Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 74: Thân mật



Giọng nói của Lục Uyển Đình cứ quanh quẩn ở bên tai Kỳ Thanh, Kỳ Thanh bắt lấy góc áo của Lục Uyển Đình, ánh mắt si mê mà nhìn Lục Uyển Đình, cổ họng có chút khô, "Chị có thể ôm em không?"

Giọng nói Kỳ Thanh thật nhẹ nhàng, mang theo một chút thỉnh cầu.

Lục Uyển Đình cười ôm lấy cô, nghiêng đầu đến bên tai Kỳ Thanh, cánh môi vừa cố ý lại mang theo chút lơ đãng mà đảo bên tai Kỳ Thanh, "Đương nhiên là có thể rồi, bạn gái nhỏ của tôi."

Lục Uyển Đình lớn hơn cô ba tuổi, bị Lục Uyển Đình gọi như vậy, Kỳ Thanh sắp thở không nổi nữa, nắm chặt góc áo Lục Uyển Đình, "Không phải ôm như vậy, ngày mà chúng ta đi đăng ký kết hôn, em uống say, chị ôm em về nhà cơ."

Ký ức bay đến, Lục Uyển Đình lui lại nửa bước, đem Kỳ Thanh bế ngang lên "Như vậy sao?"

Kỳ Thanh đã hơi ngà say, bị Lục Uyển Đình ôm lên như vậy, cảm giác như trời đất muốn quay cuồng, đôi tay vòng lên cổ Lục Uyển Đình, dựa vào trong lòng ngực, cười rạng rỡ, "Chị thật sự đã ôm em như vậy sao? Lúc đó, em cứ cho rằng đó chỉ là ảo giác."

Cô và Lục Uyển Đình dáng người tương tự, cân nặng cũng sẽ chênh lệch không ít, nếu để cô ôm Lục Uyển Đình, chắc chắn cô sẽ ôm không được.

"Sao chị có thể ôm em lên dễ dàng như vậy?" Kỳ Thanh ngửa đầu, ánh mắt si mê, "Em rất nặng nha."

Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn cô cười, hai người ánh mắt giao với nhau, tim Kỳ Thanh đập thình thịch ngày càng nhanh, đôi môi Lục Uyển Đình mấp máy, cười nói "Em rất nhẹ, không nặng chút nào."

Mái tóc dài hơi rối đảo qua đảo lại trên mu bàn tay Kỳ Thanh, Kỳ Thanh động đậy ngón tay câu lấy một ít, nhẹ nhàng đùa bỡn, dưới ánh đèn, bộ dáng trêu ghẹo của cô làm cho tâm Lục Uyển Đình đắm say, Kỳ Thanh hỏi cô: "Chị có thể ôm em bao lâu?"

Từ chỗ này đến nhà tắm, khoảng cách cũng không xa lắm, Lục Uyển Đình ôm Kỳ Thanh, từng bước từng bước một đến nhà tắm, "Ít nhất có thể ôm em đến bồn tắm."

"Được a, vậy em đây chờ Lục tổng ôm em đến bồn tắm."

Bồn tắm rộng lớn gần ngay trước mắt, Lục Uyển Đình cúi người đặt Kỳ Thanh vào bồn tắm, ngồi lên thành bồn tắm có chút thở dốc, Kỳ Thanh giúp cô xoa cánh tay, xoa đúng chỗ làm cho cánh tay có chút rã thực thoải mái.

"Mệt sao?" Mát xa từ cánh tay đến bả vai, Kỳ Thanh giúp Lục Uyển Đình xoa xoa đầu vai, cảm giác vừa vui nhưng cũng đau lòng.

"Không mệt." Lục Uyển Đình ngồi trên thành bồn tắm, nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, ánh mắt chăm chú lại ôn nhu.

Kỳ Thanh ngẩng đầu lên, Lục Uyển Đình chậm rãi mà cúi gần cô, hô hấp Kỳ Thanh ngưng lại, cô nhắm mắt, cánh môi lạnh mang theo chút men say lòng người cùng với men rượu hoà cùng vị bơ hôn lên môi cô.

Bồn tắm rất lớn, hai người có thể nằm kế bên nhau vẫn đủ, trọng tâm Lục Uyển Đình hạ xuống một chút, Kỳ Thanh thuận thế mà nằm ở trong bồn tắm, giữ chặt lấy cái ót của Lục Uyển Đình, không muốn để sự ôn nhu này rời đi.

