Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 72: Cưng chiều



Bảo an khom lưng đứng ở bên xe, kể hết đâu đuôi câu chuyện lúc nãy, từ chuyện lớn đến nhỏ đều nói cho người trên xe nghe, Lục Uyển Đình nghe xong nâng cửa kính xe lên, cái gì cũng không nói. Đi vào tiểu khu.

Cô đem xe dừng ở dưới nhà Kỳ Thanh, Kỳ Thanh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt xuyên qua tán cây ở phía dưới, nhớ đến cái buổi tối ngày lãnh chứng kia.

Đêm khuya hôm đó, cô hoảng hốt khi thấy xe của Lục Uyển Đình ở dưới lầu, chờ cô xuống dưới lại không có một bóng người, xe cũng không thấy, cô không tin là cô bị ảo giác cho nên mới gọi cho bảo an.

Bảo an nói cho cô biết là không có xe nào đi ra, tất cả đều là xe đi vào.

Nếu bảo an là người của Lục Uyển Đình, như vậy có nghĩa là buổi tối hôm đó, cho dù Lục Uyển Đình có đến, bảo an cũng sẽ nói dối là không có.

Nhưng chuyện này là sao?

Đêm đó, cô hỏi Lục Uyển Đình có muốn ở nơi này không, Lục Uyển Đình nói phải về nhà, nếu về nhà rồi tại sao đêm khuya còn đến đây?

Kỳ Thanh ngồi trên ghế trường kỷ ở ban công, nhìn dưới mặt đất không có tiêu cự, đáp án Kỳ Thanh không dám nghĩ đến.

Tới nhà Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình không nhấn chuông không gõ cửa, trực tiếp dùng vân tay mà mở cửa.

Nhìn Kỳ Thanh ngẩn ngơ ngồi ở trên ghế trường kỷ ở ban công, đến nổi cô vào nhà rồi cũng không phát hiện, Lục Uyển Đình nhăn mày đau lòng gọi "Kỳ Thanh."

Kỳ Thanh đang suy nghĩ miên mang, bị kêu một tiếng, liền hoàn hồn quay sang nhìn Lục Uyển Đình, không cầm lòng được mà cười rộ lên "Chị đến rồi."

Cô từ trên ghế đứng lên, Lục Uyển Đình đi tới trước mặt cô, trên đôi mắt còn có vài tia máu đỏ hồng còn chưa tan đi hết. Lục Uyển Đình ôm lấy gương mặt Kỳ Thanh, ôn nhu mà nhìn cô ấy, nhẹ nhàng vuốt khoé mắt Kỳ Thanh "Tôi có phải nói sai cái gì rồi không?"

"Không có." Kỳ Thanh lắc đầu.

Nói sai gì sao? Sao có thể nói sai, lời nói của Lục Uyển Đình, mỗi một câu nói đều làm cô cảm động, làm cho cô ngày càng thích Lục Uyển Đình hơn trước.

"Vậy sao em lại khóc?" Nhiều năm qua rồi, cô chưa từng thấy Kỳ Thanh khóc, có lẽ khi Kỳ Thanh một mình ở trong chăn mà khóc thì cô không biết. Nhưng sau khi kết hôn, cô cùng Kỳ Thanh ngày nào cũng ở chung với nhau, cô chắc chắn Kỳ Thanh chưa từng khóc, hôm nay là lần đầu tiên.

Ghế trường kỷ ở phía sau, Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình. Đảo một cái, ngã ở trên trường kỷ. Lục Uyển Đình còn chưa phản ứng lại, thì đem Lục Uyển Đình đặt ở dưới người, nhìn chăm chú cô nàng, nhẹ giọng trả lời "Em bị chị làm cảm động rồi."

Cơ thể hai người dán lên nhau, Kỳ Thanh cúi đầu từ từ đến gần mặt Lục Uyển Đình, đôi môi mang theo hơi thở dừng ở trên chóp mũi Lục Uyển Đình, tâm Lục Uyển Đình lập tức rối loạn, cô cảm thấy hiện tại Kỳ Thanh có gì đó không đúng, có chút lạ.

Giống như đang xé đi khuôn mặt giả nhân giả nghĩa làm người xấu.

