Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 184: Hôn lễ.



Đoàn phù dâu đi theo Kỳ Thanh, làn váy cưới phủ trên mặt đất, Dương Châm giúp cô sửa lại làn váy, ngồi dậy ngước mắt nhìn, đột nhiên đối diện với đôi mắt của Kỳ Thanh.

Đối mắt Kỳ Thanh sáng ngời, trong đó chưa đầy hạnh phúc, nụ cười ở trên mặt vẫn chưa hạ xuống một giây nào, Dương Châm chúc phúc, "Quen biết cậu nhiều năm vậy rồi, hôm nay là ngày cậu đẹp nhất, chúc cậu và cô ấy hạnh phúc."

Dương Châm tiến lên ôm lấy Kỳ Thanh.

"Cảm ơn cậu, A Châm." Kỳ Thanh ôm lại cô, nhẹ vỗ vỗ phía sau lưng.

Lục Vân Tạ thay chị gái mình nhằm chằm chằm Kỳ Thanh, thấy cô dâu và phù dâu ôm nhau, cô tính toán thời gian một chút, nếu vượt qua năm giây, cô sẽ đi lên chủ động tách hai người ra.

Không nghĩ đến một khi đã ôm rồi thì không dứt, đếm tới giây thứ 6, Lục Vân Tạ lấy cớ sắp đến giờ, tách hai người ra, "Hôn lễ còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, cần phải đi."

Lục Vân Tạ yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, trước kia ai cũng không thể chạm vào chị của cô, bây giờ lại thêm một người nữa, chị dâu cô - ai cũng không thể tuỳ tiện mà chạm vào.

Thân là chị dâu của Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh đương nhiên biết điểm này của Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh cười cười với cô, ôm lấy hoa, đi đến hội trường hôn lễ.

Bên trong hội trường hôn lễ đều được lấp kín bằng hoa, hoa chủ đạo chính là hoa hồng champagne, kết hợp với hoa cẩm chướng màu trắng và hồng, đẹp không sao tả hết.

Dàn nhạc ở trên sân khấu bắt đầu trình diễn, tất cả khách mời đã vào chỗ ngồi của mình, tiếng đàn violon độc tấu làm cho khách mời tự giác mà yên lặng thưởng thức.

Kỳ ba mặc bộ tây trang, đứng ở trước cửa hội trường hôn lễ chờ Kỳ Thanh, nhìn thấy con gái mặc áo cưới xuất hiện, không khống chế được cảm xúc, nước mắt tràn mi.

Kỳ mẹ thấy được, ôm ông an ủi, "Tối hôm qua, lén khóc chưa đủ sao, hôm nay còn muốn khóc nữa."

Kỳ ba lặng lẽ lau nước mắt, ở trước mặt vợ không cần cậy mạnh, "Đây là đứa con gái duy nhất của tôi."

"Con bé cũng là con gái duy nhất của tôi." Kỳ mẹ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Được rồi nào, vui vẻ một chút, lát nữa ông còn phải đích thân giao con bé cho Lục Uyển Đình đó."

Khi nói chuyện, con gái đã đi đến trước mặt hai người.

Bọn họ vẫn đứng ở ngoài, còn Lục Uyển Đình đã ở bên trong chờ, thời gian từng chút từng chút đến gần, tiếng đàn violon mở màn đã kết thúc, dàn nhạc dựa theo chỉ thị của Ôn Nguyệt, bắt đầu diễn tấu khúc nhạc hôn lễ.

Đèn trong hội trường lập tức hạ xuống, ánh sao trời ở trên đầu sáng lên, ở trên không trung được trang trí 67000 viên thuỷ tinh, 19000 bóng đèn nhỏ, dưới ánh đèn màu xanh của các ngôi sao, làm cho người ta có ảo giác đang lạc vào bầu trời sao ảo mộng.

Trước khi diễn ra hôn lễ, Ôn Nguyệt đã thử qua một lần, nhưng lúc đó trong hội trường không có hoa, Kỳ Thanh kéo tay Kỳ ba đối mặt với sao trời biển hoa, nhớ đến căn phòng các vì sao ở khách sạn Duyệt Giang, Lục Uyển Đình từ phía sau mà ôm lấy cô.

