Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 170: - 171



Chương 170: Chung tình.

Hà Chỉ nhắc đến văn phòng hành chính, ý chỉ mục đích cô đến trường học là đến văn phòng hành chính có việc, còn đến đây chỉ là trùng hợp.

Chỉ là trùng hợp thôi sao?

Kỳ Thanh cảm thấy cái lý do thoái thác này rất quen thuộc, nghĩ đến trước kia cô theo đuôi Lục Uyển Đình không cẩn thận bị Hà Chỉ bắt gặp, cô cũng hay dùng loại lý do này.

Cô không tin đây là trùng hợp, mà Lục Uyển Đình cũng không tin.

Lục Uyển Đình bất động thanh sắc mà trả lời, "Hôm nay, Vân Tạ biện luận tốt nghiệp, mình đưa con bé đến trường." Cô giống như không có chút để ý nào mà hỏi lại Hà Chỉ, "Cậu đi tìm giảng viên Tiêu ở phòng giáo vụ sao?"

Lần trước, trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của Song Hoa, Lục Uyển Đình đã hỏi Hà Chỉ có phải đang cùng giảng viên Tiêu yêu đương không, Hà Chỉ phủ nhận, còn hỏi giảng viên Tiêu là ai. Nhưng mà lúc này đột nhiên nhắc tới giảng viên Tiêu, Hà Chỉ nhất thời không chú ý, gật đầu ừ một tiếng.

Gật đầu xong cô mới phản ứng lại, không cẩn thận tự vả vào mặt rồi.

Thật xấu hổ.

Kỳ Thanh an tĩnh đứng một bên nghe các cô nói chuyện, trên mặt Lục Uyển Đình còn có nụ cười chế nhạo, thừa nhận đến tìm giảng viên Tiêu, là vì che giấu việc đến tìm Vân Tạ sao?

"Tìm giảng viên Tiêu làm phỏng vấn à?" Chỗ này là khu dạy học, sinh viên đi tới đi lui nhiều, lỡ may nghe rồi lan truyền lung tung, mà thân phận của giảng viên Tiêu có chút đặc thù, Lục Uyển Đình khéo léo dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác.

Mắt Hà Chỉ nhìn Kỳ Thanh sau hỏi Lục Uyển Đình, "Có rảnh đi uống cà phê không?"

Kỳ Thanh hiểu ánh mắt này muốn gì, cho nên lấy cớ muốn đi nghe Lục Vân Tạ biện luận, không ở chung chỗ với hai người, "Hai người đi đi, em ở đây chờ hai người."

Lục Uyển Đình vừa không muốn Kỳ Thanh đứng đây một mình, lại muốn biết Hà Chỉ muốn gặp riêng cô để thẳng thắn về chuyện tình cảm, trầm ngâm một lát, Kỳ Thanh thả tay cô ra, xoay người đi lên lầu.

Tiếng bước chân ở cầu thang xa dần, Lục Uyển Đình cười cười, có muốn mang Kỳ Thanh đi cũng không được, vậy đành có thể cùng Hà Chỉ đến quán cà phê.

Lục Uyển Đình không giống những người đang đi trên đường đang co cụm người run bần bật đi phía trước, cho dù gió lạnh thổi đến thì dáng người cô vẫn như cũ, ung dung mà bước đi.

Hà Chỉ cho tay vào túi áo đi song song với cô, có một loại cảm giác sắp tâm sự với một cô giáo, cô không biết nên mở miệng như thế nào, cũng may Lục Uyển Đình đã bắt đầu trước, "Cậu và cô ấy đã ở bên nhau bao lâu?"

Có vài sinh viên đi ngược hướng các cô, nhìn mặt toàn là những sinh viên còn ngây thơ, Hà Chỉ cười nói, "Cậu chắc chắn mình và cô ấy ở bên nhau sao?"

Cô nghiêng đầu nhìn Lục Uyển Đình, đôi mắt thâm thuý của cô muốn nhìn thật sâu vào tâm tư của Lục Uyển Đình, Hà Chỉ thử hỏi, "Hôm nay, cậu đến trường, thật ra là muốn biết xem có phải mình sẽ ở đây hay không?"

"Không phải." Lục Uyển Đình nói, "Lúc nãy mình đã có nói, mình đưa Vân Tạ đến trường."

Các cô không đi cái cửa gần nhất ở đó, mà vòng một đường đi ra từ cửa đông của phòng Toà nhà, trên đường ngày càng ít người.

"Nghe Vân Tạ nói, lúc con bé mở đầu đề biện luận có gặp được cậu đi cùng giảng viên Tiêu." Bốn bề yên lặng, Lục Uyển Đình trực tiếp nhắc đến giảng viên Tiêu, "Hiện tại, cậu có thể nói cho mình biết cậu và giảng viên Tiêu đã quen bao lâu rồi không?"

