Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 87: Xằng bậy.



Kỳ Thanh không động đậy, cô câu lấy eo Lục Uyển Đình, cơ thể ngã người về sau một chút, lôi kéo Lục Uyển Đình ngã trên sofa, đôi mắt cười híp lại, không có ý định nghe lời, "Em không muốn đi qua đó."

Trợ lý Tô ngồi ở bên cạnh yên lặng mà tách ra, cơ thể như dán lên cái sofa, muốn hợp thể với nó, đem sự tồn tại của mình giảm xuống tới mức tối thiểu.

Lục Uyển Đình duỗi tay chống lên thành ghế sofa, leo lên trên đùi Kỳ Thanh ngồi xuống, ổn định vị trí của mình "Vì sao lại không muốn đi qua?" Cô nhìn sang người còn lại ở sofa, trái tim trợ lý Tô co rút lại.

Lục tổng, phu nhân không muốn qua đó không phải do tôi!

"Em muốn cùng trợ lý Tô nói chuyện phiếm." Kỳ Thanh nhìn trợ lý Tô cười, lúc cô nói chuyện với trợ lý Tô mắt lơ đãng cũng có nhìn Lục Uyển Đình, từ lúc trợ lý Tô cận kề bên vai cô, sắc mặt Lục tổng nhà cô không được tốt cho mấy.

Trợ lý Tô ngây người, phu nhân từ lúc nào lại trở nên ngã ngớn như vậy?

Trong lúc đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Lục tổng, thì ánh mắt đó bỗng trở nên mềm mại, giọng nói hướng về Kỳ Thanh làm nũng, "Tôi muốn em bồi tôi đi qua đó, được không?"

Giọng nói pha lẫn tiếng nhạc nghe có chút lười biếng, nghe được người mềm mềm mại mại.

Trợ lý Tô thấy tim mình có vấn đề rồi, trái tim ngừng đập, tai nghe, đôi mắt, đại não hình như bị treo máy rồi.

Phó tổng Thẩm có thuốc sao? Cô cũng muốn một viên.

Kỳ Thanh không nghĩ tới Lục Uyển Đình lại ở đây làm nũng với cô, người này ngày càng lợi hại, một khắc trước là Lục tổng khí thế xuất chinh ra chiến trường, một khắc sau trở thành tiểu nương tử yếu đuối.

"Chị với Trương tổng nói chuyện, em không có tiện ngồi bên cạnh." Kỳ Thanh đỡ lấy eo Lục Uyển Đình "Hơn nữa, em và trợ lý Tô đang nói một số chuyện tư."

Lục Uyển Đình quay sang nhìn trợ lý Tô, ánh mắt cô như nước trong hồ Thu Lan vào mùa đông, vừa cứng vừa lạnh, đông lạnh đến nổi hàm răng trợ lý Tô lạch cạch với nhau "Em và phu nhân có chuyện tư?"

Trợ lý Tô vội xua tay "Không có không có, em với phu nhân chỉ là tuỳ tiện tâm sự."

"Trợ lý Tô không muốn cùng em nói chuyện phiếm." Lục Uyển Đình cong khoé môi cười với Kỳ Thanh "Hiện tại, có thể bồi tôi đi qua đó không?"

Trợ lý Tô: "..." cô đâu phải ý này!

Kỳ Thanh nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu cự tuyệt!

Trương Hoàng Nhã ngồi ở chỗ kia, vẫn luôn nhìn Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình từ trước đến giờ rất chú trọng dáng vẻ cử chỉ, nói năng thong dong tự nhiên, đứng ngồi lưng đều thẳng tắp, khí chất lỗi lạc.

Ở trước mặt Kỳ Thanh, lại vứt bỏ đi tác phong của bản thân, không giữ hình tượng mà ngồi ở trên đùi Kỳ Thanh, cùng cô nàng cười cười nói nói, nơi nào có bộ dáng tổng tài.

Trương Hoàng Nhã nâng ly rượu uống một nửa, trong lòng có chỗ khổ sở.

"Chị, chị thích Lục Uyển Đình?" Một người phụ nữ dựa gần Trương Hoàng Nhã.

