Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 92: Lăn lộn



Điện thoại gọi cho Tần Phụ Tuyết, rất nhanh bên kia đã bắt máy, giọng nói bên kia có chút khàn khàn, Tần Phụ Tuyết đỡ cái trán mà nói chuyện điện thoại, giọng nói có chút không cao hứng, "Sáng sớm tinh mơ, gọi cho mình lại có chuyện gì? Mình còn đang ngủ."

Kỳ Thanh nhìn đồng hồ trên xe "Đã buổi chiều rồi, cậu còn ngủ." Cô hỏi "Trợ lý Tô đâu? Cả buổi sáng không liên hệ được với cô ấy, cô ấy còn ở nhà cậu sao?"

Hoá ra là tìm trợ lý Tô a.

Tần Phụ Tuyết giang hay tay từ khe hở của ngón tay mắt nhìn người bên cạnh đang ngáy khò khè Tô Hoài Sương, ừ một tiếng "Cô ấy còn đang ngủ, tối hôm qua lăn lộn một đêm, trời sáng mới ngủ, đến giờ vẫn còn đang gáy ngủ đây."

Cô có thể nằm bên cạnh một người gáy khi ngủ, không đem Tô Hoài Sương đá xuống giường, đã là kỳ tích rồi.

Kỳ Thanh cả kinh không nói nên lời, tốc độ phát triển của hai người cũng quá nhanh đi, mới quen biết được mấy ngày a, mà đã lăn lên giường cùng nhau.

Cô muốn thu hồi lại tối hôm qua, dùng thủ đoạn cưỡng chế, nói không chừng thật sự có thể nhanh đạt được mục đích.

"Các cậu...ai chủ động? Là cô ấy sao?" Ở trên xe hỏi cái vấn đề này, Kỳ Thanh cảm giác quái quái.

Hai chữ chủ động gợi lên hứng thú cho tài xế kế bên, Lục Uyển Đình duỗi tay chạm vào tay Kỳ Thanh nói nhỏ "Mở loa đi."

Cô cũng muốn nghe nha.

Kỳ Thanh ngoan ngoãn mà mở loa, giọng nói lười biếng mệt mỏi của Tần Phụ Tuyết vang lên trong xem "Là cô ấy chủ động, một phát không thể ngăn lại, đến bình minh rồi mà còn chưa hết hứng thú, đến khi chống đỡ không nổi nữa, bọn mình mới đi ngủ."

Tâm tình Lục Uyển Đình cảm giác rất vi diệu, quan hệ Tần Phụ Tuyết và Kỳ Thanh tốt đến mức có thể thảo luận chuyện giường chiếu sao? Vậy lúc mà không có cô, Kỳ Thanh cũng sẽ thảo luận với Tần Phụ Tuyết về kỹ thuật của cô tốt hay không tốt, sức lực như thế nào?

Tối hôm qua, tuy là lần đầu tiên, nhưng mà Lục Uyển Đình khẳng định, Kỳ Thanh rất hài lòng với kỹ thuật của cô, cuối cùng là Kỳ Thanh xin tha, cô mới dừng lại nha.

Với suy nghĩ như vậy, Lục Uyển Đình ngồi thẳng người, sau khi kết hôn với Kỳ Thanh, thời gian luyện tập của cô bị rút đi, về sau vẫn nên bỏ ra hai mươi phút để tập thể dục nâng cử tạ thêm lực ở cánh tay. Bằng không đến một ngày nào đó, Kỳ Thanh và Tần Phụ Tuyết nói chuyện với nhau.... U là trời, thật mất mặt a.

"Cậu khi nào thích cô ấy?" Phụ nữ và đàn ông bất đồng với nhau, cái cảm giác thích này, Kỳ Thanh nhớ là Tần Phụ Tuyết không thích trợ lý Tô.

Khẩu phị tâm phi, tôi khinh.

"Chơi thôi mà, nhất định phải thích sao?"

Đương nhiên là Tần Phụ Tuyết buột miệng thốt ra làm Kỳ Thanh nghẹn họng, Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nghe được câu nói của Tần Phụ Tuyết cũng quay sang nhìn Kỳ Thanh, bốn mắt nhìn nhau, từ trong đôi mắt của hai người đều viết lên hai chữ "Tra nữ."

Không nghĩ tới a, Tần Phụ Tuyết là người thành thật như vậy, hoá ra lại là người phụ nữ như vậy.

Đừng gọi là Tần Phụ Tuyết nữa mà gọi là Tần Phụ Sương đi.

Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói đạo lý, "Phụ Tuyết, trợ lý Tô rất thích cậu, cậu đừng đối xử cô ấy như vậy, cô ấy sẽ càng lún sâu hơn."