Những sợi tóc rũ xuống ở trên cổ cô, giống như có đàn kiến bò qua, Lục Uyển Đình vươn tay vén những sợi tóc đang rũ xuống qua sau lưng Kỳ Thanh, bàn tay thuận tiện mà đặt lên cái ót của Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh không có tiếp tục, cô hôn cái nhẹ ở trên chóp mũi sau đó ngẩng đầu, Lục Uyển Đình nuốt nước miếng, khó hiểu mà gọi cô một tiếng "Kỳ Thanh."

Kỳ Thanh một tay chống lên ghế, ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt Lục Uyển Đình, trong đôi mắt sâu của Lục Uyển Đình, cô có thể thấy được trong đôi mắt đó có bao nhiêu ôn nhu, có thể nhìn thấy trong mắt Lục Uyển Đình lại có ý cười, lại không rõ ràng trong lòng Lục Uyển Đình đang suy nghĩ cái gì.

Lục Uyển Đình là một cái đầm nước sâu, làm người ta muốn lẻn vào trong đó mà tìm hiểu, ở trong đó tột cùng giấu cái gì.

Cô nhìn Lục Uyển Đình chăm chú mà hỏi "Bảo an của tiểu khu nói gì với chị?"

Trong lúc đang ý loạn mê tình, Lục Uyển Đình không có lập tức trả lời, lúc cô đến, Kỳ Thanh đang ngồi ở trên ghế trường kỷ. Hiện tại, lại hỏi vấn đề này, có thể suy đoán là Kỳ Thanh đứng bên cửa sổ thấy được cảnh ở dưới, thấy được cô cùng bảo an nói chuyện.

Lục Uyển Đình suy nghĩ chút, mới từ từ trả lời "Hắn hỏi tôi tới tìm ai."

Kỳ Thanh nhướng mày cười, "Không phải nha, bảo an kia thoạt nhìn rất giống đang mách lẻo với chị. Vân Tạ đến nhà em không bao lâu, chị liền gọi cho Vân Tạ, sao chị lại biết được?"

"Trợ lý Tô nói với tôi là Vân Tạ đi rồi, tôi đoán là con bé tới tìm em." Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, cười đầy cưng chiều "Đừng nói là em nghĩ bảo an của tiểu khu là người của tôi chứ, tôi nói hắn chú ý mọi động tĩnh nhà của em đi?"

Đáy lòng Kỳ Thanh đã có đáp án, cong miệng lên cười. Tuy Lục Uyển Đình không có thừa nhận, cô có thể tự đi điều tra nha.

"Xem ra là em nghĩ nhiều rồi, thấy bảo an đứng bên cạnh xe chị nói hơi lâu, em cho rằng hắn là người của chị, ai đến cũng sẽ mách lẻo với chị."

Bị người ta nói đúng tim đen, đôi mắt Lục Uyển Đình có chút xấu hổ, Kỳ Thanh đã thấy được chút cảm xúc dao động này, cúi đầu hôn lên môi Lục Uyển Đình một cái, giọng nói nhẹ nhàng câu dẫn mà gọi "Lục tổng."

Lục tổng bị người ta trêu ghẹo, cây lấy cổ Kỳ Thanh, mà hôn lên đôi môi kia, đem Kỳ Thanh gần sát cô, làm cho nụ hôn càng gia tăng thêm.

Ban công là nơi mà Kỳ Thanh đã từng mơ tưởng sẽ cùng Lục Uyển Đình ở đây mà thân mật, hơi thở dao động theo đầu ngón tay ngày càng nặng hơn, Kỳ Thanh sờ soạng cởi bỏ nút áo sơ mi Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình cảm giác được, xoa xoa tóc cô, non nỉ mà gọi "Kỳ Thanh."

Điện thoại vang lên.

Lục Uyển Đình cầm lấy điện thoại, Kỳ Thanh buông cô ra, nằm một bên mà quay cuồng, thẹn thùng che mặt lại, ban ngày ban mặt như vậy mà cô lại muốn cởϊ qυầи áo Lục Uyển Đình xuống.

"Mẹ..." Lục Uyển Đình ngồi dậy, gương mặt trắng nõn nhiễm thêm chút màu đỏ, một bên sửa sang lại quần áo đã bị Kỳ Thanh làm cho rối lên, một bên nghe điện thoại "Vân Tạ về nhà rồi sao? Con cũng trở về liền đây."

Giọng nói hơi khàn, hơi thở còn chưa kịp ổn định.

