Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 193: Tắm chiếu.



Đang chuẩn bị đi vào nhà tắm thì nhân viên khách sạn đến gõ cửa, Kỳ Thanh thoát ra khỏi lồng ngực của Lục Uyển Đình, trở lại nằm ở trên giường, túm lấy cái chăn mà che cơ thể mình lại, cười thành tiếng nhìn Lục Uyển Đình, "Chị đi mở cửa đi."

Lục Uyển Đình cúi người xoa xoa tóc cô, "Chị sẽ quay lại nhanh thôi."

Nhân viên phục vụ của khách sạn mang tới áo ngủ và áo tắm mới, màu của nó rất ăn khớp với màu của căn phòng, tâm thiếu nữ mới lớn luôn đầy màu hồng.

Lúc Lục Uyển Đình lấy từ trong túi ra, Kỳ Thanh không nhịn được mà nằm trên giường cười lớn, "Uyển Đình, đây là lần đầu tiên chị mặc quần áo màu hồng sao?"

Giám đốc khách sạn này nghĩ sao vậy? Dám đưa cho Lục Uyển Đình quần áo màu này.

Thấy Kỳ Thanh cười vui vẻ, mặt Lục Uyển Đình từ rối rắm cũng vui vẻ theo, cô ngồi xuống mép giường, cầm cái áo ngủ nói, "Nếu em thích. Ngày mai, chị bảo người mua mấy cái áo ngủ màu hồng như vậy để ở trong nhà."

Kỳ Thanh sửng sốt, từ trên giường quỳ dậy ôm lấy Lục Uyển Đình, "Sao chị cứ chiều em như vậy a."

"Em là phu nhân của chị." Lục Uyển Đình vòng lấy eo cô, làn da non mịn ứng đỏ, cách một lớp quần áo mỏng, Lục Uyển Đình nghe được thấy tiếng tim của Kỳ Thanh, đập thình thịch, rất nhanh.

Kỳ Thanh hơi dùng chút sức, cả hai thuận thế nằm xuống, tai nhẹ nhàng cọt xát, khuỷ tay buộc chặt lại, ôm lấy Kỳ Thanh hưởng thụ thân mật như thế này.

Không làm gì cả, chỉ ôm vậy thôi.

Kỳ Thanh ngồi dậy, Lục Uyển Đình mỉm cười dịu dàng, "Ôm đủ rồi sao?"

"Sao lại đủ được." Kỳ Thanh cúi đầu hôn Lục Uyển Đình một cái rồi kéo cô đứng lên, "Tắm xong rồi chúng ta được ôm tiếp."

"Vâng, phu nhân." Lục Uyển Đình mang dép vào, nhìn Kỳ Thanh mặc áo tắm màu hồng, nhịn không được lại ôm ôm, ở bên tai cười khẽ, "Thật đáng yêu."

Chờ Lục Uyển Đình mặc cái áo tắm màu hồng vào, Kỳ Thanh đem câu 'thật đáng yêu' trả lại cho Lục Uyển Đình.

Tóc ướt đẫm nhỏ giọt, Lục Uyển Đình mặc cái áo tắm trông giống như hoa đào nở vào đầu xuân, tươi ngon khiến người ta muốn phạm tội.

Kỳ Thanh đi đến mép giường cầm điện thoại, mở camera chụp Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình đang lau tóc, theo bản năng lập tức trốn đi, không nghĩ tới Kỳ Thanh vừa đối mặt với cô đã chụp một phát ăn liền.

Răng rắc tiếng chụp hình vang lên không ngừng.

Lục Uyển Đình cong khoé miệng, buông khăn tắm đi qua, lấy cái điện thoại trong tay Kỳ Thanh nhấc cằm Kỳ Thanh lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Kỳ Thanh, "To gan, dám chụp ảnh tắm chiếu của chị."

Tổng tài bất thình lình ghé chơi làm cho tim Kỳ Thanh đập kịch liệt, lần trước ở Tấn Thiên nhìn thấy Lục Uyển Đình phát hoả, tim cô cũng đập như thế này.

Tâm động muốn chết.

Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình không chớp mắt, Lục Uyển Đình thu liễm khí thế trên người lại, thoải mái hỏi, "Dọa đến em sao?"

"Không có." Ngực Kỳ Thanh tê dại, nắm lấy cổ tay Lục Uyển Đình, cúi đầu hôn lên mấy ngón tay cô, ngay ngón áp út mang nhẫn có chút lạnh, "Bộ dáng nào của chị, em cũng thích hết."