Không biết qua bao lâu, đến khi eo toan vai mệt, Lục Uyển Đình mới buông cô ra.

Kỳ Thanh mở to mắt, cười cực kỳ vui vẻ, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng mà xoa mái tóc cô, "Ngoan ngoãn tắm rửa đi."

Kỳ Thanh giữ cô lại "Lục tổng không phải muốn tắm chung với em sao?"

Lúc ở ngoài nhà tắm, Kỳ Thanh nói với vẻ mặt đùa giỡn mời gọi cô cùng nhau tắm, cô nương theo Kỳ Thanh mà cùng giỡn với cô ấy. Mà bây giờ, biểu hiện của Kỳ Thanh rất nghiêm túc, trên mặt Lục Uyển Đình có chút do dự, nghĩ đến hình ảnh cùng nhau tắm, cộng thêm vừa rồi mới thân mật hôn nhau, gương mặt ửng hồng của Lục Uyển Đình càng thêm đỏ.

Kỳ Thanh cười một tiếng, cô buông Lục Uyển Đình ra, học vẻ mặt và ngữ khí của Lục Uyển Đình khi trêu ghẹo cô đáng yêu nói "Lục tổng thật là đáng yêu a."

Lục Uyển Đình mới vừa phản ứng lại, cô bị Kỳ Thanh trêu ghẹo, cô nắm lấy cằm Kỳ Thanh, đưa môi lại gần rồi hôn hôn lên đôi môi kia "Tôi so với Kỳ tổng còn kém xa."

Lục Uyển Đình rời khỏi nhà tắm, nhìn thấy người đứng ở cửa dựa vào tưởng, Lục Uyển Đình đóng cửa nhà tắm lại, hỏi Lục Vân Tạ: "Em sao lại ở đây?"

"Cửa phòng không đóng cho nên em vào được." Lục Vân Tạ nhướng nhìn thoáng qua nhà tắm, đem quà trong tay đưa cho cô "Chị, sinh nhật vui vẻ, tặng quà cho chị."

Lục Uyển Đình nhận quà, một cái hộp đen làm bằng da, không cần mở hộp ra, cô cũng có thể đoán được, em gái cô tặng cho cô cái gì, lại là bút máy.

"Năm nay, tặng chị bút máy kiểu gì?" Lục Uyển Đình hỏi.

"Chị đoán xem?" Lục Vân Tạ ôm lấy cô, muốn hôn lên má cô, Lục Uyển Đình liền ngăn lại "Về sau không thể hôn chị."

"Hôn mặt cũng không thể a." Lục Vân Tạ mặt mày uỷ khuất buông cô ra "Có chị dâu liền quên đứa em gái này."

Lục Uyển Đình cười cười "Em vẫn luôn là em gái của chị." Quay sang nhìn nhà tắm, tiếng nước từ bên trong đó truyền ra, Kỳ Thanh tắm rửa nghe tiếng như là dùng vòi hoa sen.

"Vậy chị hôn em gái chị đi a." Lục Vân Tạ nghiêng đầu, đem mặt đưa tới trước mặt chị mình, chỉ vào trên bờ má non mềm, "Hôm nay là sinh nhật chị, em tặng quà cho chị, chị không đáp lễ sao?"

Lục Uyển Đình giơ tay chạm vào gương mặt kia, cười cười nói "Chị vừa mới hôn qua chị dâu em."

"...." Lục Vân Tạ chạy ngay đi trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn.

Lục Uyển Đình mở hộp ra, một cây bút máy nằm ở trên miếng lót nhung, Lục Uyển Đình lấy cây bút máy ra, nhìn phần đuôi bút có khắc hoa hai chữ, cười xoa xoa lên đó.

Em gái đi không bao lâu, thì Lục mẹ tới, nhìn thấy bà, Lục Uyển Đình đem cây bút bỏ vào trong hộp, cười kêu một tiếng "Mẹ."

Trên tay Lục mẹ cầm một cái hộp gỗ tử đàn xưa có điêu khắc chạm trổ vân hình con rồng, đưa đến trước mặt cô, đem cái hộp trong tay đưa cho cô "Đưa cho con và Kỳ thanh."

"Đưa cho bọn con." Lục Uyển Đình buông quà của Vân Tạ ra, đôi tay tiếp nhận cái hộp gỗ.