Hà Chỉ đi lại gần Lục Uyển Đình hơn một chút, hai người gần như bước song song, "Đã hơn một năm."

Giọng nói của cô ở trong gió có chút lướt nhẹ, nhưng mà Lục Uyển Đình vẫn nghe rõ.

Đương sự đã thừa nhận, Lục Uyển Đình dừng bước chân lại, xoay người nhìn Hà Chỉ, ánh mắt sắc bén, không chấp nhận được câu trả lời của Hà Chỉ, giọng nói Lục Uyển Đình đanh lại "Vậy cậu đối với em gái mình..."

Cảm giác được xung quanh lạnh lẽo hơn, Hà Chỉ giật mình, trong trí nhớ của cô rất ít khi thấy Lục Uyển Đình như vậy.

Hà Chỉ chỉ có thể dùng nụ cười để xoa dịu bớt không khí này, nói giỡn, "Nếu mình thích em gái cậu, có phải cậu sẽ mang mình đem chôn sống không?"

Lục Uyển Đình trầm mặc hai giây, "Sẽ không, vì em gái mình không thích cậu." Cô nói rất tự tin, bước chân dừng lại giờ tiếp tục đi về phía trước.

Không thích sao? Hà Chỉ bước chân theo, "Em gái cậu đã ôm mình."

Sắc mặt Lục Uyển Đình bỗng thay đổi, quay đầu nhìn Hà Chỉ với ánh mắt cảnh giác, "Cậu câu dẫn em gái mình."

"Chỉ trùng hợp thôi." Lại trùng hợp.

Hà Chỉ đem sự tình phát sinh ngày hôm đó nói cho Lục Uyển Đình nghe, nói đến chia tay, cảm xúc có chút trầm, Hà Chỉ dỡ bỏ gương mặt đang nguỵ trang kia, nhìn về phía trước mà cảm khái, "Yêu rất dễ nhưng bên nhau rất khó."

Sau thời gian tình yêu cuồng qua đi, lại là những ngày tháng nhạt nhoà vô vị. Trên đời này có bao nhiêu cặp đôi có thể kết tóc se duyên yêu nhau đến cuối cuộc đời chứ?

Hà Chỉ thực sự rất hâm mộ Kỳ Thanh, được Lục Uyển Đình yêu hơn 8 năm, chưa có giờ phút nào thay đổi.

Lúc đi ra khỏi cổng trường, Hà Chỉ hỏi Lục Uyển Đình, "Vì sao cậu có thể thích Kỳ Thanh lâu như vậy?"

Hà Chỉ nhắc đến tên Kỳ Thanh, trong ánh mắt Lục Uyển Đình lập tức ôn nhu lại lưu luyến, giọng nói trong trẻo lúc nói lời yêu thương, luôn làm cho tâm người rung động.

Lục Uyển Đình cười nói cho cô biết, "Bởi vì em ấy cũng thích mình."

Hà Chỉ: "...." cái câu trả lời này, sao nghe lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng vậy?

Chưa kịp nghĩ nhiều thì Lục Uyển Đình đã đi qua vạch trắng dành cho người đi bộ đứng ở bên kia đường chờ cô, Hà Chỉ thấy vậy bước nhanh chân đi qua.

Quán cà phê cũng không xa, rất nhanh đã đến nơi.

Lục Uyển Đình gọi hai ly cà phê mang đi, Hà Chỉ nhắc nhở, "Không gọi cho Vân Tạ một ly à?"

Lục Uyển Đình liếc cô một cái, rồi gọi thêm một ly nữa.

Hai người đi vào từ cửa bắc quay lại khu đào tạo, Hà Chỉ ôm lấy ly cà phê sưởi ấm đôi tay, Lục Uyển Đình xách theo một cái túi, bước đi hơi nhanh.

Thấy Hà Chỉ cũng đi về hướng phòng Toà nhà số 10 khu đào tạo, Lục Uyển Đình cảm thấy kỳ quái, "Sao cậu còn đi đến đây?"

Hà Chỉ cúi đầu nhìn đường dưới chân, cũng sửng sốt, lúc ngẩng đầu còn cười, "Không phải cậu nói hôm nay Vân Tạ biện luận sao? Mình đi nghe con bé biện luận."

"Giảng viên Tiêu đâu?" Ánh mắt Lục Uyển Đình cảnh giác.

"Cô ấy ở phòng hành chính." Hà Chỉ dùng cái ống hút cắm vào ly cà phê, không thêm đường không thêm sữa, vị cà phê nguyên chất từ đầu lưỡi đến dạ dày.