Từ yêu mà sẽ luyến tiếc, càng ngày càng luyến tiếc thêm. Sợ bắt đầu từ tối hôm qua, tình cảm của trợ lý Tô đối với Tần Phụ Tuyết ngày càng thêm sâu đậm, sâu đến mức bản thân không thể kềm chế được.

Điện thoại bên kia trầm mặc một lát.

"Được, về sau mình sẽ không chơi với cô ấy nữa." Mỗi một câu của Kỳ Thanh làm cho lòng Tần Phụ Tuyết ê ẩm, chua xót cho trợ lý Tô, cô lại quên mất việc trợ lý Tô thích cô.

Tâm Kỳ Thanh bất ngờ "Cho nên, cậu định không chịu trách nhiệm sao?"

"Còn muốn chịu trách nhiệm?" Tần Phụ Tuyết chống tay lên giường ngồi dậy, "Được rồi, cậu hỏi Lục tổng một chút, một ngày tiền lương của trợ lý Tô là bao nhiêu, mình sẽ trả cho trợ lý Tô gấp ba lần."

Rõ ràng là tức giận.

"Cậu xem trợ lý Tô lại là loại người nào vậy?" Kỳ Thanh có bạn bè như vậy cũng cảm thấy thẹn.

Trợ lý Tô cũng đã bị cuộc nói chuyện đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn một cái, xoa xoa mí mắt, lại nhắm mắt ngủ tiếp, thẳng cho đến khi nhắc đến hai chữ Lục tổng, trợ lý Tô mới giật cả người, trợn trong đôi mắt "Lục tổng!"

Tiếng gọi Lục tổng này truyền đến lỗ tai Lục Uyển Đình.

Tần Phụ Tuyết nhìn cô một cái "Cậu cảm thấy mình xem trợ lý Tô là loại người nào? Không phải chính cậu tối hôm qua đem cô ấy đến nhà mình sao? Đều là chuyện cô tình tôi nguyện..."

Lục Uyển Đình duỗi tay lấy điện thoại, tắt loa đem đến bên tai nghe, đánh gãy lời nói của Tần Phụ Tuyết, "Cô đưa điện thoại cho trợ lý Tô tiếp."

Một giọng nói lạnh băng kèm với câu ra lệnh, làm cho Tần Phụ Tuyết sửng sốt. Cho dù đang ở nơi cách xa nhau, Tần Phụ Tuyết vẫn cảm nhận được khí thế của Lục Uyển Đình, cái loại khí thế này làm người ta không tự chủ được mà cúi đầu nghe lệnh.

Chờ cô lấy lại tinh thần, điện thoại đã nằm trong tay trợ lý Tô.

Trợ lý Tô kinh hồn tiếp điện thoại "Alo, Lục tổng, thực xin lỗi. Em ngủ quên."

Đối với trợ lý Tô đã đi theo cô nhiều năm, giọng nói của Lục Uyển Đình có chút ôn hoà hơn, cũng không đề cập tới chuyện thương tâm kia, liền hỏi cô "Em chừng nào thì đến công ty?"

"Em...buổi chiều đến ạ." Trợ lý Tô nhìn Tần Phụ Tuyết một cái, "Thực xin lỗi, tối hôm qua em không nên chơi trò chơi trễ như vậy."

Lục Uyển Đình nhíu nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng "Chơi trò chơi? Bọn em chơi trò gì?"

"Kiếm hiệp." Trợ lý Tô quấn chặt cái chăn, lấy hết dũng khí trả lời "Em mang theo Tần Phụ Tuyết đi phó bản, đi cả đêm ra rất nhiều trang bị với dược cực phẩm."

"Không có làm gì khác sao?"

Trợ lý Tô rụt vào trong chăn, ngượng ngùng mà thẳng thắn với Lục tổng "Em cũng muốn, nhưng mà làm gì có cơ hội."

Được, hiện tại có thể xác định, cô và Kỳ Thanh đã hiểu lầm Tần Phụ Tuyết và trợ lý Tô. Tối hôm qua, cô và Kỳ Thanh lăn lộn đến hơn nửa đêm, còn tưởng rằng hai người kia cũng chơi trò chơi trên giường cả đêm.

"Em nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi làm." Lục Uyển Đình đem điện thoại trả lại cho Kỳ Thanh "Chúng ta hiểu lầm Tần tiểu thư rồi, trợ lý Tô kéo Tần tiểu thư chơi game, là cái loại game online đứng đắn."

Điện thoại trả lại trong tay Kỳ Thanh, bên kia cũng vật về với chủ, Kỳ Thanh đỡ trán, có chút xấu hổi "Thật xin lỗi a Phụ Tuyết, vừa rồi mình cho rằng cậu xem trợ lý Tô là tình một đêm."