Còn bây giờ, Lục Uyển Đình không ở phía sau cô, mà cô ấy đang đứng ở phía trước chờ cô.

Dưới ánh đèn mông lung, 06h07 phút, ánh đèn trên sân khấu sáng lên, Lục Uyển Đình mặc một chiếc áo cưới trăng xuất hiện trong tầm nhìn của Kỳ Thanh, mỉm cười dịu dàng, đẹp không có gì sánh bằng.

Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình mà si ngốc, theo bản năng cất bước, muốn đi đến bên cạnh cái người mà cô thương nhớ cả ngày nay.

Vì quá sốt ruột, cô bước một bước mới phát giác, ba cô đứng bên cạnh còn chưa có động.

Kỳ ba tưởng rằng ông sẽ khóc vào lúc này, nhưng mà hành động của con gái đã chọc cười ông, ông vỗ mu tay cô đang đáp trên cánh tay của cô, ý bảo đừng có vội.

Lục Uyển Đình nâng làn váy đi đến dưới đài sân khấu, giây phút này, trong mắt cô chỉ có một mình Kỳ Thanh, bước ba bậc thang, bước cuối làm cho dưới chân xoay chuyển, những ngôi sao ở dưới chân cô tụ lại một chỗ, sau đó hóa thành dãy ngân hà chạy dọc đến chỗ của Kỳ Thanh đang đứng.

Kỳ Thanh nắm chặt hoa cưới trong tay, nhìn Lục Uyển Đình đang đi đến chỗ cô, Lục Uyển Đình đẹp động lòng người, làm cho tâm cô đập càng nhanh.

Cô nắm lấy tay ba mình đứng ở cửa chờ, trong đôi mắt Lục Uyển Đình ý cười không ngừng tăng lên, một bước, hai bước, ngày càng đến gần.

Tâm kích động đến phát rung, Kỳ Thanh ngừng thở, trên gương mặt của cô tràn đầy hạnh phúc.

Lục Uyển Đình bước nhanh hơn, đoạn đường đi trên dãy ngân hà cảm giác thật dài, đi đến trước mặt Kỳ Thanh, cô vươn tay ra, "Phu nhân."

Kỳ ba đem con gái mình giao cho Lục Uyển Đình, nói đúng hơn chính là buông tay, để cho con gái đi đến bên người Lục Uyển Đình, nếu không phải ông ở đây, thì lúc Lục Uyển Đình xuất hiện, con gái ông đã bay sang đó rồi.

"Lão bà." Kỳ Thanh đặt tay lên tay Lục Uyển Đình, lòng bàn tay ấm áp trao hơi ấm cho nhau, Kỳ Thanh tách ngón tay ra đan vào năm ngón tay Lục Uyển Đình , để cho hơi ấm của cả hai dùng hoà vào nhau, cong khoé môi lên cười với Lục Uyển Đình.

Một tiếng gọi lão bà này, làm đầu quả tim Lục Uyển rung động không thôi. Bây giờ, nếu có ai đó hỏi cô, điều cô muốn làm nhất vào lúc này là gì, cô sẽ trả lời cô muốn lập tức hoàn thành hôn lễ, mang Kỳ Thanh về nhà động phòng.

Hai người nắm lấy tay nhau, dẫn dắt nhau đến sân khấu, màn hình trên sân khấu các vì sao lớn tụ thành tên hai người, đèn chậm rãi sáng lên, bạn bè thân thích nhìn hai người, vỗ tay chúc mừng.

Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh lấy thân phận thê thê đứng ở giữa sân khấu hôn lễ, có một dáng người mặc tây trang màu đen, cầm một chai rượu mừng màu đỏ đi lên sân khấu.

Dưới chứng kiến cùng với chúc phúc của những người ở đây, tiến hành hôn lễ.

