Giang Noãn Chanh ở lại Lệ gia đến tận tối muộn.
Lần này, Lệ Mạc Tây đích thân đưa cô về.
Ngồi trên xe Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh liên tục đưa mắt nhìn hắn, dường như cô đang có chuyện muốn nói nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Lệ Mạc Tây cũng hiểu, cho xe dừng đèn đỏ, hắn nương theo ánh đèn đường hắt vào trong xe, nhìn gương mặt Giang Noãn Chanh.
"Em có chuyện muốn nói với tôi? Hôm nay bà nội không khiến em không thoải mái ư?" Lệ Mạc Tây rất quan tâm đ ến cảm nhận của cô.
Giang Noãn Chanh không nhớ rõ khi còn ở Lệ gia hắn đã hỏi bao nhiêu câu tương tự, chỉ biết rằng rất nhiều.
Giang Noãn Chanh lắc đầu: "Không phải.
Nói chuyện với bà rất thoải mái.
Anh đừng hỏi như vậy, người khác lại nghĩ tôi là người khó chiều" Bà nội Lệ chưa từng làm khó cô.
Dù hai người mới lần đầu gặp nhau nhưng Giang Noãn Chanh cảm nhận được tình thương của bà.
Lệ Mạc Tây cho xe khởi động, khoé miệng nhếch lên như muốn cười.
Với tính cách này của Giang Noãn Chanh còn không khó chiều ư?
"Vậy em muốn nói gì thì nói đi? Sắp đến ký túc xá của em rồi đấy!" Lệ Mạc Tây có lòng nhắc nhở cô.
"Tôi đã đồng ý đến gặp bà nội anh rồi.
Lệ Mạc Tây, anh cũng đã hứa với tôi, chỉ cần tôi làm theo ý anh, anh sẽ đồng ý với tôi một chuyện" Giang Noãn Chanh vừa dứt lời, không khí trong xe liền lạnh hẳn đi.
Hiển nhiên Lệ Mạc Tây đã đoán được cô đang muốn nói gì.
Hắn đánh lái về lề đường, cho xe dừng hẳn lại: "Thứ em muốn là đoạn tuyệt quan hệ với tôi?" Hắn hỏi thẳng cô.
Thực ra không cần Giang Noãn Chanh trả lời, Lệ Mạc Tây cũng biết đáp án, nó quá rõ ràng.
Giang Noãn Chanh bỗng dưng cảm thấy chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, vì thế cô cúi thấp đầu, khẽ khàng đáp: "Phải.
Chúng tôi vốn dĩ không nên có quan hệ!"
Giang Noãn Chanh nghĩ rằng Lệ Mạc Tây sẽ phản ứng rất mạnh, nhưng hắn chỉ cười khẽ, một hồi lâu sau cứng rắn nói: "Được, tuỳ em.
Em muốn thế nào thì như thế đó!"
[...!]
Đưa Giang Noãn Chanh trở về ký túc xá, vừa bước chân vào phòng ngủ, Lệ Mạc Tây đã nhìn thấy bà nội Lệ đứng bên ngoài ban công.
Hắn lấy áo khoác của mình, khoác lên người bà: "Tối muộn bà còn đứng ngoài làm gì, không vào trong sẽ bị cảm lạnh đó!"
Bà nội Lệ thấy cháu trái trở về, trong lòng cảm thấy an tâm hơn: "Đã đưa Tiểu Chanh về rồi à? Ngày hôm nay con bé thấy vui vẻ chứ? Không phải quá căng thẳng mà sẽ chạy mất chứ?"
Lệ Mạc Tây lắc đầu.
Hắn nhớ đến lời nói tuyệt tình của Giang Noãn Chanh, ánh mắt tối dần đi.
"Tiểu Tây, cháu có thật lòng với Tiểu Chanh không đó? Nếu cháu không thật lòng thì đừng động đến con bé.