Lục Uyển Đình vừa đánh mất hoài nghi với Hà Chỉ, nhưng hiện tại lòng lại đang suy nghĩ Hà Chỉ có ý đồ với em gái cô, trái phải không có người, Lục Uyển Đình tới gần Hà Chỉ hỏi, "Có phải cậu muốn làm em dâu mình?"

"Em gái cậu chắc hẳn cũng sẽ chung tình giống cậu đi." Thấy Lục Uyển Đình nhíu mày, Hà Chỉ cười, "Mình rất thích Vân Tạ, ở bên con bé cảm giác rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng mà cậu yên tâm, mình không phải cầm thú, mình cũng nhìn con bé trưởng thành, cũng đem con bé trở thành em gái, mình sẽ không xuống tay với em gái."

Lục Uyển Đình vẫn không yên tâm, nói không chừng một ngày nào đó, Hà Chỉ không khống chế được mà thích em gái.

Lục Uyển Đình lùi về sau một bước, lấy điện thoại ra gọi, Hà Chỉ nhìn thấy là số điện thoại của giảng viên Tiêu, lập tức khẩn trương, "Cậu muốn làm gì?"

Lục Uyển Đình cười rất thản nhiên, "Mình có việc muốn nói với giảng viên Tiêu, muốn hỏi cô ấy có thời gian không."

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, Lục Uyển Đình liếc mắt nhìn Hà Chỉ một cái, "Giảng viên Tiêu, hiện tại cô có thời gian không? Tôi muốn gặp cô."

Cô đưa cà phê cho Hà Chỉ, vờ để điện thoại ra xa còn nhỏ giọng nói, "Hà Chỉ, cái này mang cho em gái mình."

Giảng viên Tiêu vừa mới có thời gian xong, nghe được Lục Uyển Đình nhắc đến tên Hà Chỉ, tâm nhấc lên, Hà Chỉ hiểu rõ Lục Uyển Đình đây là muốn cái gì, cô liếc mắt trước điện thoại, đáp lại một câu, "Được, để mình mang qua."

Giọng nói không nặng không nhẹ, vừa đủ để đầu điện thoại bên kia nghe được.

Lục Uyển Đình đưa điện thoại về lại bên tai, giảng viên Tiêu lập tức sửa miệng, "Xin lỗi, tôi có việc gấp, hẹn gặp lần sau nhé."

Điện thoại ngắt không bao lâu, thì điện thoại của Hà Chỉ rung hai cái, là giảng viên Tiêu nhắn tới.

Cà phê của Lục Uyển Đình còn ở trên tay, Hà Chỉ xem tin nhắn lại nhìn cà phê trên tay cô, "Cậu thật sự không muốn mình gặp Vân Tạ sao?"

"Mình chỉ hy vọng cậu nên xử lý chuyện tình cảm của cậu trước." Lục Uyển Đình xoay người xách theo cà phê đi lên lầu.

Nhìn bóng dáng của cô, Hà Chỉ cười lắc đầu.

Đi lên tầng hai, Lục Uyển Đình liếc mắt là đã thấy Kỳ Thanh đứng trên hành lang, cô bước nhanh đi qua, cửa phòng học khép hờ, bên trong còn truyền riêng giọng nói dâng trào mãnh liệt của sinh viên đang biện luận, hai bên hành lang là mấy phòng học đều đang tiến hành biện luận.

"Trở lại rồi sao?" Kỳ Thanh nhìn phía sau Lục Uyển Đình, "Hà học tỷ đâu rồi?"

Lục Uyển Đình đưa cà phê cho Kỳ Thanh, "Chắc đi gặp giảng viên Tiêu rồi."

Hơi gió lạnh làm ly cà phê nóng hổi chỉ còn nóng ấm, Kỳ Thanh đã uống một ít trà xanh rồi, lôi kéo Lục Uyển Đình đến một phòng học nhỏ không có ai.

Trong phòng học nhỏ có camera theo dõi, Lục Uyển Đình cũng không để ý, ngồi dựa bên người Kỳ Thanh, câu tay ôm lấy Kỳ Thanh, đưa môi lại bên má Kỳ Thanh hôn một cái.

Kỳ Thanh đẩy đẩy cô ra, cằm hướng về phía trần nhà, Lục Uyển Đình cười, "Chị biết mà, lúc vào đã thấy."

Kỳ Thanh: "...."

Lục Uyển Đình ngày càng không thèm để ý đến hình tượng nữa.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta ở phòng học ngồi gần như vậy." Lục Uyển Đình cười lấy cà phê trong túi ra, "Trước kia, đều là em và Dương Châm ngồi cùng nhau."

Lại bắt đầu nổi cơn ăn dấm ủ lâu ngày sao?

Kỳ Thanh nghiêng người dựa ra sau bàn, ánh mắt nhìn sườn mặt Lục Uyển Đình, "Chị và Hà học tỷ cũng thường ngồi với nhau." Kỳ Thanh hỏi cô, "Vậy hai người nói chuyện gì?"