Một ngày không thấy như cách tam thu, ánh mắt Kỳ Thanh vẫn luôn đặt trên người Lục Uyển Đình, tình yêu đong đầy, tay nắm chặt lấy nhau, thật chặt.

Hôm nay, Lục Uyển Đình thực sự quá đẹp, đẹp đến mức cô không thể dời mắt đi được.

Ánh mắt chăm chú của cô làm cho tâm người bị nhìn động, Lục Uyển Đình lén cào vào lòng bàn tay của cô, "Hôm nay, em rất đẹp."

Động tác nhỏ cùng với giọng nói như đang thì thầm, làm Kỳ Thanh thẹn thùng, tim mắc đập nhanh, Lục Uyển Đình cong khoé môi lên, nhìn gương mặt ửng hồng mê người của Kỳ Thanh.

Người chứng hôn được mời tới chính là hội trưởng thương hội của Giang Lâm, đọc diễn văn lúc sau, đến lượt hai cô dâu tuyên thề.

Màn hình cưới biến thành bức tường, ánh mắt của tất cả những người ở đây đều tập trung vào hai cô dây, nín thở chờ đợi.

Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh không chớp mắt, đôi mắt ôn nhu, không cần mở miệng nói cũng đã làm cho người khác cảm nhận được cô đối với Kỳ Thanh có bao nhiêu là yêu, hít thở một hơi thật sâu, Lục Uyển Đình hướng đến Kỳ Thanh mà tuyên thề.

"Kỳ Thanh, chị em yêu." Ánh mắt Lục Uyển Đình dịu dàng thâm tình, đem từng lời nói rõ ràng rành mạch, mỗi một góc trong hội trường đều có thể nghe, "Cả đời này chị sẽ cưng chiều em, cũng sẽ bảo hộ em và thương em. Đem tất cả nguyên tắc làm người của chị, ở trước mặt em tập hợp thành một nguyên tắc duy nhất, chính là yêu em."

Đây có phải là con gái nói một không nói hai, quả quyết dứt đoán của Lục gia không vậy?

Lục ba và Lục mẹ đồng thời cảm thán, không ngờ tới a, con gái của hai người, vì Kỳ Thanh mà có thể vứt bỏ hết các nguyên tắc.

Lục Uyển Đình cúi người hôn lên trán Kỳ Thanh, kết thúc lời thề ngắn gọn của mình.

Chủ hôn vỗ tay, làm cho mọi người cũng vỗ tay theo, sau mời Kỳ Thanh nói lời thề của mình.

Kỳ Thanh không có lập tức nói lời thề, hốc mắt của cô đỏ hồng nhìn Lục Uyển Đình. Lời thề của Uyển Đình rất ngắn nhưng mà Lục Uyển Đình đều đã làm được.

Lục Uyển Đình cưng chiều cô, mặc cho cô muốn cái gì muốn làm gì, cũng sẽ đáp ứng. Lục Uyển Đình sẽ che chở cô, cho dù đối phương là ai, cho dù chính Lục Uyển Đình không có năng lực bảo vệ tốt bản thân, nhưng mà Lục Uyển Đình sẽ đứng ra che chở cho cô đầu tiên.

"Uyển Đình, điều vui vẻ nhất trong cuộc đời này của em, là chị cũng thích em và chúng ta kết hôn." Có một số việc có muốn khống chế cũng không khống chế được, giống như nước mắt vậy, rõ ràng là đang cười, nhưng mà nước mắt cứ từ khóe mắt mà lăn trên má, Kỳ Thanh rưng rưng cười, nắm lấy tay Lục Uyển Đình, "Mười bảy tuổi năm ấy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chị, em biết em đã yêu chị. Suốt chín năm, mỗi một ngày trôi qua, em sẽ yêu chị nhiều hơn ngày hôm trước, cả cuộc đời này của em chỉ yêu một mình chị, cũng sẽ là bờ vai để chị tựa vào, chị là nữ vương của em và cũng là công chúa của em."

Kỳ Thanh câu lấy eo Lục Uyển Đình mà ôm lấy, nghiêng đầu hôn lên môi cô, tiếng vỗ tay vang lên không dứt, cô và Lục Uyển Đình hôn sâu.

