"Đây là năm vạn, cầm tiền rồi tự chăm sóc bản thân đi!"
Tô Đàn liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng mà Trình Lãng Tân vừa vứt trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lẽo: "Ông mang về đi, chúng tôi không cần tiền của ông."
Trình Lãng Tân nhìn chằm chằm vào đứa cháu gái có khuôn mặt và dáng người xuất sắc nhưng phản nghịch này, chân mày nhíu lại.
Từ nhỏ Tô Đàn đã rất xinh, trước kia ông ta cũng rất yêu thương cô.
Advertisement
Nhưng mà bây giờ...
Giọng nói của Trình Lãng Tân lạnh nhạt: "Tiền này không phải cho cháu mà là cho Tô Trầm."
"Em trai của tôi thì tôi sẽ tự chăm sóc, không cần ông hao tâm tổn trí." Cô tập trung chơi điện thoại, cũng không thèm nhìn Trình Lãng Tân dù chỉ một lần.
Advertisement
Trình Lãng Tân khinh thường cười nhạt: "Một đứa con gái còn chưa học xong lớp mười một như cháu thì chăm sóc kiểu gì? Cháu có tiền không? Nó vẫn còn đang học tiểu học, chẳng lẽ cháu muốn để nó đi ăn xin à?"
Trình Lãng Tân rất tức giận, đứa cháu gái này đúng là không biết phải trái.
Khi cha mẹ Tô Đàn còn sống, cô đã bắt đầu gây rắc rối khắp nơi rồi.
Mười tuổi đã đánh người ta tàn phế, bị giam vào tù một tháng.
Sau đó cho cô vào tiểu học, lại bị đuổi học vì đánh bạn học phải vào bệnh viện.
Bây giờ vì tai nạn bất ngờ chị gái và anh rể của ông ta đều qua đời cùng lúc, chỉ để lại ba đứa con nhỏ.
Cũng chỉ có ông ta mới có thể giúp đỡ bọn chúng.
Tô Đàn thờ ơ không thèm nhìn ông ta: "Tiền thì chính bản thân tôi có, ông để lại cho Tô Chanh đi, chị em tôi không cần."
Tính khí con bé này càng ngày càng làm người ta cảm thấy chán ghét.
Rõ ràng là đứa nhỏ lớn tuổi nhất trong cái nhà này, nhưng chẳng có một chút quy củ nào, không hề tôn trọng người cậu như ông ta dù chỉ một chút.
Tô Trầm cũng giống như Tô Đàn, từ nhỏ đã đi đến đâu là gây rắc rối đến đó, ông ta mang hai đứa này về thì chính là tự tìm phiền phức cho mình.
Chỉ có Tô Chanh là khéo léo hiểu chuyện, đã xinh đẹp còn khiến người ta yêu thích.
Trình Lãng Tân liều mạng dốc sức làm việc ở Thành phố M, vất vả lắm mới có chút thành tích trong giới chính trị.
Bây giờ đang là lúc thăng chức quan trọng, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.
Nếu hai đứa này đến Thành phố M rồi chọc phải nhân vật lớn nào thì tương lai của ông ta sẽ bị hủy hoại.
Dẫn một đứa về nhà nuôi cũng coi như ông ta đã báo đáp công ơn nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn của chị gái mình.
"Tự chăm sóc mình cho tốt, hẹn gặp lại."
Nói xong câu này, Trình Lãng Tân gọi điện thoại rồi rời khỏi nhà họ Tô. Tô Chanh từ trên lầu đi xuống, bên cạnh là trợ lý của Trình Lãng Tân đang xách hành lý giúp cô ta.
"Chị à, mặc dù ba mẹ đã cho em ngôi nhà này, nhưng hai người có thể sử dụng trước, em cũng không để ý đâu." Tô Chanh cười nói.
Tô Đàn liếc nhìn thời gian, cất điện thoại di động: "Không cần."
Năm giờ rồi, Tô Trầm sắp tan học, nên đi đón cậu bé.
Cô lấy mũ bảo hiểm màu đen đang đặt bên cạnh rồi đi thẳng về phía chiếc xe gắn máy trông rất cũ nát.
Chiếc xe máy cũ và biệt thự sang trọng tạo thành sự tương phản rõ rệt, giống như nó không nên xuất hiện ở chỗ này.
Tô Đàn đội mũ bảo hiểm xong, đôi chân vô cùng thon dài cưỡi lên xe, mạnh mẽ đạp ly hợp, tay phải dùng sức vặn tay ga, xe gắn máy lập tức nổ vang rồi phóng nhanh ra ngoài.
Tô Chanh đi đến trước chiếc xe hơi màu đen của cậu mình, trợ lý ân cần giúp cô ta mở cửa xe.
Cô ta khôn khéo gọi: "Cậu."
Trình Lãng Tân gật đầu.
Nhìn chiếc xe gắn máy kia đi xa mang theo một đám khói, Trình Lãng Tân nói với vẻ khinh thường: "Loại người thấp hèn chỉ thích những thứ bẩn thỉu. Sau này không nên tiếp xúc với bọn họ nữa."
Đóng cửa xe, xe hơi màu đen lên đường đi theo một hướng khác.
Trên xe, Tô Chanh hơi mong đợi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố M, thành phố mà khắp nơi tràn đầy quyền thế và sang trọng.