Phu Nhân Ngày Ngày Vả Mặt

Chương 9



Tiêu Dật đang học lớp mười hai, làm bài tập xong, từ phòng sách đi ra.

Nhìn thấy hai gương mặt mới trên tầng ba.

Cô gái kia có gương mặt tuyệt đẹp.

"Mẹ, ai vậy?" Cô ta hỏi thăm Lý Uyển Như đang mang thức ăn khuya tới.

Nét mặt Lý Uyển Như đầy vẻ không vui, giống như không hề chào đón hai chị em kia vậy: "Khách của bố con."

"Sao chẳng có một chút lễ phép nào thế." Tiêu Dật nhíu mày.

Advertisement

Lý Uyển Như bình tĩnh nói: "Đừng nói như vậy trước mặt bố con, con và Tiêu Kình cách xa hai chị em nhà đó một chút."

Hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài, toàn thân đầy mùi rượu về nhà, ai biết đi lung tung chỗ nào chứ!

Tiêu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía lầu ba: "Con biết rồi."

...

Advertisement

Ngày hôm sau, Tô Đàn và Tô Trầm xuống lầu ăn cơm.

Vốn dĩ từ tối hôm qua tâm trạng của cô đã không tốt, sáng sớm thì lại bị người giúp việc nhà họ Tiêu đánh thức ra ăn cơm, giờ phút này sắc mặt cô càng tối tăm hơn.

Khóe mắt Tiêu Kình thấy có người ngồi ở phía đối diện mình, anh ta lơ đãng ngẩng đầu liếc một cái, đột nhiên ánh mắt sững sờ.

Cô gái cúi đầu, lông mi dài và rậm che kín đáy mắt.

Sắc mặt có vẻ không được tốt, tái nhợt nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuyệt vời của cô.

Lớp mười một của Thành phố M có không ít người đẹp, nhưng không một ai xinh đẹp như cô gái trước mặt này.

Cho dù ăn mặc bình thường như vậy nhưng vẫn xinh đẹp khiến ánh mắt người khác phải tỏa sáng.

Tiêu Tư Viễn nhìn thấy toàn thân Tô Đàn khí lạnh, hơi bận tâm hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"

"Vâng."

Tiếng nói vừa thấp vừa khàn, không ngừng cho đường vào sữa bò của mình.

Tiêu Tư Viễn không nhịn được hơi lo lắng: "Ăn ít đường thôi, dễ hỏng răng."

Nhấp một ngụm sữa bò nóng, vẻ mặt của cô không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa.

Tô Đàn mở to đôi mắt hơi đỏ lên.

Đôi mắt kia rất sáng, đen nhánh mà sâu thẳm, nhưng cứ làm người ta không lạnh mà run.

Tô Trầm vội vàng gắp một miếng bánh ngọt siêu ngọt cho chị gái mình.

"Chị à, miếng này rất ngọt, ăn cái này đi."

Chị gái của cậu bé vô cùng thích ăn ngọt, có thể bởi vì ngọt ngào sẽ làm người ta vui vẻ.

Cho nên cậu bé dung túng theo ý chị.

Tiêu Tư Viễn ho khan một cái, ngồi thẳng người: "Đúng rồi, Tô Đàn, chuyện của Tô Trầm đã ổn thỏa rồi."

Tô Đàn nghe vậy thì nhướng mày, lộ ra nụ cười nhạt đầu tiên trong sáng hôm nay rồi thờ ơ mở miệng: "Vâng, làm phiền chú Tiêu rồi!"

Lý Uyển Như liếc nhìn mấy người đang nói chuyện một cách khó hiểu trên bàn cơm, giả vờ như lơ đãng hỏi: "Chuyện gì của Tô Trầm?"

Tiêu Tư Viễn nói: "Tìm một trường học cho thằng bé, nó còn nhỏ, cần phải đi học."

Tô Trầm nghe vậy, không nhịn được cảm thấy hơi mất mát, xem ra hôm qua mình đã đoán đúng.

Lại phải đối mặt với đám học sinh tiểu học ấu trĩ, suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy phiền toái.

Lý Uyển Như cười một tiếng, dáng vẻ người lớn sờ đầu Tô Trầm: "Cũng đừng phụ lòng chú Tiêu của cháu, đến trường học tập cho giỏi vào."

Mặc dù Tô Trầm còn nhỏ, nhưng cậu bé giỏi về quan sát ngôn ngữ và sắc mặt của người khác, tất nhiên biết Lý Uyển Như không chào đón bọn họ, vì vậy cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì đối với Lý Uyển Như.

Giờ phút này bị bà ta chạm vào, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét.

Sau khi ra cửa, Tô Trầm không ngừng vò mái tóc xù của mình, hung dữ nói: "Mụ phù thủy già, đầu của ông đây mà cũng dám đụng vào, đúng là không biết sống chết!"

Tô Đàn kéo vành mũ xuống thấp che chắn ánh mặt trời, sải chân bước qua làn đường dành cho người đi bộ.

Tô Trầm cúi đầu liếc nhìn mình bộ quần áo hơi ngắn của mình.

Lại cao hơn rồi, rất tốt, rất nhanh sẽ trưởng thành và bảo vệ chị.

Cậu bé kéo tay Tô Đàn, nũng nịu: "Chị ơi, chị mua cho em mấy bộ quần áo đi, cứ mua trong cửa hàng trước mặt kia kìa."

Cửa hàng bán quần áo trẻ em giảm giá, năm đô la Mỹ một bộ, mười đô la ba bộ.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Đàn liếc nhìn một cái rồi dẫn cậu bé đi vào.

Trên đường, một chiếc xe hơi màu đen đang đợi đèn đỏ.

Lục Nhất Minh ngồi trên ghế kế bên tài xế, trên mặt đầy vẻ phức tạp nhìn Tô Đàn và Tô Trầm vào loại cửa hàng đó.

"Tiêu Kỳ, lại là hai mẹ con kia, có thể lấy năm mươi triệu ra đấu giá mà lại mua loại này quần áo giảm giá này sao?"

Tiêu Kỳ ngồi ở ghế sau, mở mắt nhìn sang.

Toàn thân cô gái đều mặc quần áo đen, dưới ánh mặt trời, gương mặt đó trở nên chói mắt.

Giống như một đóa hoa thuốc phiện đang đong đưa, xinh đẹp và hấp dẫn nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.