Tần Phụ Tuyết: "... cậu cảm thấy mình là loại người như vậy sao?"

Cô thở dài, đáng lý cô sớm một chút nên nhận ra trong lời nói của Kỳ Thanh có mấy cái gì mà chịu trách nhiệm hay không chịu, sao có thể là chơi trò chơi.

"Không phải." Kỳ Thanh rất khẳng định, "Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, mình biết cậu là người như thế nào, khẳng định không phải là tra nữ không chịu trách nhiệm."

Tần Phụ Tuyết xốc chăn lên xuống giường, hướng vào nhà tắm "Cậu thật hiểu biết mình nhỉ."

Vào nhà tắm, khoá cửa lại "Mình dậy đây, chờ ăn cơm xong sẽ đưa trợ lý Tô về, về sau không cùng cô ấy chơi game nữa. Đương nhiên, cậu cũng vậy đừng giống hôm qua, đem cô ấy quăng cho mình."

Nói đến chuyện tối hôm qua, Tần Phụ Tuyết không nhịn được mà mắng "Tối hôm qua, cậu đưa người đến đây mà không thèm nói trước một tiếng, mở cửa còn trực tiếp đem người đẩy vào nhà mình. Cậu tưởng trong lòng mình thoải mái sao? Hôm nay, còn quở trách mình không chịu trách nhiệm, nếu như mình xem trợ lý Tô là tình một đêm thật, thì người nên chịu trách nhiệm là cậu."

"Mình có muốn chịu trách nhiệm thì trợ lý Tô cũng không muốn a." Kỳ Thanh lén nhìn Lục Uyển Đình một cái, nếu trợ lý Tô mà nguyện ý thì Lục tổng nhà cô cũng không đồng ý nha.

Lục tổng nhà cô, hiện tại thích cô chứ.

Kỳ Thanh hỏi "Phụ Tuyết, cậu đối với trợ lý thật sự không có cảm giác gì sao?"

Nói không có thì không phải, thật ra cũng có một chút.

Ai mà đối với một người quan tâm bản thân mình lại không phát sinh được cảm giác chứ? Mỗi ngày đúng giờ đều nhắn tin chúc buổi sáng rồi ngủ ngon, còn không ngừng tìm đề tài nói chuyện.

Tần Phụ Tuyết cởϊ qυầи áo, đi chân trần đến vòi sen, phía dưới vòi sen chính là sàn nhà được trang bị tính năng mát xa, mới vừa dẫm lên bàn chân đau một chút, Tần Phụ Tuyết nén lại, "Không có, một chút cảm giác đều không có, mình không nghĩ đến chuyện yêu đương, sống một mình rất thoải mái, cô ấy mỗi ngày đều nhắn cho mình, mình cảm thấy rất phiền."

Ngắt điện thoại, Tần Phụ Tuyết mở vòi sen ra tắm rửa, nước tuông ra lại lạnh băng, dội lên người Tần Phụ Tuyết làm cô giật mình, trong chốt lát nước ấm mới chảy ra.

Tần Phụ Tuyết hướng mắt nhìn về phương hướng của giường, cách một cánh cửa và tường, nhìn không thấy người trên giường, nhưng nhắm mắt lại thì một khắc kia, trong đầu rõ ràng là gương mặt của Tô Hoài Sương.

Tối hôm qua, Tô Hoài Sương nhìn thấy trên máy tính cô đang ở giao diện tròi chơi, liền chủ động nói chơi cùng, trên bàn ngoài cái máy tính bàn còn có một cái laptop, Tần Phụ Tuyết ngay từ đầu không đồng ý, sau lại nghĩ cái phó bản kia mấy ngày rồi cô còn chưa đi nổi, cô thực sự không tin có thể kéo cô đi qua phó bản này.

Ôm tâm cười nhạo, cô đem laptop quăng cho Tô Hoài Sương.

Hai người kết bạn với nhau, cùng nhau đi phó bản tổ đội, không nghĩ tới Tô Hoài Sương lại có thể kéo cô đi đánh Boss, rồi tới phó bản nhỏ.

Lúc này, trợ lý Tô không giống ngày thường luôn cẩn trọng, mà giờ lại thoải mái cười tô, trên mặt còn đắc ý, Tần Phụ Tuyết cảm khái: "Không ngờ là cô rất lợi hại."

Tô Hoài Sương nói: "Cẩu độc thân thì chỉ có chơi game để gϊếŧ thời gian.

Mọi người đều là cẩu độc thân, không bằng đi tổ đội thử yêu đương xem như thế nào?