Trương Hoàng Nhã lãng tránh không đáp, "Lục Uyển Đình rất lợi hại, tuổi còn trẻ đã đứng đầu Lục Thị, có bao nhiêu người thích cô ấy." Trương Hoàng Nhã quay sang nhìn em gái "Em đi đâu? Lâu như vậy mới trở lại."

"Đi ra ngoài nghe hai cuộc điện thoại, em có việc, phải đi." Mới vừa ngồi xuống, từ trong mâm trái cây lấy một trái dây tay nhét vào trong miệng lại đứng lên, rời khỏi buổi tiệc.

Nhìn em gái rời đi, Trương Hoàng Nhã nhìn thư ký ẩn ý, thư ký gật đầu.

"Em thực sự không muốn cùng tôi đi qua đó sao?" Lục Uyển Đình ôm lấy gương mặt Kỳ Thanh, ánh mắt chăm chú nhìn cô, chậm rãi mà đến gần.

Hơi thở ái muội lại sinh sôi, trợ lý Tô che mắt, được hiểu, kế tiếp Lục tổng lại muốn biểu diễn hôn môi.

Lục Uyển Đình ở trên môi Kỳ Thanh mà chạm nhẹ một cái, mùi rượu cùng hơi thở chui vào trong phổi Kỳ Thanh, lúc đôi môi kia dời đi, Kỳ Thanh liếm nhẹ cánh môi cô, cô nếm được mùi rượu vang.

Một màn này, có biết bao nhiêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trợ lý Tô lén nhìn các cô thân mật mà không chịu nổi, cảm giác như từng dòng máu nóng cứ tuông ra.

Gương mặt lạnh giá của người nữ kia hiện lên, đêm đó cô uống say rượu hôn Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết không những không đáp lại còn cho cô một đao.

Điều duy nhất còn để ăn mừng là người ta vẫn chưa kéo đen cô.

Lục Uyển Đình xoa xoa tóc Kỳ Thanh, đứng lên cười sủng nịnh "Em không muốn qua đó thì tôi không ép buộc em."

Dự án đầu tư, cô và Trương Hoàng Nhã mới nói được một nửa, nhìn thấy trợ lý Tô cả người muốn dán lên người Kỳ Thanh, Kỳ Thanh còn không hề phát hiện mà vẫn còn nói chuyện phiếm, cô mới đi lại đây.

Hiện tại, Kỳ Thanh có đồng ý bồi cô hay không cũng không quan trọng, trợ lý Tô rất nhanh nhạy hiểu chuyện, không dám dán lên người Kỳ Thanh nữa.

Lục Uyển Đình phải đi, Kỳ Thanh giữ góc áo cô lại, không chịu thả người, Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh khó hiểu, Kỳ Thanh giật giật môi, nhỏ giọng nói, "Lục tổng, chị có thể ép buộc em mà."

Bậc thang đã được cấp cho, ai mà không muốn bước chứ. Cô đã sớm nghĩ đi qua đó mà không nói, cũng muốn ngồi ở bên Lục Uyển Đình để công khai chủ quyền với Trương Hoàng Nhã. Lời đề nghị của Lục Uyển Đình là ngoài ý muốn, cầu còn không được.

Lục Uyển Đình phụt cười, cúi xuống hôn cô, đưa ra một lý do tri kỷ "Kỳ tổng có thể cùng tôi đi qua đó sao, đây là một cơ hội tốt để khai thác nguồn lực nha."

Cô thật sự thích chết đi được sự ôn nhu săn sóc của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh gật đầu đáp ứng, quăng trợ lý Tô sang một bên, cùng Lục Uyển Đình đi qua chỗ tập đoàn Trương Trạch.

"Trương tổng, người này chính là phu nhân của tôi, Kỳ Thanh." Thân phận của Kỳ Thanh, Trương Hoàng Nhã không phải không biết, nhưng Lục Uyển Đình vẫn giới thiệu đến Trương Hoàng Nhã.

Trương Hoàng Nhã ưu nhã mà đứng lên, vươn tay ra trước mặt Kỳ Thanh, trên cổ tay cô mang một cái lắc tay mà hồng vàng, ngón tay sạch sẽ, không có mang nhẫn cũng không có sơn móng tay, "Xin chào, Kỳ tổng."

