình ngồi dậy, chăn từ trên người các cô tuột trượt xuống, Kỳ Thanh bắt lấy cái áo ngủ mặc vào cho Lục Uyển Đình, cười cúi đầu hôn một cái, "Buổi tối tiếp tục."

Dự báo thời tiết từ mấy ngày trước nói sẽ có tuyết rơi, hôm nay dự báo thời tiết vẫn như cũ có thể sẽ có trận tuyết rơi nhỏ.

Lục Uyển Đình thay xong quần áo rời khỏi phòng ngủ, đến phòng Lục Vân Tạ gõ cửa.

Bên trong không có ai đáp lại, Lục Uyển Đình thử vặn khoá mở cửa, cửa không khoá, vặn một cái đã mở.

Chăn ở trên giường đã được xếp gọn, không thấy bóng người, Lục Uyển Đình đứng ở cửa phòng vài giây, xoay người đi xuống lầu.

Người ở trong bếp đang bận rộn, nghe được tiếp dép, từ trong nhà bếp thò đầu ra.

Nhìn thấy chị mình, môi Lục Vân Tạ cười xán lạn, "Chào buổi sáng chị yêu, em đang làm bữa sáng."

Không cần đoán cũng biết bữa sáng là trứng gà luộc, em gái cô trừ việc luộc trứng ra còn biết làm cái gì nữa đâu.

Lục Uyển Đình đi đến nhà bếp, đúng là thấy Lục Vân Tạ đang vớt trứng từ trong nồi ngâm vào nước lạnh bưng ra bàn ăn, kéo ghế ra ngồi, "Ăn xong trứng gà chúng ta đến trường."

"Em ăn rồi sao?" Lục Uyển Đình ngồi xuống hỏi.

"Làm gì có, trứng này vừa mới luộc xong mà." Lục Vân Tạ cầm lấy một quả, gõ gõ lên bàn nghe thật sảng khoái, rất nhanh đã bóc xong một quả.

Kỳ Thanh mặc chiếc áo khoác nhung màu xanh, cầm khăn quàng cổ từ trên lầu nhìn xuống dưới, nhìn đến bữa sáng có chút bất đắc dĩ, "Lại ăn trứng gà nữa sao?"

Lục Uyển Đình vừa lột xong một quả trứng, cô đem trứng bỏ vào trong chén cho Lục Vân Tạ, đứng lên nói, "Để Vân Tạ ăn trứng gà, hai ta đến trường học ăn sáng."

Lục Vân Tạ: "......."

Nhìn quả trứng gà trong chén, nhìn lại chị gái và chị dâu, cô chỉ có thể ăn trong yên lặng.

Kỳ Thanh đứng ở phòng khách quàng khăn choàng cổ, Lục Uyển Đình rửa tay sạch sẽ, đi qua giúp cô quàng, thê thê ân ái chuyện gì cũng có thể làm, Lục Vân Tạ ăn một quả trứng đã thấy no rồi.

Quả trứng chị cô lột cho cô, chỉ có thể để lại ăn sau.

Đi ra cửa, không khí lạnh liền ập đến.

"Hôm nay có khi tuyết rơi." Lục Vân Tạ đội một cái nón lông vũ màu trắng, cảm giác lạnh thấu xương, cô nàng chỉnh sửa lại mũ, đem khăn choàng cổ siết chặt lại.

Trời trông thật ảm đạm, Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn nhìn, "Dự báo thời nói mấy ngày nay có thể có tuyết rơi, không biết hôm nay có rơi không nữa."

Lục Uyển Đình lái xe lại, Kỳ Thanh và Lục Vân Tạ một trước một sau lên xe, trong xe đã bật điều hoà, gió ấm trên xe rất nhanh đã xua tan cái lạnh.

"Chị, hai người đưa em đến trường rồi đi liền, hay đợi em biện luận xong rồi về cùng nhau?" Lục Vân Tạ mở danh sách biện luận ra, trong lòng ước chừng thời gian, đến lượt cô biện luận chắc phải 9h30.

Hai thê thê nhìn nhau một cái, Lục Uyển Đình nói, "Chờ em biện luận xong rồi cùng đi."

Tới trường, Lục Uyển Đình hỏi Lục Vân Tạ chỗ biện luận sau đó để Lục Vân Tạ một mình đến nơi biện luận, còn cô và Kỳ Thanh tìm chỗ ăn sáng.

"Có muốn đến căn tin trường ăn sáng không?" Đứng ở bên đường, Kỳ Thanh kéo Lục Uyển Đình nhìn về phía căn tin ở xa xa, "Chúng ta còn chưa cùng nhau ăn sáng ở căn tin."