"Vậy nếu có một ngày chúng ta cãi nhau thì sao?" Lục Uyển Đình đem Kỳ Thanh ôm vào trong ngực.

Cãi nhau? Kỳ Thanh cười rất tự tin, "Chị dịu dàng như vậy, yêu em như vậy, sẽ không cãi nhau với em đâu." Kỳ Thanh xoay người lại, kéo tay Lục Uyển Đình, nhấn nút chụp hình.

Răng rắc... tiếng chụp hình vang lên, thê thê lần đầu tiên chụp hình tắm chiếu với nhau.

Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, "Em cũng rất yêu chị nha."

Làm khô tóc, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh đến bên cửa sổ, ở bên cửa sổ chụp thêm mấy tấm.

Điện thoại là của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình đem mấy tấm vừa chụp được gửi đến điện thoại của cô, từ mấy tấm đó chọn một tấm, đổi thành ảnh màn hình khoá.

Kỳ Thanh cảm thấy ngượng ngùng, lại có chút lo lắng, "Lấy tấm này làm màn khoá có ổn không?"

Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn cô. Trong ánh mắt ôn nhu kia chỉ có cô, trước sự ôn nhu kia, cô mỉm cười, "Điện thoại của chị không ai dám động, chỉ có chị xem thôi."

Nói xong Lục Uyển Đình lại bổ sung thêm một câu, "Còn có em nữa."

Như vậy thì có gì lo lắng? Kỳ Thanh cởi cái áo tắm bên ngoài đặt lên sô pha.

Lục Uyển Đình lên giường trước, dựa vào đầu giường im lặng mà nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh quay lại nhìn thấy ở trên giường có người đẹp đang chờ cô, nhanh chân mà đi đến giường.

Vừa lên giường, đã lọt vào trong ngực Lục Uyển Đình.

Cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, lại mang theo mùi hương hoa anh đào nhàn nhạt, Lục Uyển Đình rất thích mùi hương trên người Kỳ Thanh, bất giác ôm chặt một chút.

Kỳ Thanh gối đầu lên bả vai Lục Uyển Đình, mở nhạc để thư giãn đầu óc, sau đó cùng Lục Uyển Đình nói chuyện phiếm, "Uyển Đình, Vân Tạ nói gì với chị vậy?"

"Nói chuyện phát sinh giữa con bé và Trương Hoàng Nhã khi chúng ta đi đến hồ Thu Lan..." Trong phòng chỉ còn lại một ánh đèn mờ, Lục Uyển Đình nói nhỏ nhẹ, giống như trước khi ngủ kể chuyện xưa vậy.

"Chị đã phân phó quản lý Hồng, ngày mai Trương Hoàng Nhã xuống sảnh, sẽ lập tức thông báo cho Vân Tạ." Lục Uyển Đình vỗ về hống Kỳ Thanh ngủ.

Hiện tại, Kỳ Thanh làm gì buồn ngủ, cô đem chuyện Lục Vân Tạ và trợ lý Hoa đi xem tiểu uyên ương cho Lục Uyển Đình nghe, ở trước mặt cô mà phân tích tâm tư của cô em chồng.

Lục Uyển Đình nghe được cười nói, "Tâm tư của Vân Tạ có khi cũng khó đoán mà có khi cũng rất dễ đoán."

"Cái gì?" Kỳ Thanh ngốc ngốc, cảm giác bản thân nghe không hiểu được ý của Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình mở to mắt, đối diện với ánh mắt đang hoang mang kia, Lục Uyển Đình cười giải thích cho Kỳ Thanh, "Hiện tại, tâm tư Vân Tạ đều đặt vào công ty."

"Ý của chị, con bé đem trợ lý Hoa làm bạn bè à?" Kỳ Thanh vì trợ lý Hoa mà lo lắng, "Trợ lý Hoa đối với Vân Tạ hình như không đơn thuần là bạn bè."

"Em quên lúc trước Vân Tạ đã nói gì với chúng ta sao? Con bé không thích trợ lý Hoa."

"Nhưng mà con người đều sẽ có thay đổi." Kỳ Thanh tiến vào trong ngực của Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình cười, "Ừ, ai cũng có thể thay đổi." Cô bò đến bên tai Kỳ Thanh nói, "Nhưng mà chị đối với em sẽ không bao giờ thay đổi."

Tóm được cơ hội lập tức sẽ nói lời âu yếm.

Ngực Kỳ Thanh nóng lên, nắm lấy áo Lục Uyển Đình mà ngẩng đầu lên, lời âu yếm của Lục tổng, không thể buông tha cô.