Lục Uyển Đình uống một ngụm cà phê, hơi hơi nhấp môi đắng, "Em muốn biết sao?" Cô nắm lấy cằm Kỳ Thanh, ánh mắt nhìn đôi môi Kỳ Thanh mà ám chỉ.

Kỳ Thanh do dự một chút, nhẹ nhàng chạm vào môi cô, một nụ hôn rất trong sáng còn trong hơn cả nước, "Hiện tại, Lục học tỷ có thể nói cho em sao?"

"Ngoan." Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, "Chuyện tình của học tỷ, học muội không nên biết nhiều quá."

Kỳ Thanh: "...." Cô bị lừa rồi.

Còn chưa đến lượt Vân Tạ biện luận, ngoài cửa sổ đã có vài bông tuyết, linh tinh vụn vặt đáp trên mặt đấy, Kỳ Thanh nhìn thấy, nhẹ giọng nói, "Tuyết rơi rồi!"

Dự báo thời tiết mấy ngày nay, cuối cùng tuyết cũng đã rơi.

Lục Uyển Đình nhìn thấy cô cười vui vẻ, lôi kéo cô đi xuống lầu. Ở bên ngoài đều là sinh viên, đang kích động giơ điện thoại mà chụp những bông tuyết đang không ngừng rơi.

Tuyết nhỏ quá, không chụp thấy rõ hình dáng, Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, lúc tuyết rơi, cô chỉ muốn ôm hôn Kỳ Thanh.

Nghĩ như thế nào thì làm y chang vậy.

Cảm giác bả vai có một bàn tay đặt lên, ánh mắt Kỳ Thanh đang nhìn trời lập tức quay lại nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cười đưa người gần bên cô.

Kỳ Thanh chủ động hôn lên.

Giữa bầu trời tuyết rơi cùng người mình yêu nhất, dây dưa sưởi ấm cho nhau bằng nụ hôn triền miên.

Tuyết rơi một lát cũng đã dừng lại, người đang xem tuyết phát hiện ở góc bồn hoa có đôi tình nhân đang hôn nhau, mấy chục ánh mắt nhìn các cô.

Kỳ Thanh còn nhớ rõ ở đây là trường học, sau khi kết thúc nụ hôn thì chôn mặt ở hõm vai Lục Uyển Đình mà thở dốc, Lục Uyển Đình cười giúp cô sửa lại khăn choàng cổ, tay không cẩn thận đụng đến phần gáy ấm áp phía sau, đột nhiên bị hơi lạnh đột kích, cơ thể Kỳ Thanh rụt lại.

Tuyết thật là biết đùa, ngừng vài phút rồi lại rơi tiếp.

Lục Vân Tạ gọi điện thoại đến, phá vỡ không khí ấm áp của hai người đang xem tuyết, "Chị, em biện luận xong rồi, hai người đang ở đâu?" Cô đứng ở phòng họp nhỏ, nhìn nhìn ly cà phê ở trên bàn.

Cái phòng học này chắc là cái phòng mà Kỳ Thanh nói với cô đi, nhưng mà cà phê ở đây người ở nơi đâu?

"Bọn chị ở dưới lầu." Lục Uyển Đình thở ra khói. "Tuyết rơi rồi."

"Em xuống dưới liền!." Lục Vân Tạ tắt điện thoại, xoay người đi xuống lầu, lúc đi còn không quên mang theo cà phê.

Cà Phê đã lạnh ngắt.

Thành thích biện luận, một tuần sau sẽ có kết quả, số điểm được lấy từ điểm trung bình của các giảng viên đánh giá, nhìn vẻ mặt của em gái nhẹ nhàng, Lục Uyển Đình cười hỏi, "Biện luận qua rồi sao?"

Lục Vân Tạ nhướng mày, "Lúc em đi xuống bục giảng, có quét mắt nhìn điểm chấm của bốn giảng viên, đảm bảo qua."

Biện luận luận văn qua, có nghĩa là lúc sau không cần phải bôn ba chạy giữa trường và công ty, chờ tháng sáu sang năm, trở về trường tham dự lễ tốt nghiệp là được. Như vậy đã hoàn thành đại học.

Lục Vân Tạ tiến lên ôm lấy Lục Uyển Đình, "Về sau, em sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Kỳ Thanh dịch sang hai bước, chừa không gian lại cho hai chị em.

Hành động này là làm ra hiểu lầm.

Những sinh viên nhìn thấy Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh hôn môi. Hiện tại lại thấy cô và một nữ sinh khác ôm, lời nói lại thâm tình, ánh mắt từ hâm mộ biến thành nghi ngờ nɠɵạı ŧìиɦ.