Gió cuốn chiếc lá vàng, Lục Uyển Đình nghiêng người ngăn cản gió lại, nửa ôm lấy Kỳ Thanh, giọng nói ôn nhuận, "Được, đi qua căn tin ăn đi."

Trên đường sinh viên vội vội vàng vàng, các cô bước chậm đi đến căn tin, vào đến nơi, Kỳ Thanh nhớ tới trong thẻ của bạn cùng trường không có tiền, bước chân dừng lại, "Đợi em chút, trong thẻ của em hết tiền, để em đi nạp tiền đã."

Kỳ Thanh lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, chuẩn bị đi gặp người phụ trách nạp vào 200 tệ, Lục Uyển Đình cười cười nói, "Trong thẻ của chị có tiền, chị mời em."

"Sao trong thẻ của chị lại có tiền?" Kỳ Thanh kinh ngạc.

Lục Uyển Đình cầm lấy điện thoại của Kỳ Thanh, giúp cô bỏ lại trong túi áo, ôm lấy cô đến căn tin, thần sắc rất tự nhiên, "Đi tới căn tin ăn sáng a."

Những sinh viên khác sau khi tốt nghiệp còn đến căn tin trường đại học ăn càng không có, huống chi Lục Uyển Đình đường đường là tổng tài Lục Thị, còn tới căn tin để ăn sao?

Kỳ Thanh phản ứng lại, trên mặt hơi hơi hồng, bắt lấy góc áo Lục Uyển Đình hỏi, "Là vì em sao?"

Lục Uyển Đình nhìn cô cười mà không nói.

"Có phải hay không a?" Không nhận được câu trả lời, tim gan của Kỳ Thanh cồn cào khó chịu, cô nhìn chằm chằm sườn mặt Lục Uyển Đình, muốn từ biểu cảm của Lục tổng mà tìm đáp án.

Lục Uyển Đình vẫn như cũ cười mà không nói.

Đi vào bên trong khu sinh hoạt chung, các cô mới đến căn tin.

Trong trường học chia làm ba khu sinh hoạt chung, mỗi một khu đều có một cái căn tin, các cô đến là một trong những cái đó.

Lầu một có nhiều người nên cả hai cùng lên lầu hai, lầu ba hình như là nơi để các giảng viên ăn, có rất ít sinh viên đi lên lầu 3, trừ khi nào có ý gì với giảng viên thì mới lên đó.

Lục Uyển Đình để Kỳ Thanh chọn chỗ ngồi, còn cô thì đi mua bữa sáng.

Kỳ Thanh chọn một chỗ trong đó ngồi xuống, nhìn bóng dáng Lục Uyển Đình xếp hàng, khoé miệng không tự giác mà cong lên, cười giống như cô gái lúc mới yêu.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc áo khoác xanh nhung còn choàng cái khăn cổ màu xám, so với các sinh viên xung quanh thì có vẻ trưởng thành hơn.

Người như vậy rất dễ khiến những sinh viên khác chú ý.

Một sinh viên bưng một khay đồ ăn đi đến, lấy cớ hết chỗ muốn ngồi cùng Kỳ Thanh, "Học tỷ, ở đây có người ngôi sao?"

Còn chưa trả lời thì nữ sinh viên đã đặt khay đồ ăn xuống bàn, sau đó ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh.

Sinh viên bây giờ lá gan không hề nhỏ nha.

Kỳ Thanh thu hồi ánh mắt quay đầu, trước mặt là nữ sinh tóc ngắn, mặc chiếc áo lông vũ màu đỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người mảnh khảnh trong đó.

Một cái bàn có thể ngồi được bốn người, trước kia lúc đi học, cũng hay có người lạ ngồi chung bàn, muốn nói có người cũng không được, cô và Lục Uyển Đình chỉ có hai người, còn có hai chỗ trống, muốn nói không có thì cô cũng không xác định lát nữa Lục Uyển Đình quay lại sẽ ngồi đối diện cô hay ngồi bên cạnh.

Kỳ Thanh ôn hoà cười nhạt, "Cô ngồi đi, chỗ này chỉ có tôi và phu nhân ngồi."

"... Phu nhân?" Nữ sinh viên không ngờ đến loại câu trả lời này. "Cô kết hôn rồi sao?"

Kỳ Thanh lấy cái tay ở trong túi ra, đem chiếc nhẫn kim cương trên tay trái mà khoe khoang, cho nữ sinh viên xem, "Ừ, đã kết hôn."

