Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 210



Chiếc xe rời khỏi công ty dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Lục Vân Tạ thất thần nhìn theo một lát, buông hai cánh tay xuống, một lần nữa bắt đầu tập trung làm việc.

Chờ hồ sơ ở trên bàn vơi đi một nửa, Lục Vân Tạ gọi trợ lý vào phòng, bảo cô lấy mấy cái hồ sơ đã ký, thông báo các bộ phận đến lấy mang về.

"Phó tổng Lục, cô phải đi sao?" Nhìn thấy Lục Vân Tạ tắt máy tính, trợ lý không có rời đi liền, ôm hồ sơ đứng ở trước bàn.

"Ân." Từ giờ đến giờ tan làm còn một tiếng nữa, Lục Vân Tạ nhìn đồng hồ, rồi nói với trợ lý, "Tôi đi gặp khách hàng, có chuyện gì thì nhắn cho tôi."

Trợ lý hiểu ý, không cần gọi điện thoại.

Trợ lý gật đầu, "Vâng, phó tổng Lục."

Nửa giờ sau, một chiếc xe hơi màu trắng đi vào Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Lục Vân Tạ dừng xe ở vị trí thường ngày của Kỳ Thanh, nhắn tin cho trợ lý Hoa.

Trợ lý Hoa đang cùng Lưu Ngâm nói chuyện, nói được một nửa thì nhìn thấy tin nhắn, vội vàng rời khỏi bộ phận nghiên cứu.

Cô không thèm giải thích một tiếng nào đã chạy đi, Lưu Ngâm cho rằng đã xảy ra chuyện gì cũng chạy đi theo.

"Có chuyện gì vậy trợ lý Hoa?" Lưu Ngâm cũng bị trợ lý Hoa làm cho khẩn trương, vừa nhìn thấy mặt trợ lý Hoa, phát hiện có gì đó không đúng.

Cái bộ dáng này của trợ lý Hoa, không giống như là xảy ra chuyện gì, giống như đang sốt ruột sắp được gặp người yêu vậy.

Thang máy dừng lại, trợ lý Hoa ấn cái nút đi xuống, thang máy liền mở ra, trợ lý Hoa đi vào thang máy, Lưu Ngâm cũng đi vào theo.

"Không có việc gì." Trợ lý Hoa gấp không kịp đuổi Lưu Ngâm đi ra, nhấn nút đóng thang máy lại, trong lúc đi xuống nói cho hắn, "Ở bên ngoài có người chờ tôi."

Nhìn ảnh ngược của trợ lý Hoa trong thang máy, Lưu Ngâm yên tâm, nhìn cái bộ dạng thiếu nữ kích động vì tình yêu, không phải đi gặp tiểu tình nhân thì gặp ai nữa chứ?

Thật tò mò tiểu tình nhân của trợ lý Hoa là ai, đến lầu một, Lưu Ngâm đi ra đứng ở cửa nhìn nhìn.

Trợ lý Hoa đi thẳng đến chỗ đậu xe của Kỳ tổng.

Hoá ra là Kỳ tổng đã trở lại.

Lưu Ngâm chuẩn bị đi ra nghênh đón Kỳ tổng, nghĩ lại tuần trăng mật của Kỳ tổng còn chưa kết thúc, giật mình một cái, liền quay trở lại.

Trợ lý Hoa ngồi trên ghế phụ, cô đi có chút nhanh, thở hồng hộc, đóng cửa lại gấp không chờ nổi mà hỏi, "Phó tổng Lục, sao cô lại đến Kỳ Giang?"

Nói một câu mà thở như gì.

Người ngồi bên xe chờ cô ngồi ổn định, đưa bình nước qua, bảo cô thở đều đi rồi nói tiếp.

Nhìn thấy trên trán trợ lý Hoa đổ mồ hôi, Lục Vân Tạ lại đưa tờ giấy cho trợ lý Hoa, trợ lý Hoa một tay cầm chai nước, một tay cầm cái nắp, không có dư tay mà cầm tiếp.

Vào lúc Lục Vân Tạ còn đang suy nghĩ xem có nên giúp trợ lý Hoa không thì trợ lý Hoa chớp chớp mắt, chủ động đưa cái trán cọ xát vào tờ khắn giấy trên tay Lục Vân tạ.