Có một bạn học biện luận xong sớm hơn Lục Vân Tạ, vừa đúng lúc là bạn cùng phòng của cô, thấy thế lén lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn nặc danh, "Bạn gái cậu nhân lúc cậu thi biện luận mà nɠɵạı ŧìиɦ."

Lục Vân Tạ nhận được tin nhắn với vẻ mặt khó tin, cô có bạn gái khi nào?

Xem bộ dáng mê mang ngẩn ngơ của cô, bạn cùng phòng bóp cổ tay thở dài, ngửa đầu xem tuyết tiếp, sau đó đi vào từ cửa khác vào trong tòa nhà, cô vẫn nên đi vào trong chờ bạn gái biện luận xong.

Lục Vân Tạ không trả lời tin nhắn lại, cô cất điện thoại vào túi, cùng với chị và chị dâu rời đi.

Thật sự lại quá trùng hợp, đến chỗ ngã rẽ toà nhà, các cô lại gặp được Hà Chỉ.

Không chỉ có một mình Hà Chỉ mà còn thêm giảng viên Tiêu.

Chương 171: Yêu Thầm.

Hôm nay, giảng viên Tiêu mặc một cái áo khoác màu xanh đen, bên trong là một cái áo kaki cổ lông, rất hợp với chiếc mắt kính vàng trên sống mũi, vẫn nghiêm túc như ngày nào.

Lục Uyển Đình liếc nhìn đánh giá cô một cái, tầm mắt chuyển hướng nhìn Hà Chỉ, Hà Chỉ và giảng viên Tiêu đứng cách nhau một đoạn, người ngoài nhìn vào thì có thể cho hai người là quan hệ bạn bè bình thường.

Những bông tuyết đang bay lả tả, ánh mắt mọi người nhìn nhau rồi lại tách ra, các cô nghĩ rằng giảng viên Tiêu sẽ làm lơ các cô, nhưng giảng viên Tiêu lại đi đến chỗ các cô đang đứng.

"Lục tổng, Kỳ tổng." Giảng viên Tiêu chào hỏi hai người, nhìn thấy Lục Vân Tạ hỏi, "Đây là em gái cô sao?"

"Xin chào giảng viên Tiêu." Lục Vân Tạ mỉm cười chào hỏi, trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén, cô cảm giác ánh mắt giảng viên Tiêu nhìn cô có chút khác thường.

Lục Uyển Đình gật đầu, "Ân, đây là em gái của tôi, Vân Tạ." Lục Uyển Đình vờ như không biết gì, thử hỏi giảng viên Tiêu, "Giảng viên Tiêu đang nhận phỏng vấn của tạp chí kinh tế sao?"

Cái người này rõ ràng gì cũng biết còn cố tình hỏi như vậy, Hà Chỉ mỉm cười mà hùa theo, "Đúng vậy, mình đang định phỏng vấn giảng viên Tiêu."

Cô vừa dứt lời, giảng viên Tiêu mở miệng, câu trả lời ngoài dự kiến của các cô, mà cũng ngoài dự kiến của Hà Chỉ, giảng viên Tiêu tháo mắt kính xuống, gấp nó lại bỏ vào trong túi, phủ nhận chuyện phỏng vấn.

Mắt kính chỉ là che giấu, không còn khung mắt kính kim loại vàng kia, nhìn gương mặt giảng viên Tiêu trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, cô nắm lấy tay Hà Chỉ, nói: "Hà Chỉ là bạn gái của tôi, cô ấy đến đây để thăm tôi."

Bạn gái? Thừa nhận cô là bạn gái sao?

Hà Chỉ nhìn giảng viên Tiêu với ánh mắt khó mà tin được.

Ở đại học Giang Lâm, chuyện tình của giảng viên và sinh viên vĩnh viễn không được đưa ra ánh sáng, không thể nào thay đổi được, bởi vì thân phận đặc thù, cho dù các cô kết giao sau khi Hà Chỉ tốt nghiệp, nhưng vẫn phải bảo trì việc yêu đương thầm lặng, mà hiện tại, giảng viên Tiêu dám nói trước mặt Lục Uyển Đình, cô là bạn gái của cô ấy sao?

Trong nhất thời, Hà Chỉ không biết nên tiếp tục nói ra sao.

"Hai người không phải chia tay rồi sao?" Lục Vân Tạ làm bản mặt rất hiền lành và vô hại, cười hỏi.

Giảng viên Tiêu bình tĩnh, nắm chặt tay Hà Chỉ, Lục Uyển Đình tìm cái lý do kết thúc đoạn đối thoại xấu hổ này, "Thật ngại, công ty tôi có việc phải đi, lần sau lại nói tiếp."

Các cô đi rồi.