Lục Uyển Đình ngẩn ra nửa giây, mới phản ứng lại, đôi tay đỡ lấy eo Kỳ Thanh, ngẩng đầu cười đáp lại nụ hôn bất ngờ kia.

...

Ngày hôm sau, trời nhiều mây, lại là ngày cuối tuần cho nên du khách đến hồ Thu Lan không dứt.

Lục Uyển Đình ngủ tự nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy Kỳ Thanh ở bên cạnh mình, khóe miệng còn cong lên, ngủ rất ngon.

Hẳn là có một giấc mơ đẹp.

Áo ngủ màu hồng buộc lỏng lẻo, Lục Uyển Đình chỉnh lại áo ngủ, dịu dàng nhìn chăm chú Kỳ Thanh, liếc mắt một cái như thiên hoang địa lão.

*Thiên hoang địa lão: ám chỉ một thời gian dài.

Qua thời gian không làm phiền, điện thoại lập tức có tin nhắn gửi đến nhắc nhở, điện thoại Kỳ Thanh sáng lên, Lục Uyển Đình với tay cầm điện thoại lại đây.

Cảm giác được động tác của Lục Uyển Đình, mi mắt Kỳ Thanh run run, chậm rãi mở mắt ra, giọng còn ngái ngủ mà gọi, "Uyển Đình."

Giọng nói mềm mại, thoảng như gió phất qua cành liễu, vòng quanh đầu quả tim quấn chặt từng vòng, Lục Uyển Đình xoa xoa mấy sợi tóc mềm mại của Kỳ Thanh, đem điện thoại đưa cho cô, "Chào buổi sáng, phu nhân."

Kỳ Thanh cầm lấy điện thoại, không vội xem tin nhắn, trước tiên phải hôn một cái thưởng cho lão bà, mới mở điện thoại ra.

Tin nhắn là của trợ lý Hoa gửi đến.

Trợ lý Hoa cả đêm không ngủ, đem lịch trình hoàn thiện cho xong.

Kỳ Thanh đau lòng cho cô trợ lý nhỏ của mình, [Tối hôm qua không ngủ sao?]

Trợ lý Hoa nhắn lại, [Ngủ đến nửa đêm tỉnh.]

Cái trạng này rất giống vào thời kỳ yêu thầm của cô.

Lúc cô mới thích Lục Uyển Đình, cũng bị mất ngủ, ngủ lại không ngon giấc, Kỳ Thanh bảo trợ lý Hoa đi nghỉ đi, đem lịch trình làm việc tải xuống, lưu vào trong điện thoại.

Một bên đau lòng cho trợ lý Hoa một bên xem lịch làm việc.

Lục Uyển Đình kề đầu bên gối Kỳ Thanh cùng xem, "Thứ hai tuần, họp sau quyết định kế hoạch kinh doanh, thứ năm là họp báo cáo tiêu thụ của quý ba, thứ năm tuần sau nữa là họp tổng kết..." Lục Uyển Đình chọn ba cái công việc quan trọng ra đọc, "Tháng tới rất bận a."

Kỳ Thanh đỡ trán, đau lòng cho trợ lý Hoa sau đó cũng đau lòng cho chính mình, sau ngày cưới còn không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật.

Lục Uyển Đình hiểu ý của cô, cọ cọ bên tai mà nói, "Không có tuần trăng mật, chúng ta có thể có ngày trăng mật."

"Ngày trăng mật?" Kỳ Thanh quay sang nhìn cô.

"Đúng vậy." Lục Uyển Đình gật đầu, giọng nói trong trẻo lại buông ra lời ái muội đã vậy còn nhấn mạnh, "Mỗi ngày."

Tim Kỳ Thanh rung động, kéo chăn che Lục Uyển Đình lại, "Lục tổng, sao chị lại có thể hám sắc như vậy?"

Lục Uyển Đình thò cái đầu ra, ánh mắt vô cùng thuần khiết làm như vô tội nhìn Kỳ Thanh. "Ngày này qua ngày khác."

Những lời này nghe vào trong lỗ tai của Kỳ Thanh từ hám sắc đến kỳ cục.

Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng nọ.

Kỳ Thanh tiếp tục xem lịch làm việc, Lục Uyển Đình không đùa với cô nữa, thò qua hôn hôn Kỳ Thanh, giọng nói vừa dịu dàng nhưng nghiêm túc, "Chỉ cần có em ở bên cạnh chị, không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật cũng không sao, có thể ở bên em thì chị đã hạnh phúc lắm rồi."