Có vài sợi tóc theo hành động của cô mà đảo qua cánh tay của Lục Vân Tạ, Lục Vân Tạ cảm thấy ngứa ngứa, thu hồi lại tay, trợ lý Hoa hình như không nhận ra được không khí lúc này có chút ái muội, ngẩng đầu nói cảm ơn.

"Cảm ơn, phó tổng Lục."

Cái cảm ơn này thật chân thành và đầy đủ thành ý, tâm tình Lục Vân Tạ có chút vi diệu, đem khăn giấy vo lại ném vào thùng rác.

Trợ lý Hoa mím môi, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Vân Tạ, "Phó tổng Lục?"

Hành động vừa rồi là do cô cố ý.

Dựa theo tính cách của Lục Vân Tạ, cho dù cô có mở miệng nhờ giúp thì Lục Vân Tạ cũng không giúp cô.

Không biết cái hành động vừa rồi có làm Lục Vân Tạ không cao hứng không.

Lục Vân Tạ không có tức giận, cầm lấy bình nước của mình, giọng nói tuỳ ý, "Có thời gian ở đây ở cùng tôi nói chuyện một lát không?"

Nói chuyện?

Nói cái gì? Chuyện công việc hay chuyện tình cảm?

Mấy cái nghi vấn trong đầu lúc nói ra lại đồng ý, trợ lý Hoa mỉm cười, "Cũng thật may hôm nay tôi không nhiều việc lắm, cô muốn nói cái gì?"

Có việc gì thì ngày mai rồi làm, còn không tối nay tăng ca cũng được.

Lục Vân Tạ nhìn trợ lý Hoa, không đầu không đuôi mà nói một câu, "Khẩu thị tâm phi."

Cái gì mà khẩu thị tâm phi? Lục Vân Tạ vì sao lại nhìn cô như vậy? Trợ lý Hoa ngây người.

Ánh mắt của Lục Vân Tạ đang nhìn cô, trợ lý Hoa thử chỉ vào chính mình, "Cô... đang nói tôi à?"

Còn rất hiểu bản thân nha, Lục Vân Tạ nở nụ cười, trêu ghẹo trợ lý Hoa, "Cô cảm thấy cô là người khẩu thị tâm phi sao?"

Trợ lý Hoa: "...."

Cô đang muốn phủ nhận, thì Lục Vân Tạ gật đầu, "Ừ, đang nói cô đó."

"Tôi khẩu thị tâm phi chỗ nào?" Trợ lý Hoa nắm chặt chai nước trong tay, tim đập thình thịch, có một cảm giác bị người ta chọc phát thẹn.

Loại cảm giác thẹn này làm cô muốn đi khỏi nơi này, tâm vừa mới nghĩ, thì tay đã mở cửa xe.

Một bàn tay duỗi ra giữ cô lại, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay cô, cơ thể giống như bị người ta cố định lại, trợ lý Hoa vẫn duy trì tư thế mở cửa, tim đập mãnh liệt.

"Trợ lý Hoa, cô phải đi sao?"

Đúng, cô phải đi, cô có nhiều việc như vậy, không muốn ở lại đây cùng với Lục Vân Tạ nói cái gì mà khẩu thị tâm phi.

Trợ lý Hoa thu hồi cánh tay lại, âm thầm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, bất thình lình đối diện với đôi mắt thâm thuý, biểu cảm nghiêm túc.

Hô hấp như dừng lại.

Trợ lý Hoa cảm thấy bản thân mình có chỗ không đúng cho lắm. Tim thì đập nhanh, đầu óc thì choáng váng, có cảm giác như bị say nắng.

"Không đi." Trợ lý Hoa sửa lại lời nói, còn cười tươi, "Tôi muốn mở cửa sổ hít thở không khí."

Lục Vân Tạ giúp cô mở cửa sổ xe xuống.

Trong xe đang mở điều hoà, trợ lý Hoa lại đóng cửa sổ xe lại, Lục Vân Tạ buồn cười, mở được một tí lại đóng, làm vậy vui lắm sao?

Tiếng cười quanh quẩn trong xe, trợ lý Hoa đoán được cô đang cười cái gì, mặt già đỏ lên, "Cô còn cười, tôi sẽ đi về bây giờ."

Lục Vân Tạ không cười nữa, nghiêm túc nhìn cô, "Chúng ta tiếp tục nói chuyện khẩu thị tâm phi đi."