Nhìn bóng dáng Lục Vân Tạ, Tiêu Lan Mịch khẽ thở dài, cô quay sang nhìn Hà Chỉ.

Ánh mắt Hà Chỉ cũng nhìn theo bóng dáng của các cô rời đi, phát hiện có người nhìn mình, Hà Chỉ nở nụ cười, "Giảng viên Tiêu, tôi là bạn gái của cô sao?"

Tay vẫn nắm không có buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, Tiêu Lan Mịch cười, đan ngón tay vào tay Hà Chỉ, "Vẫn luôn là vậy."

Lục Vân Tạ đã đi xa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hai người này, Hà Chỉ thu hồi lại nụ cười trên mặt.

Trước khi cô là bạn gái của giảng viên Tiêu, cô từng yêu thầm một người, Lục Vân Tạ từ nhỏ đã thích Lục Uyển Đình, nhưng mà con bé đối với người bạn học của chị gái tràn ngập địch ý, cố tình gây hấn thù địch, nhưng mà lại làm cô động tâm.

Tâm thật dễ động, yêu thầm cũng thật dễ dàng, nhưng mà chung tình lại rất khó.

Hà Chỉ nắm lại tay của giảng viên Tiêu, "Nhưng mà sự thật là đã chia tay." Hà Chỉ kéo khăn quàng cổ che khuất cằm, ngăn cản gió lùa vào bên trong cổ.

Tiêu Lan Mịch cúi người, "Tôi biết, tiểu tình địch của tôi đã tốt nghiệp, em có thể theo đuổi cô bé đó." Trên tay đột nhiên tê rần, Hà Chỉ đánh cô một cái.

Nhớ tới việc Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ở trong sân trường hôn môi, không coi ai ra gì, trong lòng giảng viên Tiêu có chút kích động muốn thử.

Vào lúc tuyết rơi, dễ làm lý trí của con người lạc lối, Tiêu Lan Mịch nhìn Hà Chỉ không chớp mắt, giọng nói thấp xuống, "Nếu tạm thời tôi bị cách chức, em phải chịu trách nhiệm với tôi..."

Trong đám sinh viên phát ra tiếng hét sợ hãi, các sinh viên đều hướng đến toà nhà khu đào tạo, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh cũng dừng bước chân quay đầu lại, các cô vừa mới từ bến đó đi lại đây, mới một lúc mà đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng rất nhanh các cô đã biết tại sao.

Vài phút sau, ảnh chụp trưởng phòng giáo vụ giảng viên Tiêu cùng với Hà Chỉ hôn môi đã lan truyền khắp diễn đàn của trường học, trở thành đề tài bàn luận số một.

Lục Vân Tạ ôm điện thoại lướt một vòng bạn bè nhíu mày, cô cảm thấy bản thân đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng.

Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu, "Vân Tạ, em vẫn còn xem sao?"

Có thể là do bản thân tiếc nuối không được tận mắt thấy được cảnh giảng viên Tiêu và Hà Chỉ hôn môi, Lục Vân Tạ tắt vòng bạn bè, "Không nhìn nữa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mấy hình ảnh với mấy cái video."

Kỳ Thanh cũng vào diễn đàn của trường xem, thân phận của Hà Chỉ đã bị đào bới rất nhanh.

Kỳ Thanh ngẩng đầu, nhìn người lái xe, máu trong người đang cuồn cuộn, "Không ngờ được giảng viên Tiêu ngày trước còn bảo chúng ta giữ hình tượng, lại có một ngày ở trường học làm chuyện này."

"Mà lại là ngày biện luận." Lời nói của Lục Uyển Đình có ẩn ý, em gái nghe không hiểu, còn Kỳ Thanh nghe có cái hiểu có cái không.

Kỳ Thanh quay đầu nhìn Lục Vân Tạ, cô em chồng cũng nhìn lại cô còn nhướng mày, ánh mắt ngả ngớn, "Chị tôi còn ở đây, chị không cần nhìn tôi như vậy, chờ về nhà từ từ rồi nhìn."

Kỳ Thanh với vẻ mặt ????

Hướng xe đang đi chính là Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, nghe em gái thân yêu nói vậy, Lục Uyển Đình liền trầm mặc, giọng nói lạnh lùng, "Em về nhà thu dọn quần áo, chị đưa em về nhà ba mẹ."

Lục Vân Tạ lập tức nhận sai, "Chị, lần sau em không dám nữa, chị để em ở nhà chị tiếp đi mà."

Kỳ Thanh ngắm nhìn Lục Uyển Đình, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Gần đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Kỳ Thanh nhắn tin cho trợ lý Hoa, bảo cô chuẩn bị tư liệu để mở họp, còn hai chị em nhà kia vẫn đang thảo luận về việc ở đâu.