Tần Phụ Tuyết lắc đầu quăng những suy nghĩ kia đi, ngàn vạn không thể ở lúc tắm rửa lại suy nghĩ đến vấn đề này, đầu óc bị nước tạt vào, ảnh hưởng đến sự phán đoán.

Ở trên giường, hai cái đã được xếp gọn chỉnh tề, một cái bên trái, một cái bên phải, hai cái gối nằm đúng vị trí vốn có của nó, Tần Phụ Tuyết dừng chân nhìn chốc lát, theo tiếng động đi ra bên ngoài.

Trong nhà bếp, trợ lý Tô buộc tóc đuôi ngựa, trên người mang cái tạp dề, tiếng máy hút khói kêu lên, trợ lý Tô một tay cầm chảo, một tay cầm sạn, chiên trứng. Mùi trứng chiên xông vào mũi.

Tần Phụ Tuyết nhìn cô suy tư cái gì đó, khoé miệng lại lộ một nụ cười nhạt, lúc trợ lý Tô quay đầu nhìn, nụ cười kia cũng thu lại.

Nhìn thấy Tần Phụ Tuyết cả người tản ra sự lạnh lẽo, hơi thở xa cách, trợ lý Tô tắt lửa đi, đem trứng bỏ lên dĩa, sau đó mang thêm ly sữa bò đặt lên bàn, cởi tạp dề cười nói "Tủ lạnh chỉ có trứng gà và sữa, cô ăn tạm đi nhé."

Bữa sáng làm chỉ có một phần, trợ lý Tô không tính toán ở lại nhà Tần Phụ Tuyết ăn.

"Vậy còn cô?" Tần Phụ Tuyết đi đến bàn ăn, tâm trạng đang tốt giống như bị kim đâm.

"Tôi về nhà thay quần áo, sau đó đến công ty." Lục tổng cho cô nghỉ nhưng cô lại không muốn.

Không chờ Tần Phụ Tuyết giữ cô lại, trợ lý Tô đã rời đi.

Tần Phụ Tuyết nhất định không biết, nhà tắm của mình cách âm rất kém, cô đứng ở bên ngoài đã nghe hết.

Tới Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Lục Uyển Đình giữ Kỳ Thanh lại không cho cô đi, mặc kệ cho người đến người đi hay bị nhìn thấy cứ bá đạo vậy mà hôn Kỳ Thanh.

Cơ thể Kỳ Thanh nhũn ra, nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình thở dốc, Lục Uyển Đình cười vuốt ve gương mặt cô, khép lại cổ áo đang lộ cảnh sắc xuân kia, cài cúc áo lên cao nhất "Có muốn tôi ôm em đi lên không?"

Lục Uyển Đình là muốn cho mọi người trong công ty biết, Kỳ tổng của các cô bị người ta lăn lộn đến nổi không đi nổi sao!

Kỳ Thanh kiên cường mà cự tuyệt "Không cần, em có thể tự đi lên." Mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống, một chân vừa động, treo eo truyền đến cơn đau.

Lục Uyển Đình nhanh chóng xuống xe, vòng qua bên cửa ghế phụ đỡ cô, ánh mắt trước sau vẫn ôn nhu "Kỳ tổng, về sau hẳn là nên rèn luyện cơ thể a."

Kỳ Thanh nhấp môi, "Được, em sẽ tập luyện chăm chỉ."

Nhìn Kỳ Thanh bước từng bước ưu nhã thong thả đi vào công ty, Lục Uyển Đình cong khoé môi cười, nhớ đến mấy năm qua, trong lòng tiếc hận không thôi, các cô đã lãng phí quá nhiều năm rồi.

Nhưng mà cảm giác hiện tại cũng rất tốt.

Kỳ Thanh đang ở cửa thang máy chờ, phía sau lại có tiếng bước chân quen thuộc, cô quay đầu lại, Lục Uyển Đình đang đi đến chỗ cô, đôi mắt sáng ngời kèm theo sự ôn nhu

Lục Uyển Đình cầm lấy tay cô, nắm tay cô mà đi vào thang máy "Tôi muốn đưa em đi lên trên."

Kỳ Thanh nhịn không được mà cười "Được nha." Thang máy rất nhanh chóng lên tới nơi, trước khi cửa thang máy mở, Kỳ Thanh nhẹ nhàng mà hôn lên khoé môi Lục Uyển Đình một cái.

Hai người đi ra thang máy, trợ lý Hoa đang đứng ở cửa văn phòng nhìn xung quanh mà gào: "Kỳ tổng, chị cuối cùng cũng đến rồi!" Như con chó Shiba nhỏ chào đón chủ trở lại.

Kỳ Thanh quay đầu nhìn Lục Uyển Đình. Lục Uyển Đình cười với cô, sau đó buông tay trở vào trong tháng máy "Tôi đi nha."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.