Theo lý, khi Lục Uyển Đình đã giới thiệu như vậy, cô ta hẳn phải gọi cô là Lục phu nhân, Trương Hoàng Nhã hơi nhấc tay lên, trên mặt vẽ ra nụ cười tươi bình tĩnh thong dong, Kỳ Thanh duỗi tay bắt lấy "Xin chào, Trương tổng."

Lấy thân phận cùng với khí chất của Trương Hoàng Nhã, cô ta tuyệt đối không đi làm tiểu tam.

Hai người bắt tay đánh giá đối phương, Lục tổng bên cạnh không cao hứng, "Trương tổng rất thích phu nhân của tôi sao?" Ánh mắt nhìn tay các cô "Bắt lâu như vậy rồi còn không buông tay ra."

Trương Hoàng Nhã buông tay nói giỡn: "Tôi thích cô."

Sắc mặt Kỳ Thanh lập tức thay đổi.

Thông thường sự thật luôn khác xa với suy nghĩ, mới vừa nghĩ Trương Hoàng Nhã sẽ không làm tiểu tam, giây tiếp theo liền muốn vả vào mặt cô.

Ở vấn đề tình cảm, Lục Uyển Đình không thích nói giỡn, cô thân mật ôm lấy Kỳ Thanh, "Tôi chỉ thích học muội của tôi."

Tim Kỳ Thanh lệch nhịp, quay sang nhìn cô, Lục Uyển Đình sao lại gọi cô là học muội."

Lục Uyển Đình ôn nhu mà cười, quay sang hỏi cô "Phải không? Học muội."

"Đúng...đúng vậy." Kỳ Thanh mất đi sự nhạy bén rồi, Lục Uyển Đình lén mà niết eo cô.

Lục Uyển Đình biết một vừa hai phải, nhéo nhẹ hai cái, Trương Hoàng Nhã không thấy động tác của cô, trong lòng đánh giá Kỳ Thanh một cái, sau đó giờ tay về hướng sofa làm động tác mời "Lục tổng, Kỳ tổng, mời ngồi."

Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ngồi bên nhau, Trương Hoàng Nhã ngồi ở trên sofa đối diện hướng gần Lục Uyển Đình, nhìn gương mặt đỏ ửng của Kỳ Thanh, khoé miệng Lục Uyển Đình cong lên, trêu chọc như vậy mà đã không chịu nổi rồi sao? Cô mới nhéo hai cái mà mặt đỏ rồi.

"Trương tổng, vừa rồi chúng ta nói đến đoạn nào rồi?" Lục Uyển Đình nhìn về phía Trương Hoàng Nhã, một lần nữa quay lại về chủ đề đang nói.

"Hệ thống an ninh thiết kế theo hệ thống AI..."

Hai người nói chuyện thiết kế khu dân cư AI, Kỳ Thanh ngồi một bên yên lặng mà nghe hai người nói, trong lòng cũng thầm phân tích đánh giá yêu cầu về nhân lực, tài lực cũng như kỹ thuật.

Đông Dã Lam Phong đứng ở một góc cùng người khác trò chuyện, thỉnh thoáng vẫn nhìn sang hướng của ba người một cái. Trong mắt cô, Lục tổng và Trương tổng của công ty cô rất hứng thú mà nói chuyện với nhau, Kỳ Thanh ngồi yên một bên, cái gì cũng không nói, phảng phất như bị vứt bỏ ra một thế giới khác.

Thấy thế nào thì đều cảm thấy Lục tổng và Trương tổng rất xứng đôi.

Đông Dã Lam Phong nâng ly rượu vang lên chậm rãi mà thưởng thức, tâm trạng rất suиɠ sướиɠ, Trương tổng đối với Lục tổng có tâm tư, cô cũng đối với Kỳ Thanh có hứng thú, cô đã có thể mường tượng ra cảnh vị trí phu nhân của Kỳ Thanh bị Trương tổng thay thế.

Cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, lúc Trương tổng vẫn đang thao thao bất tuyệt về kế hoạch của mình, cô lơ đãng mà ôm lấy Kỳ Thanh, tay không biết từ khi nào đã chui vào trong áo vest của Kỳ thanh.

Độ ấm của lòng bàn tay Lục Uyển Đình xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng manh của Kỳ Thanh, cơ thể của Kỳ Thanh có chút cứng lại, còn bị Lục Uyển Đình cố tình nửa ôm nửa thả, muốn động cũng không động được.

Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, vẫn gương mặt rất nghiêm túc nghe Trương tổng nói chuyện, ánh mắt cũng không dịch một chút nào về phía cô.

Cô cúi đầu nhìn lấy cái tay đang ôm lấy cô nhưng mà đôi tay kia vẫn đang rất quy củ đặt ở đó, cô nhìn một hồi lâu, tay Lục Uyển Đình cũng không động đậy chút nào, giống như từ nảy đến giờ đều là do cô ảo giác.

Lục Uyển Đình thoáng nhìn qua Kỳ Thanh, một bên cùng Trương Hoàng Nhã nói chuyện, một bên chú ý đến phản ứng của Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh càng ngồi càng thấy nóng, tâm giống như bị một con mèo con vui đùa, trốn không thoát, dừng không được.

Cuối cùng nhìn thấy Trương Hoàng Nhã nâng chén rượu lên, Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở ra, cuộc nói chuyện dài 40 phút đã kết thúc.

Hai người trở về lại chỗ cũ, trợ lý Tô đã ăn qua vài cái bánh ngọt, phó tổng Thẩm cùng với các vị giám đốc cũng kết thúc mấy cuộc giao lưu trở lại ngồi trên soà.

Thời gian tự do giao lưu nói chuyện đã hết, Lục Uyển Đình nhìn qua đám người bên Thêm Phong, thấy được Cận Phong đang sửa sang lại quần áo, đoán được khoảng vài phút nữa, hắn sẽ đi lên đài.

Tiếp theo chính là thời gian của tập đoàn Thêm Phong giới thiệu dự án mới.

Tập đoàn Thêm Phong sẽ giới thiệu về dự án mới, chào mời các công ty cùng nhau đầu tư hợp tác.

Đối với dự án mới này, Lục Uyển Đình không có hứng thú, Kỳ Thanh cũng không có ý định hợp tác với Thêm Phong.

Hiện tại, cô chỉ nghĩ đến một chuyện.

Kỳ Thanh dựa bên tai Lục Uyển Đình, hạ giọng chỉ đủ hai người có thể nghe được "Đi toilet với em đi."

Cô nói xong, ngồi thẳng người dậy, nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình không đồng ý cũng không cự tuyệt.

Kỳ Thanh nhướng mày cười, ung dung thong thả mà đứng dậy, rời đi trước.

Muốn đi theo hay không, để cho Lục tổng tự quyết định.

Lục Uyển Đình nhìn bóng dáng cô rời đi, hơi do dự, cũng đi theo sau.

Bên cạnh có vài người nhìn thấy các cô một trước một sau rời đi, phó tổng Thẩm già đỏ mặt lên, bưng ly uống một ngụm nước, hạ giọng nói: "Đừng nhìn đừng nhìn, hai người chỉ đi toilet thôi, nghĩ bậy cái gì đâu."

Ánh mắt bọn họ dừng lại trên người phó tổng Thẩm, trợ lý Tô chậm rãi mở miệng "Phó tổng Thẩm, người nghĩ bậy là ông đó."

Phó tổng Thẩm không nói, các cô cũng có ai nghĩ hai người đó đi toilet làm gì. Hiện tại thì đã biết.

Kỳ Thanh ở cửa toilet chờ Lục Uyển Đình, vì tránh như lúc nãy đột nhiên gặp những gương mặt kia, cô đã xác định trong toilet không có ai, mỗi gian đều trống không.

Từ sảnh tiệc ra bên ngoài, tim Lục Uyển Đình đập gia tốc, cô đoán được đại khái Kỳ Thanh muốn cô cùng đi toilet làm cái gì.

Đẩy cửa toilet ra, một bàn tay đã bắt lấy tay cô, ngước mắt nhìn một cái, không phải ai khác mà là Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh đem cô áp lên cửa, khoá trái cửa toilet lại.

Đúng như suy nghĩ trước đó của Lục Uyển Đình, cho nên cô cũng không ngạc nhiên hay hoảng loạn, đôi mắt cười sủng nịnh đầy yêu thương "Em muốn tôi đến đây, muốn làm cái gì?" Cô đánh giá xung quanh toilet "Không phải là muốn ở đây làm cái gì xằng bậy với tôi chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.