Lục mẹ gật đầu, ý bảo Lục Uyển Đình mở ra "Mở ra nhìn thử đi."

Hộp gỗ tử đàn đã có dấu vết của năm tháng đi qua, Lục Uyển Đình cẩn thận mà mở khoá, sau đó từ từ mở ra. Tiếng kẽo kẹt phát ra, hai cái vòng ngọc cổ màu trắng hiện ra trước mắt cô.

Lục Uyển Đình lấy một trong hai cái ra nhìn, ánh sáng xuyên qua cái vòng ngọc cổ, có thể nhìn thấu thấy được vẻ đẹp của bên trong ngọc, kèm theo vết tích của sự sống qua thời gian.

"Đây là của bà nội con đưa cho ba con lúc ông ấy mang mẹ về nhà." Lục mẹ nói "Ba con đưa cho mẹ tặng cho các con."

Lục Uyển Đình đem thả vòng ngọc vào lại trong hộp, cười hỏi "Sao ba lại không tự đưa cho con?"

"Nhưng lời hai người nói ở thư phòng, ông ấy đều nói cho mẹ biết rồi." Lục mẹ nhìn Lục Uyển Đình, chớp mắt một cái, con gái đã lớn rồi, có người yêu thích, còn có cũng lãnh giấy kết hôn luôn.

"Con lần trước nói cho chúng ta biết, con cùng với người con thích đã lãnh chứng, còn nói người đó không thích con, ba con đã ngậm cục tức lâu rồi." Lục mẹ ôn nhu mà sờ mặt con gái, " Hôm nay, ba con nhịn không được, cho nên mới nói nặng lời như vậy."

"Con biết." Lục Uyển Đình cười, "Hoá ra là ba vì chuyện này mà ngại không đưa ngọc cho con."

"Mẹ nhìn ra rồi, Kỳ Thanh thích con, ba con cũng thấy cả rồi." Nhớ lại lúc cùng nói chuyện với Kỳ Thanh, Lục mẹ hỏi "Con bé còn không biết con thích con bé nhiều năm rồi sao?"

"Vâng, con không định để em ấy biết." Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lục Uyển Đình nhìn thoáng qua, cười nói: "Như bây giờ cũng thực tốt. Sau khi kết hôn, em ấy nói với con là em ấy thích con, muốn thử cùng nhau yêu đương. Hiện tại, bọn con đang trong thời kỳ yêu đương."

"Mấy người trẻ tuổi các con a." Lục mẹ vỗ vỗ vai, trả lại không gian cho đôi thê thê.

Lục Uyển Đình ngồi ở sofa chờ Kỳ Thanh, tiếng nước đã ngừng lâu rồi mà Kỳ Thanh vẫn chưa ra tới, cô sốt ruột đi qua gõ cửa, nghe được Kỳ Thanh đang gọi điện thoại.

Kỳ Thanh bọc khăn tắm mở cửa đi ra, khí nóng ở trong nhà tắm tản ra, bao lấy da thịt, còn có mùi hương thanh mát. Ánh mắt Lục Uyển Đình nảy lên một ngọn lửa nhỏ, đè nhỏ giọng hỏi "Em gọi điện thoại với ai vậy?"

"Chỉ là một người bạn." Kỳ Thanh nhẹ giọng trả lời.

Thanh âm thật nhẹ, điện thoại bên kia nghe được, ngừng một chút, "Lục Uyển Đình đang ở cạnh cậu?"

Kỳ Thanh ừ một tiếng, điện thoại bên kia nói "Cậu đưa điện thoại cho cô ấy."

Người gọi điện thoại là Tần Phụ Tuyết.

"Để làm gì?" Tần Phụ Tuyết và Lục Uyển Đình không có giao thoa cái gì, giữa hai người có gì để nói ngoài cô, trong lòng Kỳ Thanh có chút khó hiểu, không muốn đem điện thoại đưa cho Lục Uyển Đình.

Tần Phụ Tuyết nhìn người phụ nữ say mèn nằm bất tỉnh nhân sự, chuẩn xác mà nói là uống say sau đó bị cô đánh mới bất tỉnh, nói "Trợ lý cô ấy ở chỗ tôi."

Kỳ Thanh kinh ngạc "Trợ lý Tô ở chỗ cậu?" Trách không được vừa rồi ấp úng muốn nói cái gì đó với cô.