Kỳ mẹ ngoéo tay Kỳ ba một cái, nhỏ giọng nói, "Hiện tại, ông yên tâm rồi chứ."

Kỳ ba gật đầu, đương nhiên yên tâm rồi.

Hai người hôn nhau khó mà tách rời, tối hôm qua lại còn xa cách nhau, càng làm cho cả hai người không muốn rời nhau vào giây phút này, chủ hôn cũng không phải lần đâu tiên chủ trì hôn lễ, nhưng mà lần đầu tiên có cảm giác bản thân ở đây có chút vướng bận.

"Chúc phúc hai cô dâu." Chủ trì hôn lễ căng da đầu đánh gãy nụ hôn của hai người, "Kế tiếp, mời cô dâu trao đổi nhẫn."

Kỳ Thanh lúc này mới lưu luyến buông Lục Uyển Đình ra, chủ hôn nhẹ nhàng thở phào, Lục Uyển Đình lại kéo Kỳ Thanh hôn tiếp.

Chủ hôn lúc này cảm thấy mình thật sự vướng bận.

Lục Uyển Đình cảm thấy chưa đã thèm mà hôn hôn cánh môi Kỳ Thanh, sau đó mới nhìn sang trợ lý Tô, trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết rất có tiền đó, lập tức mang nhẫn kim cương lên sân khấu.

Chiếc hộp mở ra, chiếc nhẫn đính viên kim cương 12.9 cara lấp lánh dưới ánh đèn, khách mời ở dưới hít hà một hơi, chiếc nhẫn này cũng quá sáng chói rồi.

Lục ba sờ cằm, quay đầu sang nói thầm với Lục mẹ, "Tôi vẫn luôn nghĩ con gái chúng ta rất khiêm tốn, không nghĩ tới trong việc này lại khoe khoang như vậy."

Lục mẹ giúp Kỳ Thanh lý giải Lục ba, "Chiếc nhẫn này so với chiếc nhẫn phỉ thuý Thanh Thanh đưa một trời một vực, không đáng nhắc tới."

Cả hai trao đổi nhẫn cho nhau, hai cô dâu lại hôn môi.

Trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết liếc mắt đưa tình với nhau, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, xuống dưới sân khấu lén lút hôn nhau.

"Kết thúc buổi lễ." Chủ hôn kích động vỗ tay cho hai người, bước tiếp theo là rót rượu mừng trên tháp.

Rót rượu trên tháp xong, trước khi bắt đầu buổi tiệc, còn có ném hoa cưới.

Đây là giành cho các khách mời chưa lập gia đình, chủ hôn đứng ở trên sân khấu, nhiệt tình khuấy động, mời những cô gái chưa lập gia đình tiến lên.

Nhìn thấy chị gái mình đứng lên, Trương Tiêu Mộc kinh ngạc, "Chị cũng muốn đi giành hoa cưới sao?"

Mắt Trương Hoàng Nhã nhìn hoa cưới trong tay Lục Uyển Đình, "Chị cũng là phụ nữ chưa lập gia đình."

Những khách mời ngồi cùng bàn nghe Trương tổng trả lời, tất cả đều biểu hiện kinh ngạc.

Hai cô dâu, cùng ném hai bó hoa, Kỳ Thanh cố ý ném về phía trợ lý Hoa.

Nhận được bó hoa Kỳ tổng cố ý ném cho cô, trợ lý Hoa cảm động xém khóc, cô liếc mắt lén nhìn Lục Vân Tạ, ôm hoa đi đến bên cạnh, chờ Lục tổng ném hoa.

Trong lòng Lục tổng giờ chỉ nghĩ đến việc ném hoa xong đi thay quần áo với Kỳ Thanh, dương tay ném ra phía sau lưng, ném rất tuỳ ý.

Thấy cô ném tuỳ ý như vậy, phía dưới người đoạt hoa rất kịch liệt.

Lục Vân Tạ một lòng muốn cướp hoa cưới của chị gái, nhìn chằm chằm vào bó hoa, không nghĩ tới là bị người phụ nữ khác đoạt đi rồi.