Cái mũi Kỳ Thanh có chút chua chua, vứt điện thoại qua một bên ôm lấy Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cười cưng chiều mà xoa tóc cô.

Phản ứng của phu nhân thật đáng yêu.

Ăn sáng ở khách sạn, Lục Vân Tạ vẫn chưa đi, cho nên ăn sáng cùng các cô.

"Đồng hồ đưa lại cho Trương Hoàng Nhã chưa?" Lục Uyển Đình uống ngụm nước ấm, ánh mắt dừng trên em gái đang ngồi đối diện.

Lục Vân Tạ lắc lắc đầu, cô không chỉ không trả lại được mà đồng hồ của cô còn bị Trương Hoàng Nhã mang đi.

Sáng sớm nay, quản lý Hồng gọi điện thoại cho Lục Vân Tạ, nói Trương Hoàng Nhã đã dậy, chuẩn bị đi xuống lầu.

Lục Vân Tạ như con cá chép lộn một phát trên giường bật người dậy, mặc quần áo, đi đánh răng rửa mặt, trước khi Trương Hoàng Nhã rời đi đã đến sảnh lớn.

Giám đốc khách sạn giúp cô giữ người, nhìn thấy cô lập tức tránh đường, Lục Vân Tạ lập tức đưa đồng hồ cho Trương Hoàng Nhã, khéo léo nói, "Trương tổng, đây là tiền cọc của cô."

Trả phòng còn có tiền cọc, tối hôm qua Trương Hoàng Nhã đem cái đồng hồ này đưa cô, còn bảo đó là tiền phòng. Hôm nay, cô đem cái đồng hồ này coi như là tiền đặt cọc trả cho Trương Hoàng Nhã.

Trương Hoàng Nhã hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, không cầm lấy đồng hồ, ngược lại còn kéo tay trái Lục Vân Tạ, lấy cái đồng hồ ở trên cổ tay của cô đi, "Cái này xem như là tiền cọc đi."

Không đợi Lục Vân Tạ đồng ý, cô đã mang cái đồng hồ đó lên tay.

Người đến đón Trương Hoàng Nhã đã đến trước cửa, Trương Hoàng Nhã nói lời từ biệt với cô, "Tôi phải đến sân bay, hẹn gặp lại phó tổng Lục."

Lục Vân Tạ trơ mắt nhìn Trương Hoàng Nhã mang đồng hồ của cô đi ra khỏi khách sạn.

Trước khi lên xe, Trương Hoàng Nhã nhìn đồng hồ một cái, sau đó quay đầu lại nhìn cô mà cười.

Nhìn đồng hồ ở trên cổ tay của Lục Vân Tạ là của Trương Hoàng Nhã, Kỳ Thanh nói, "Cái này xem như hai người trao đổi tín vật đính ước sao?"

Lục Vân Tạ, "...."

Lời cô vừa nói, thật sự giống như tín vật đính ước mà.

Lục Vân Tạ uống sữa, chải vuốt suy nghĩ của mình, "Không phải là tín vật đính ước, nhiều nhất thì xem như bạn bè trao đổi quà với nhau đi."

Lục Uyển Đình quay đầu nhìn Kỳ Thanh, "Chị nhớ rõ hình như em cũng đưa đồng hồ cho Dương Châm."

Nói như thế nào tự dưng lại nói đến cô? Kỳ Thanh lập tức giải thích, "Đó là quà sinh nhật." Sợ Lục Uyển Đình ghen, Kỳ Thanh nắm lấy tay cô nói, "Sinh nhật sắp tới của chị em cũng sẽ tặng cho chị."

Từ giờ đến sinh nhật còn mấy tháng nữa, Kỳ Thanh sửa miệng, "Hôm nay, hôm nay em tặng cho chị."

Lục Uyển Đình mỉm cười, "Cũng tặng cho chị cái đồng hồ hơn 10 triệu sao?"

Lục Vân Tạ bức mộng, chị cô đây là ghen tị với của hay là vẫn ăn dấm của Kỳ Thanh vậy?

Gần đây có một trung tâm thương mại xa xỉ, Kỳ Thanh không chút do dự gật đầu, "Ăn xong, chúng ta đi mua đồng hồ."

Lục Uyển Đình ngạo kiều, bưng ly nước lên, ngồi thẳng người, trên mặt biểu cảm nhàn nhạt, "Chị nói em mới tặng, không thèm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.