Kỳ Thanh thấy Lục Uyển Đình cài lại nút áo có chút gian nang, ngồi dậy giúp Lục Uyển Đình cài áo sơ mi, áo sơ mi bị cô mở ra hai nút, lộ ra một nửa nội y bên trong.

Nội y màu thuần đen, tạo cảm giác cấm dục nhưng lại rất câu dẫn, Kỳ Thanh nhìn mà nuốt nước miếng một cái, giúp cô cài lại như ban đầu, tay sửa sang lại cổ áo, cuối cùng là kéo vạt áo ra, phủi vài nếp nhăn trên áo cho thẳng lại.

Rất giống bộ dáng của một thê thử hiền hậu.

Điện thoại rất nhanh đã nói xong, không khí ái muội lúc nãy cũng đã không còn.

Lục Uyển Đình cúp điện thoại, đem điện thoại để qua một một bên, nhìn Kỳ Thanh cười rất sâu xa, Kỳ Thanh bị cô nhìn như vậy mà ngượng ngùng, đứng dậy nói "Em đi thay đồ."

Bị hết Lục Vân Tạ đến Lục Uyển Đình làm trì hoãn, đến giờ cô còn chưa thay quần áo.

Lục Uyển Đình giữ cô lại "Em về nhà là để thay đồ sao?"

Kỳ Thanh ngượng ngùng gật đầu "Đổi một cái váy trông thật hiền thảo ngoan ngoãn, có thể làm cho ba mẹ chị thích em một chút."

"Có tôi thích em, là đủ rồi." Lục Uyển Đình véo véo cổ tay cô, nhớ tới Kỳ Thanh nôn nóng mà cở mấy cái cúc áo của cô, cong môi cười chế nhạo "Hơn nữa, lúc nãy em một chút hiền thảo ngoan ngoãn cũng không có nhà.

"..." Kỳ Thanh, 36 kế chạy là thượng sách.

Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn quần áo của mình, xoa cái cúc áo sơ mi, ngửa ra sau nằm xuống, nhắm mắt lại cảm nhận dư vị lúc nảy.

Cảm giác tâm động, cảm giác yêu đương, thật tốt.

Vào phòng ngủ, chân của Kỳ Thanh mềm không đứng nổi, cô khoá trái cửa dựa vào tường, há miệng thở dốc, hít thở thật sau một lúc lâu, mới làm tâm bình ổn trở lại.

Khi tâm bình ổn rồi, lại hối hận không ngừng.

Lục Uyển Đình đứng ở ban công nhìn khắp tiểu khu, đứng ở chỗ này tầm nhìn rất tốt, thấy được cửa tiểu khu, ở đó có gì xảy ra đều biết được. Nghe được âm thanh phòng ngủ mở ra, cô thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người Kỳ Thanh mà không chớp mắt.

Kỳ Thanh đã thay một cái váy dài màu vàng, nhìn rất hiền thảo ngoan ngoãn, đứng ở chỗ đó nhẹ mím môi, không có một chút nào là bộ dáng tổng tài.

"Váy này ở bên nhà em, là mua khi nào?" Lục Uyển Đình đi đến gần Kỳ Thanh, ôn nhu mà cười "Nhìn rất ngoan hiền nha, nhưng mà ba mẹ tôi biết em là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật."

Lần đầu tiên, Kỳ Thanh có cảm giác muốn đánh Lục Uyển Đình, nhưng mà chỉ là muốn thôi chứ không hành động. Lục Uyển Đình ôm lấy eo cô, nhẹ hôn lên môi một cái "Rất đẹp."

Câu nói rất đẹp này làm tâm tư thiếu nữ của Kỳ Thanh như bông hoa nở rộ, khoé đuôi mắt cũng cong lên, nhưng chưa được bao lâu thì nghe Lục Uyển Đình nói tiếp "Nhưng mà, vẫn là bộ đồ sáng nay tôi phối cho cho em được hơn, ba mẹ tôi thích nữ cường nhân."

Ok...lần thứ hai muốn đánh Lục Uyển Đình.

Kỳ Thanh thực sự không nỡ đánh, chống tay lên bả vai Lục Uyển Đình đẩy ra "Chị cố ý phải không, sao không nói trước khi em đi thay quần áo?"