"Cái gì mà khẩu thị tâm phi? Kỳ tỏng sao?" Trợ lý Hoa giả ngu.

Lục Vân Tạ cởi dây an toàn, nhích gần tới trợ lý Hoa, chậm rãi hỏi một câu, "Hoa Cẩm Nghiên, cô thích tôi sao?"

Hoa Cẩm Nghiên mở to mắt.

Lỗ tai ù ù lên, trái tim đập liên hồi như pháo hoa đang nổ, há miệng, như có cái gì đó nghẹn lại, hoãn nửa ngày, mới nói ra được "Vì sao lại hỏi tôi cái này."

Tim cô muốn trào lên tới cổ rồi.

Lục Vân Tạ nhìn cô nhưng không giải thích.

Hoa Cẩm Nghiên nói tiếp, "Công ty các cô đang bận à? Lục tổng khi nào trở lại làm việc?"

Đáng trống lãng nó qua chuyện khác, bây giờ Lục Vân Tạ tin lời Kỳ Thanh nói là thật.

"Trợ lý Hoa..." Lục Vân Tạ vừa mở miệng, trợ lý Hoa đột nhiên dứt khoát mà nói, "Tôi không thích cô."

Đột nhiên không có chuẩn bị gì, nghe được đáp án, Lục Vân Tạ sửng sốt, có chút không tin được.

"Tôi xem cô như chị em." Trợ lý Hoa cười, "Không phải chúng ta nói sẽ cùng nhau ở bên cạnh Kỳ tổng và Lục tổng à?"

Lục Vân Tạ, "...."

Trợ lý Hoa mở cửa xuống xe, lần này không có ai kéo cô lại, trợ lý Hoa quay đầu lại thì Lục Vân Tạ đã lái xe đi rồi.

Lễ tân nhiều chuyện mà nhìn xung quanh, nhìn thấy trợ lý Hoa nhìn cô thật dữ dằn.

Cuối cùng là lý do gì mà làm cho Lục Uyển Đình thay đổi quyết định? Kỳ Thanh thất thần nhìn chằm chằm Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình phát hiện, nghĩ rằng bản thân đã bỏ rơi Kỳ Thanh một lúc, buông ipad trong tay xuống đi qua gần co.

Ngoài dự đoán, Kỳ Thanh đã chặn nụ hôn của cô lại.

Lục Uyển Đình cười hôn lấy lòng bàn tay Kỳ Thanh, đem người ôm vào trong lòng ngực, cằm tựa vào trán Kỳ Thanh nói chuyện, "Câu dẫn chị rồi không cho chị hôn."

"Em câu dẫn chị khi nào?" Kỳ Thanh ôm lấy cổ cô, nhìn đôi môi gần trong gang tấc, tâm ngo ngoe rục rịch.

Lục Uyển Đình đã hành động trước, hôn cô một cái, "Nhìn chị chính là câu đã chị."

Kỳ Thanh ấn Lục Uyển Đình lên sô pha, mu bàn chân di chuyển nhẹ ở trên chân Lục Uyển Đình, vén ống quần lên mà cọ xát lên lên bắp chân, "Như vậy mới là câu dẫn."

" n." Lục Uyển Đình bị cô câu dẫn đến phát ngứa, bất giác mà nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Kỳ Thanh cực kỳ nóng bỏng.

Mắt thấy không khí bắt đầu không phát triển theo hướng bình thường, Kỳ Thanh nhanh chóng dừng lại, ôm lấy mặt Lục Uyển Đình hỏi chuyện chính sự, "Trương Hoàng Nhã nói gì vậy?"

"Hửm?" Lục Uyển Đình thay đổi sắc mặt, cái bầu không khí tốt như thế này, mà Kỳ Thanh lại không muốn cùng cô thân mật, vẫn là tò mò Trương Hoàng Nhã nói cái gì.

Sợ Lục Uyển Đình ghen, Kỳ Thanh hôn giữa mày lấy lòng, xả góc áo làm nũng, "Lục tổng, nói cho em nghe đi ~"

Chuyện làm nũng ngày càng thành thục.

Lục Uyển Đình xoay người đổi vị trí với Kỳ Thanh, dán sát lên người Kỳ Thanh vờ như không nghe thấy, ngửi được mùi hương quen thuộc, nhịn không được mà hôn lên cổ, sau đó làm như không nghe thấy gì hết.