Lục Uyển Đình không nghĩ tới mình mới đi mua bữa sáng cho phu nhân thôi mà đã có người muốn tiếp cận phu nhân nhà cô rồi, trường học là nói dễ phát sinh ra mấy chuyện tình cảm đôi lứa nhất, năm đó lúc học đại học, đã có không ít người thích Kỳ Thanh rồi.

Nhiều năm qua rồi, khẩu vị của sinh viên vẫn là kiểu như Kỳ Thanh sao?

Gương mặt Lục Uyển Đình trầm đi, cô đi qua còn chưa đến bàn ăn, thì nữ sinh viên tóc ngắn đã bưng cái khay đứng dậy đi với vẻ mặt tiếc nuối.

"Tiểu Kỳ tổng được hoan nghênh quá." Lục Uyển Đình đặt đồ ăn sáng xuống bàn, ngồi xuống vị trí đối diện Kỳ Thanh, trên mặt viết đầy chữ 'không cao hứng'.

Kỳ Thanh đương nhiên biết Lục tổng nhà cô đang nói cái gì, cô gắp một miếng hoành thánh nóng hổi thổi thổi, cười nói với Lục Uyển Đình, "Em nói với người ta là đã kết hôn, còn cho người ta xem nhẫn nữa."

Lục Uyển Đình vẫn không hài lòng với câu trả lời của cô, ánh mắt đảo qua chiếc nhẫn trên tay của Kỳ Thanh, múc một muỗng canh chậm rãi ăn.

Cô không nói lời nào, Kỳ Thanh hơi hơi cúi người, ánh mắt sáng quắc nhìn bàn đối diện, "Lúc đi học, em với A Châm thường cùng nhau đi ăn, cậu ấy cũng nói như vậy với em, nhưng mà em nói với cậu ấy là..."

Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn Kỳ Thanh đang cúi đầu, Kỳ Thanh nói ra một câu làm tâm Lục Uyển Đình như hoa nở giữa mùa đông, "Mình chỉ thích Lục Uyển Đình."

Người bị thổ lộ cong khoé môi lên cười tươi.

Nụ cười này được duy trì cho đến khi rời khỏi căn tin vẫn còn, Kỳ Thanh thẹn thùng không chịu được, nhéo nhéo tay Lục Uyển Đình, "Lục tổng, chị đừng có cười nữa được không."

Sớm biết thế này cô đã không nói.

Lục Uyển Đình nắm chặt lấy tay Kỳ Thanh, khoé miệng vẫn còn độ cung làm say mê lòng người, đôi mắt hàm chứa ý cười thật sâu, cô dán lên bên tai Kỳ Thanh nói, "Chị cũng chỉ thích mỗi em mà thôi."

Tâm hai người cùng nhau nở hoa giữa ngày đông.

Đi qua đường từ khu sinh hoạt cộng đồng vào khu đào tạo, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đi đến hội trường số 10

Hội trường số 10 kế bên trung tâm thể dục thể thao, bên này sinh viên khá nhiều, Lục Vân Tạ biện luận ở hội trường đó.

Các cô không lập tức đi vào hội trường, mà nắm tay đi một vòng sau đó mới đi vào, Lục Uyển Đình nhìn sinh viên đứng xung quanh đó, ở trong đám người đó tìm bóng dáng Hà Chỉ.

Nhưng không tìm thấy người.

"Là chị suy nghĩ nhiều rồi." Lục Uyển Đình dừng bước chân lại, "Hà Chỉ hơn Vân Tạ 7 tuổi, làm sao có thể thương nhớ Vân Tạ được."

Vừa mới dứt lời, ở bên ngoài cửa kính thấy bóng dáng quen thuộc khoác chiếc áo màu nâu nhạt xuất hiện.

Cửa kính phản quang, người bên trong có thể thấy được người bên ngoài nhưng người bên ngoài thì không thể thấy được các cô, Kỳ Thanh lôi kéo Lục Uyển Đình vào một phòng học đang trống gần đó.

Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm chặt mình, có chút nghi hoặc, "Tại sao chúng ta lại phải trốn?"

Kỳ Thanh: "...."

Cô kéo Lục Uyển Đình đi ra khỏi phòng học, đúng lúc Hà Chỉ cũng đi vào đây, các cô đối mặt với nhau.

Hà Chỉ kinh ngạc nửa giây, sau lại không chút hoang mang ung dung thong thả đi đến chào hỏi các cô, "Trùng hợp thật nha, mình mới từ văn phòng hành chính lại đây, ở chỗ này gặp hai người, sao hai người lại ở đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.