Lục Uyển Đình lui lại một bước, cười vang lên, ánh mắt nhìn trên người Kỳ Thanh từ trên xuống dưới, "Vì tôi muốn biết em muốn thay đồ gì đi gặp ba mẹ tôi nha." Hiện tại, cô đã biết.

Hành động của Kỳ Thanh, vừa đáng yêu vừa làm cô ấm lòng.

"Em đi đổi lại." Kỳ Thanh xoay người về lại phòng ngủ, Lục Uyển Đình đi sau cười nói "Để vậy đi, đừng đổi."

"Không, em muốn đổi." Đột nhiên Kỳ Thanh trở nên cường thế, quay đầu nhìn Lục Uyển Đình với ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chăm chú Lục Uyển Đình, liếc một cái rồi thản nhiên đi vào phòng ngủ, chuẩn bị đổi lại bộ quần áo sáng nay Lục Uyển Đình chuẩn bị cho cô.

Lục Uyển Đình không nhịn được mà che ngực lại, vừa mới trong nháy mắt kia, cô cảm giác muốn thuần phục dưới chân Kỳ Thanh.

Trên đường, mắt Lục Uyển Đình luôn nhìn người ngồi ở ghế phụ, Kỳ Thanh ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn nơi nào đó xa xôi, khắp người tản ra loại hơi thở muốn đồ sát của thiên hạ.

Kỳ Thanh thấy Lục Uyển Đình quan sát mình, mắt liếc Lục Uyển Đình một cái, vừa lúc Lục Uyển Đình cũng nhìn cô, Lục Uyển Đình nở nụ cười "Kỳ Thanh, em thật sự quá đáng yêu, ba mẹ tôi nhất định sẽ rất thích em."

"Đáng yêu? Ba mẹ chị không phải thích nữ cường nhân sao?" Kỳ Thanh nhướng mày.

Lục Uyển Đình buông tay lái ra, duỗi tay xoa tóc cô nàng "Đó là trêu em đó, ba mẹ tôi sẽ không can thiệp tôi thích người như thế nào."

"Vậy hai người còn thúc giục chị kết hôn?"

Lục Uyển Đình thiếu chút nữa là buột miệng thốt ra không có thúc giục kết hôn. Trong chớp mắt, cô liền nhớ tới lời nói dối kia, cô lừa Kỳ Thanh, nói ba mẹ cô thúc giục cô kết hôn, cô mới có thể cùng Kỳ Thanh lãnh chứng.

"Kết hôn là một chuyện, thích lại là chuyện khác." Lục Uyển Đình nói.

Đáp án này là cho Kỳ Thanh không cao hứng "Lục tổng có thể thích một người, sau đó cùng người khác kết hôn sao?"

Gặp đèn đỏ ở ngã tư, Lục Uyển Đình dậm phanh xe, xe từ từ dừng lại, đèn đỏ 90 giây, Lục Uyển Đình cúi người hôn Kỳ Thanh một cái, bị camera giám sát chụp được hình ảnh cô hôn Kỳ Thanh.

"Tôi đã cùng em kết hôn." Lục Uyển Đình lấy điện thoại ra, đôi mắt cười rất đắc ý "Người tôi thích, cũng là một người, chính là em."

Kỳ Thanh ngượng ngùng quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này Lục Uyển Đình đã gửi một cái tin nhắn đi, gửi xong liền xoá, đem điện thoại để trên xe.

Mặt trời đã lặn về hướng tây, trời bắt đầu tối dần, động tác của Lục Uyển Định được phản chiếu trên kính xe, Kỳ Thanh vẫn luôn nhìn, chờ Lục Uyển Đình buông điện thoại, có chút nghi hoặc hỏi cô "Chị nhắn tin cho ai vậy?"

Tâm Lục Uyển Đình lộp bộp, nhưng vờ như không có gì mà trả lời "Cho mẹ tôi, nói cho bà biết chúng ta sắp về đến rồi."

Kỳ Thanh vừa rồi còn ngượng ngùng quay đầu, bây giờ ánh mắt sáng rực mà nhìn Lục Uyển Đình, cô không thấy được nội dung nhưng lại nhìn thấy Lục Uyển Đình đem cuộc trò chuyện xoá đi, trong lòng nghi hoặc "Chị gửi tin nhắn cho mẹ chị, vì sao lại xoá?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.