Kỳ Thanh cảm thấy buồn cười, xoa xoa tóc, vỗ nhẹ sau lưng Lục Uyển Đình, "Em rất tò mò, lý do gì mà có thể thuyết phục được chị."

Có thể thay đổi được quyết định của Lục Uyển Đình thì chắc hẳn lý do đó rất đặc biệt.

Mặt Lục Uyển Đình đang chôn ở cổ Kỳ Thanh cười cười, hơi thở phả ra theo xương quai xanh mà lọt vào trong áo, chọc cho người ta ý loạn tình mê.

Kỳ Thanh nỗ lực bảo trì tỉnh táo, không cho bản thân bị sắc đẹp câu dẫn, "Chị không nói cho em, vậy em chỉ có thể đi hỏi Trương Hoàng Nhã."

Câu này nói thì chỉ là nói thôi, bảo cô đi hỏi Trương Hoàng Nhã, không dám đâu.

Lục Uyển Đình biết rõ điểm này, rất hào phóng đồng ý, "Được a, em đi hỏi đi."

Miệng thì đáp ứng sảng khoái lắm, mà tay thì ôm chặt lấy phu nhân, Kỳ Thanh vươn tay lấy điện thoại ở trên bàn. Lục Uyển Đình bắt lấy cổ tay cô, đem ấn lên trên sô pha, nâng cơ thể mình lên một chút mà nhìn chằm chằm người nằm dưới.

Kỳ Thanh bị cô nhìn đến xấu hổ, cầm lòng không được mà muốn trốn đi, cái cổ tay bị bắt lấy bị kéo lên trên đỉnh đầu, cô có muốn trốn cũng không trốn được.

Hơi thở nóng rực cứ áp lên người, ngực Kỳ Thanh nóng lên, bây giờ cô không muốn trốn nữa.

Kỳ Thanh hé môi ra đáp lại, nghe tiếng hít thở bên tai, cảm nhận được nhịp tim của Lục Uyển Đình, cả tinh thần lẫn thể xác đều chìm đắm.

Cuối cùng tiếng chuông cửa tách hai con người đang triền miên hôn nhau ra.

Kỳ Thanh sửa sang lại quần áo đã bị làm loạn, Lục Uyển Đình đi mở cửa, nhìn thấy Lục Vân Tạ, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Chị, em không có quấy rầy hai người chứ?" Lục Vân Tạ rất ngoan, biết có người ở nhà, trước khi vào nhấn chuông chứ không trực tiếp mở cửa đi vào.

"Không có." Kỳ Thanh đã chỉnh lại quần áo xong, Lục Uyển Đình để cho cô đi vào nhà.

Lục Vân Tạ mang cơm tối đến, đồ ăn là từ khách sạn Duyệt Giang đóng gói mang đến, sạch sẽ lại hợp khẩu vị, tất cả là đồ ăn mà Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh thích.

Ăn cơm tối xong, Lục Vân Tạ sẵn tiện ở lại luôn, cũng sẵn tiện báo cáo việc của công ty.

Kỳ Thanh nhớ rõ các cô còn mấy ngày nữa mới kết thúc tuần trăng mật, sao có cảm giác như ý của Lục Vân Tạ là ngày mai Lục Uyển Đình phải đi làm vậy?

Lục Uyển Đình cảm nhận được, ôm bả vai vỗ an ủi, "Không có đi làm, chỉ là nghe Vân Tạ báo cáo thôi mà."

Lục Vân Tạ vẫn còn đang nói, Kỳ Thanh thì nhắn tin với lão Kỳ tổng, tìm hiểu tình trạng của công ty trong thời gian qua.

Đột nhiên, cô nghe được Lục Vân Tạ nhắc đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật của các cô, Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Vân Tạ, Lục Vân Tạ cười với cô, "Có một dự án mới cần hợp tác, còn chi tiết thì chưa có."

Lục Vân Tạ nói ngắn gọn xong, lại nói đến việc tiếp theo.

Kỳ Thanh cúi đầu cùng với lão Kỳ tổng nói chuyện, điện thoại đột nhiên nhảy ra một cái tin nhắn [Kỳ tổng, tối nay có thời gian không?]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.