"Uh, hiện tại đang ngủ trên giường mình." Tần Phụ Tuyết có chút đau đầu, cô sao lại mang trợ lý Tô về nhà.

Ở trên giường? Tốc độ phát triển như vậy cũng quá nhanh đi thôi.

Kỳ Thanh đưa điện thoại cho Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, nghi hoặc hỏi "Làm sao vậy? Trợ lý Tô ở đâu?" Tay tiếp nhận điện thoại.

Sự tình cũng không phải như Kỳ Thanh nghỉ.

Trợ lý Tô ở quán bar uống rượu say, sau đó nhắn cho Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết ngay từ đầu không thèm để ý đến cô nàng, nhưng tin nhắn nhiều quá, cảm thấy có chút khác thường.

Ngày thường, trợ lý Tô đối với cô rất nhiệt tình, nhưng mà lúc nói chuyện vẫn duy trì khoảng cách với nhau. Hôm nay không giống vậy, có chút làm càn.

Từ tin nhắn văn bản thành tin nhắn thoại, giọng nói trợ lý Tô mềm như bông kèm theo men say, âm thanh xung quanh thì nhạc xập xình, đầy tiếng la hét hỗn loạn.

Nghĩ đến việc phụ nữ uống rượu say sỉn ở quán bar không an toàn, cho nên cô mới quyết định đến quán bar đón người. Đón người kiểu gì mà không biết đón vào nhà mình luôn.

Lục Uyển Đình uy một tiếng, giọng nói lạnh lùng khác xa với Kỳ Thanh, Tần Phụ Tuyết người nghe bên kia là Lục Uyển Đình, đi thẳng vào chủ đề, "Xin chào, Lục tổng. Tôi là bạn của kỳ Thanh, trợ lý của cô là Tô Hoài Sương uống say, cô có thể cho người đến đón trợ lý Tô đi không?"

Trợ lý của cô ở nhà bạn Kỳ Thanh? Chuyện này là gì vậy?

Lục Uyển Đình hỏi: "Trợ lý tôi uống say vì sao lại ở nhà cô?"

Trợ lý Tô và Kỳ Thanh cũng xem như là bạn bè với nhau, quan hệ trước sau như một, chẳng lẽ trợ lý Tô và Kỳ Thanh trước kia có quan hệ với nhau?

Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh một cái, ngẫm lại không thể, trợ lý Tô đã theo cô nhiều năm rồi, làm sao là người của Kỳ Thanh.

"Tôi đi đón cô ấy, cô ấy không chịu ở khách sạn, cho nên mang về nhà tôi." Tần Phụ Tuyết khẽ thở dài, trước khi Lục Uyển Đình hỏi cô sao lại muốn đưa người đi đã nói "Đừng hỏi vì sao, hiện tại cô cho người tới đón cô ấy đi đi, Kỳ Thanh biết địa chỉ nhà tôi."

Tần Phụ Tuyết cúp điện thoại, Lục Uyển Đình đưa điện thoại cho Kỳ Thanh, "Kỳ Thanh, chuyện này là sao?"

"Chị còn nhớ mấy hôm trước em có nói với chị là trợ lý Tô chỉ vì một cái tên mà thích bạn của em không?" Kỳ Thanh nắm lấy cái khăn tắm sắp tụt xuống "Người mới vừa rồi gọi cho em, chính là người bạn đó."

Hoá ra là vậy.

Lục Uyển Đình nở nụ cười, ánh mắt đảo lên cái khăn tắm kia, "Nếu là người trợ lý Tô thích, vậy tôi đây không cho người đi đón."

Chờ ngày mai trợ lý Tô mà biết, đoán chừng còn cảm ơn cô.

"Vậy em nói với cậu ấy một tiếng." Kỳ Thanh đang nhắn cho Tần Phụ Tuyết. Bỗng nhiên, trên người có một lực chạm vào, Lục Uyển Đình nắm lấy một góc khăn trên người cô, dùng chút sức kéo, khăn tắm của cô liền bị kéo xuống.

Tin mới được soạn một nửa, bất thình bị tập kích, tim Kỳ Thanh hoảng loạn, nắm lại khăn tắm "Uyển Đình?"

Lục Uyển Đình cười dùng sức "Tôi muốn đi tắm, khăn tắm này cho tôi mượn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.