"Nếu không để em dọn đến nhà Kỳ Thanh ở được không?"

Nói được ít câu lại quên mất chuyện gọi chị dâu, Lục Vân Tạ gọi thẳng luôn tên của Kỳ Thanh.

Xe đến tòa nhà của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, dừng ở trước cửa, Lục Uyển Đình quay đầu nhìn em gái, "Ở nhà Kỳ Thanh không có tiện, lại xa công ty."

"Không có xa a, lái xe mười mấy hai mươi phút đã đến công ty rồi." Lục Uyển Đình xuống xe, Lục Vân Tạ mở cửa xuống theo, dính dính vào người chị gái, "Chị, em đã nói rồi mà em vẫn luôn ở bên cạnh chị."

Kỳ Thanh đứng ở trước cửa công ty nhìn hai người mà cười ngọt ngào, lúc nhìn thấy Lục Vân Tạ làm nũng, ánh mắt còn mang theo sủng nịnh.

Nhìn thấy ánh mắt này của cô, Lục Uyển Đình hối hận không thôi, tại sao lúc trước khi em gái cô không thuận mắt với Kỳ Thanh, tại sao cô lại bắt em gái phải thích người mình thích chứ?

Giờ thì hay quá rồi, em gái ngày càng thích Kỳ Thanh, mà ánh mắt Kỳ Thanh nhìn em gái ngày càng ngày càng thân mật.

Lục Uyển Đình đi qua nắm lấy tay Kỳ Thanh, muốn nói cho Lục Vân Tạ biết cô đã có Kỳ Thanh bên cạnh rồi, mau biến đi yêu đương đi, nhưng mà em gái lại cong môi cười, "Em sẽ luôn ở cạnh hai người."

Sắc mặt Lục Uyển Đình phức tạp mà nhìn em gái, Kỳ Thanh nhìn hai chị em mà buồn cười, "Chẳng lẽ em định cô đơn rồi bên bọn chị suốt sao?"

" n, tôi chính là nghĩ như vậy." Mọi nỗ lực đề là vì có thể ở đuổi kịp bước chân của chị, ở bên cạnh chị gái mà canh giữ, ở trong lòng cô, có tình thân là đủ rồi.

Tình yêu sao? Cô không cần.

Lục Uyển Đình đưa Kỳ Thanh lên lầu, tiểu bóng đèn đứng ở bên cạnh vừa sáng vừa nóng, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình chỉ có thể liếc mắt đưa tình, lúc nắm tay còn cào cào vào lòng bàn tay nhau.

"Kỳ tổng." Thang máy vừa mở cửa, trợ lý Hoa rất nhiệt tình mà đi đón, nhìn thấy Lục Vân Tạ, ánh mắt có chút ngập ngừng.

Kỳ Thanh đi ra thang máy, quay đầu nhìn Lục Uyển Đình đang cười ngọt ngào, tâm liền đập gia tốc, "Em làm xong việc bên này rồi sẽ đi qua tìm chị."

"Được." Lục Uyển Đình đóng cửa thang máy lại, hai chị em rời đi.

Cuộc họp nửa tiếng sau bắt đầu, tư liệu trợ lý Hoa đã chuẩn bị đầy đủ, Kỳ Thanh nhân lúc này còn dư nửa tiếng nên đọc lại một lần nữa.

"Kỳ tổng, sáng nay chị không đến công ty là cùng với tiểu Lục tổng tham gia biện luận sao?" Trợ lý Hoa giống như kiếm chuyện gì đó để nói, suy nghĩ đến gương mặt của Lục Vân Tạ, tâm đột nhiên chớp nhoáng.

Kỳ Thanh không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ ừ một tiếng, nhanh chóng mà xem một tờ tư liệu, lật sang trang sau.

Lúc cô đọc đến trang thứ ba, trong văn phòng lại có tiếng nói của trợ lý Hoa, "Vậy lần sau chị còn đi cùng cô ấy sao?"

"Con bé đã đậu được rồi." Phát hiện trợ lý Hoa quan tâm Lục Vân Tạ có chút không bình thường, Kỳ Thanh nâng đôi mắt lên, "Tiểu Hoa, lần cuối cùng em yêu đương là khi nào?"

"Chắc là kiếp trước." Kiếp này cô còn chưa có mối tình vắt vai nào.

"Sao tôi nhớ hình như có một đoạn thời gian, có người đưa cơm đến cho em mỗi ngày nhỉ?"

"...." Trợ lý Hoa cạn lợi, "Đó là người giao cơm."

Trợ lý Hoa cho Kỳ tổng một ánh mắt xem thường, cô quan tâm đến Kỳ tổng, mà Kỳ tổng một chút quan tâm cô cũng không có, còn đem nhân viên giao cơm trở thành đối tượng của cô.