Trương Hoàng Nhã một tay bắt lấy hoa, một tay ôm một cô gái một lòng muốn cướp hoa vào trong ngực, thấy rõ gương mặt người đó, ánh mắt Trương Hoàng Nhã ngây ra vài giây.

Lục Vân Tạ đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn bó hoa cưới mà không cam lòng, sửa lại làn váy bị loạn.

Cô không ngờ được, giây tiếp theo, Trương Hoàng Nhã đem hoa đưa cho cô.

"Cô..." Lục Vân Tạ ôm lấy hoa cưới, nói không nên lời.

Trương Hoàng Nhã cong môi cười, "Cho em."

Tiệc cưới bắt đầu, Trương Hoàng Nhã trở lại vị trí của mình, Lục Vân Tạ ôm hoa cưới đi đến bàn của phù dâu.

Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đi thay quần áo, đem mấy người trợ lý Tô nhốt ở bên ngoài, áo cưới còn chưa kịp thay ra, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, hít lấy mùi hương trên người Kỳ Thanh, đem những lời thương nhớ nói ra.

Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, Kỳ Thanh hôn bả vai của Lục Uyển Đình, tay đặt ở phía sau lưng, kéo khoá cởϊ áσ cưới của Lục Uyển Đình.

Không biết hai người muốn ở trong đó bao lâu, trợ lý Tô rất hiểu biết sếp nhà mình, sắp xếp các phù dâu khác đi ăn, ở đây có cô và Tần Phụ Tuyết là đủ rồi.

"Một lát nữa là chúng ta về nhà rồi." Kỳ Thanh chống đỡ đẩy Lục Uyển Đình ra, ngăn cản cái bàn tay đang tác oai tác oái kia, Lục Uyển Đình nhu nhu mà cười, nắm lấy một lọn tóc quấn quấn đầu ngón tay khiêu khích Kỳ Thanh, rồi lại hôn như gần như xa, "Được rồi, chúng tay thay đồ đi."

Lễ phục của tiệc cưới được đặt sẵn ở trên giường, Lục Uyển Đình kéo Kỳ Thanh đi lại mép giường, cởϊ áσ cưới ra, cúi người lấy một cái váy dài.

Phía sau lưng, có một hơi ấm, áp tới, Lục Uyển Đình quay đầu lại, Kỳ Thanh vòng tay qua eo cô, ở bên tai cô cười nói vui vẻ, "Uyển Đình, em yêu chị."

Tâm bị ba chữ 'Em yêu chị' như là chất xúc tác, để cho lòng cô nở rộ như pháo hoa, Lục Uyển Đình thả cái váy dài xuống, xoay người ôm lấy Kỳ Thanh ngã ở trên giường, ôm lấy gương mặt kia mà hôn, "Lát nữa, chúng ta lại thay váy sau."

Tiệc cưới vừa mới bắt đầu, các cô vẫn còn thời gian thân mật một lát.

Vì còn vướng bận kiểu tóc và trang điểm, Lục Uyển Đình khắc chế bản thân, chỉ ôm chỉ hôn Kỳ Thanh.

Hai mươi phút qua đi, trợ lý Tô nhìn đồng hồ, khéo léo mà gõ cửa nhắc nhở hai cô dâu, "Hai cô dâu thân ái, có cần chúng tôi hỗ trợ không?"

Kỳ Thanh thẹn thùng mà đem mặt chôn ở cổ Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của cô, khoé miệng cong lên, ôn nhu nói, "Chúng ta về nhà lại tiếp tục nhé."

Lại mười phút qua đi, cửa mở ra, Lục Uyển Đình cùng với Kỳ Thanh mặc hỉ phục nắm tay xuất hiện trước mặt trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết, ánh mắt trợ lý Tô đảo qua cánh môi hai người, mở túi trang điểm ra, "Để tôi giúp hai người trang điểm lại."

Lục Uyển Đình cười lấy cây son trong tay cô đi, "Để tôi tự làm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.