Phu Nhân Ngày Ngày Vả Mặt

Chương 7



Lần này Rita không vội vàng ra giá, cô ta cầm ly rượu lên, lặng lẽ che bờ môi.

Sau đó nhích lại gần Tô Đàn một chút, cố ý hạ giọng nói: "Tô Đàn, cô có bao nhiêu tiền?"

Tô Đàn rũ mi mắt, lông mi rất dài che khuất cảm xúc của cô. Cô im lặng không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ về điều gì.

Tô Trầm tiến tới, bàn tay nhỏ bé che miệng: "Chị gái của tôi chỉ có thể gom được sáu mươi triệu."

Rita vẫn luôn có tiền là tiêu, động một chút lại tiêu tiền bao hết mọi người, cứ như có thù oán với đồng tiền vậy, giờ phút này trong thẻ cũng không đến mười triệu.

Nhưng mà cái cậu Tiêu ở lầu hai kia cũng không thiếu chút tiền này.

Advertisement

Giọng nói của người đấu giá vang lên: "Sáu mươi triệu lần thứ nhất."

Sắc mặt Rita không tốt lắm, cô ta nhìn Tô Đàn: "Xem ra, hôm nay viên "Đá mộng đẹp" này sẽ bị cậu Tiêu mua."

Tô Đàn ngẩng đầu, híp mắt nhìn chằm chằm về phía lầu hai: "Tiêu Kỳ, tôi nhớ là anh ta đang tìm tôi đặt hàng, sau này hãy ra giá đơn của anh ta gấp mười lần giá thị trường."

Cái đầu nhỏ của Tô Trầm điên cuồng chuyển động, mười lần ư? Vậy chẳng phải là một đơn đã hơn trăm triệu sao?

Advertisement

Chị gái đúng là có thù phải trả!

Rita không nhịn được bật cười: "Tôi biết rồi."

Không ngờ tối nay chỉ vì một viên đá mà lại làm cô ghi hận cậu Tiêu.

Thật thú vị!

Tô Đàn đứng lên, mặc áo khoác vào, đội mũ lên, che kín khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hai tay đút vào túi rồi đi ra ngoài.

Toàn thân đều tỏa ra vẻ không vui.

"Chị Rita, bọn em đi trước nhé, hẹn gặp lại." Tô Trầm đang xem đấu giá, vội vàng nhảy khỏi ghế sô pha, hai chân nhỏ ngắn đuổi theo Tô Đàn.

Từ bóng lưng đã có thể nhận ra tâm trạng của Tô Đàn không được vui, phải nói là rất không vui.

Quanh người đều bao phủ áp suất thấp.

Tô Trầm ngoan ngoãn đi theo sau lưng, không dám chọc cô, từ trước đến giờ chỉ có chuyện chị gái của cậu bé không muốn làm chứ không có chuyện gì là không làm được, không có đồ vật gì là không lấy được.

Lần này người đàn ông kia thật sự đã chọc giận chị.

Quan trọng nhất là bọn họ cần viên đá kia.

Cửa của Quán bar Thiên Khuyết rộng lớn như cửa cung điện, đằng trước có một hàng chỗ đậu xe VIP, tất cả đều là xe thể thao có giá hơn một triệu.

Mấy người đàn ông gác chéo chân ngồi trên đầu xe thể thao.

Khi Tô Đàn đi ngang qua bọn họ, đột nhiên toàn bộ những người đó nhảy xuống, ngăn cản trước mặt Tô Đàn.

Mặc dù Tô Đàn trang điểm, ăn mặc cũng rất tùy tiện, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp cùng với khí chất trong trẻo lạnh lùng đúng là quá hấp dẫn.

Lúc Tô Đàn vừa mới bước vào quán bar thì bọn bọn họ đã chú ý tới cô rồi.

Không ngờ cô dẫn con theo mà còn ở bên trong hơn một giờ.

Mấy người đã đợi khá lâu, giờ phút này càng giống như một đám sói đói.

"Người đẹp, đã trễ thế này, có muốn bọn anh đưa em về nhà không?"

"Đã trễ thế này cũng không nên về làm gì, bên cạnh có khách sạn, để bọn anh đặt một phòng cao cấp cho em, chúng ta cùng chơi đùa đi."

Hai mắt Tô Trầm lạnh lùng, đôi mắt to tròn híp lại, một chút xấu xa lóe lên như có như không.

Giờ phút này Tô Đàn đang có một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết.

Bây giờ vừa vặn có mấy kẻ chịu chết xông đến.

Tô Trầm hơi đồng tình che mắt, hy vọng đợi lát nữa bọn họ đừng chết quá khó coi.

Hai mắt Tô Đàn lạnh lẽo như đầm băng, đôi môi mỏng phun ra một câu: "Cho các người mười giây, cút đi hoặc là chết!"

Mấy người cười ầm lên giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.

"Ha ha ha, có phải cô bé này sợ hãi đến mức choáng váng rồi không? Còn cút đi hoặc là chết nữa chứ!"

"Chết như thế nào? Chết ở trên giường vì sung sướng không chịu nổi hả, ha ha ha..."

Trong miệng mấy người phun ra toàn những lời thô lỗ, hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của Tô Đàn.

Một cô gái yếu đuối dẫn theo một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, sao có thể là đối thủ của mấy người bọn họ chứ!

Tô Đàn đếm ngược: "Năm, bốn, ba,..."

Một người đàn ông nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tô Đàn, giơ tay muốn chạm vào cô: "Đừng đếm nữa, chẳng lẽ mười giây có thể gọi được siêu nhân à?"

"Một!"

Tô Đàn lạnh lùng phun ra một chữ cuối cùng, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không ai kịp nhận ra là cô đã ra tay thế nào, chỉ thấy bàn tay vẫn chưa chạm được vào cô kia bị cô nắm lấy.

"Rắc rắc..." Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.

Một tiếng hét thảm lập tức vang khắp bầu trời đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.