Kỳ Thanh uống lên ngụm trà trợ lý Hoa pha, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi.

Cô buông tư liệu đi đến bên cửa sổ, ngày đông cảnh hiu quạnh, vạn vật đang ngủ say, trợ lý Hoa cũng đi theo đứng bên cạnh, Kỳ Thanh nhìn trợ lý Hoa nói, "Tôi muốn kết hôn."

Công ty trên dưới ai mà không biết, tháng 5 sang năm Kỳ tổng sẽ cử hành hôn lễ, trợ lý Hoa yên lặng gật đầu, không rõ câu nói này của Kỳ tổng có ý tứ gì.

Đến giờ mở họp.

Trước khi vào họp, Kỳ Thanh còn nhắn tin cho Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình không có đưa Lục Vân Tạ về nhà, mà đi đến tập đoàn Lục Thị.

Xem ra cô em chồng vẫn không thể dọn ra khỏi nhà các cô trong hôm nay rồi.

Kỳ Thanh buông điện thoại, ngồi thẳng người nhìn một vòng trong phòng họp rồi mới bắt đầu mở họp.

....

Trời càng về cuối năm thì càng lạnh, những ngày bận rộn cứ thế qua đi, một năm mới lặng lẽ cũng đến rồi.

Khoảng cách ngày hôn lễ cũng càng gần.

Hôm nay buổi sáng thức dậy, Kỳ Thanh vừa cầm điện thoại, ở trên đó đã có rất nhiều tin nhắn, Kỳ Thanh mắt nhắm mắt mở mà xem tin nhắn, sau lưng có một hơi ấm ôm lấy cô.

Cánh tay dài đem kéo Kỳ Thanh vào trong lòng ngực, Lục Uyển Đình khẽ hôn sau gáy Kỳ Thanh, dán mặt lên bên má Kỳ Thanh, "Ai nhắn tin cho em vậy?"

"Rất nhiều người." Mỗi tin nhắn Kỳ Thanh đều trả lời cảm ơn, cô buông điện thoại xoay người nói, "Hôm nay là sinh nhật của em a."

Từ tối hôm qua đến rạng sáng nay, hai người ở giường mà chúc mừng sinh nhật.

Lục Uyển Đình mở to mắt, đôi mắt ôn nhuận tựa như muốn đem Kỳ Thanh giam vào đó, cô giơ tay xoa xoa tóc Kỳ Thanh, khoé đuôi mắt không che giấu được sự ôn nhu ở trên đó, giọng nói còn có chút khàn khàn, nói một câu làm cho ngực Kỳ Thanh phát ngứa, "Em cho rằng chị bị em lăn lộn một đêm thì quên sao?"

Kỳ Thanh mặt đỏ tai hồng, tối hôm qua Lục Uyển Đình rất ngoan ngoãn hiến dâng cơ thể để cô lăn lộn một đêm, Kỳ Thanh xoa eo giúp cô, "Mệt không chị?"

"Không mệt." Lục Uyển Đình hơi hơi mỉm cười, hơi thở nóng rực phả vào cổ đối phương, Lục Uyển Đình kéo chăn lên, hai người lại lăn lộn tiếp.

Thẳng cho đến buổi chiều, cả hai mới chậm chạp rời khỏi giường.

Khăn choàng cổ che khuất dấu hôn trên cổ, nhưng mà không che được gương mặt tràn đầy hạnh phúc của cả hai.

Từ công ty về nhà, Lục Vân Tạ ngồi trên sô pha, một bên xem hồ sơ, một bên chờ các cô.

Nhìn thấy Kỳ Thanh, Lục Vân Tạ đem quà sinh nhật đã chuẩn bị từ sáng sớm đưa cho cô, "Chị dâu sinh nhật vui vẻ! Vốn dĩ định tặng cho chị vào buổi sáng."

Cô nhìn chị mình, "Sợ quấy rầy đến hai người, cho nên không tặng."

Kỳ Thanh nói cảm ơn, nhận lấy quà tặng của cô, là một chiếc hộp màu đen, trên hộp còn có logo của một công ty trang sức, không cần mở cũng biết bên trong chính là trang sức rồi.

Lục Vân Tạ hỏi, "Đêm nay, hai người dự định ăn sinh nhật ở đâu?"

Thật ra thì tối hôm qua đã trải qua rồi, Lục Uyển Đình nhìn em gái tặng quà, mỉm cười hỏi lại, "Em có đề nghị gì?"

Nhìn khí sắc trên mặt hai người, Lục Vân Tạ cầm lấy máy tính bảng, "Không có đề nghị gì."

Có bao nhiêu đề nghị, thì cũng là thê thê hai người tự chơi với nhau, có thèm mang cô cái tiểu bóng đèn này đi đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.