Con bé là người tốt, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, không chịu nổi tổn thương nữa đâu!" Bà nội Lệ thở dài.
Bà nắm lấy tay Lệ Mạc Tây, nói rất thật.
Lệ Mạc Tây giật mình.
Hắn đỡ bà nội vào trong, vừa đi vừa nói: "Bà nội, cháu là cháu trai của bà cơ mà, dù gì bà cũng phải nghĩ tốt về cháu chứ, cháu là loại người sẽ làm tổn thương người khác sao? Hơn nữa cháu còn sợ, bà sẽ không chấp nhận cô ấy.
Noãn Chanh và gia đình mình có cách biệt quá lớn!"
Lời nói này Lệ Mạc Tây có ý muốn dò hỏi bà nội Lệ.
Gia thế của hai gia đình trái ngược hẳn nhau, ít nhiều cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Lệ Mạc Tây cần hiểu rõ ý của bà nội Lệ trước, thuận tiện vạch ra nước đi sau này cho hắn.
Bà nội Lệ vỗ hắn một cái, tỏ thái độ bất mãn: "Cháu coi bà là loại người gì? Nếu bà không thích Tiểu Chanh, con bé còn có thể ở lại đây ăn hai bữa cơm sao? Nếu biết cháu nghĩ bà như vậy, bà đã không tạo cơ hội tốt cho cháu rồi!"
Tuy rằng Lệ Mạc Tây có hứng thú với Giang Noãn Chanh, đây là chuyện mà bà nên vui nhưng bà vẫn cảm nhận được giữa hai đứa đang có vách ngăn, chưa hoàn toàn ở bên nhau.
Bà nội Lệ là người cao tay, có kinh nghiệm trong ngành, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà để hai người lại gần nhau.
Lệ Mạc Tây nghe xong biết bà nội Lệ đã "động thủ".
Hắn lẽo đẽo chạy sau lưng bà như một đứa trẻ, không ngừng hỏi: "Bà nội, bà đã làm gì thế?"
"Rồi cháu sẽ biết!" Bà nội Lệ nói xong, đi thẳng ra khỏi phòng.
[...!]
Giang Noãn Chanh trở về liền chui ngay vào phòng tắm tắm rửa.
Trở ra vừa hay Tống Hân Lộ đã về.
Cô lấy khăn tắm lau mái tóc đang ướt sũng, vui vẻ hỏi chuyện với cô ấy: "Lại cùng Trang Vũ Trạch đi chơi về sao?" Quan hệ của Tống Hân Lộ và Trang Vũ Trạch rất tốt, có lẽ trước kia Giang Noãn Chanh đã nghĩ nhiều.
Tống Hân Lộ gật đầu, mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa, vô tình đạp chân vào túi xách của Giang Noãn Chanh khiến đồ đạc rơi ra ngoài.
Tống Hân Lộ cúi đầu định nhặt đồ đạc vào trong túi xách lại vô tình nhìn thấy một chiếc vòng ngọc màu xanh đắt tiền.
Tống Hân Lộ rất có mắt nhìn hàng hiệu, vừa nhìn liền biết giá trị đích thực của nó.
"Noãn Chanh, sao trong túi cậu lại có chiếc vòng này vậy?" Tống Hân Lộ cầm chiếc vòng trên tay, chạy đến bên cạnh Giang Noãn Chanh hỏi chuyện.
Giang Noãn Chanh đang sấy tóc, nghe Tống Hân Lộ nói thế liền xoay người lại.
Nhìn thấy vòng ngọc màu xanh trên tay cô ấy, Giang Noãn Chanh cũng ngây ra.
Cô không bỏ tiền mua thứ này, cũng không mua nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ là do bà nội Lệ Mạc Tây để vào trong đó.
Giang Noãn Chanh không muốn để người khác biết quan hệ phức tạp của mình và Lệ Mạc Tây, đành bịa ra một lời nói dối.
"À, đây là trang sức trong bộ phim sắp tới của Kiều Xảo.
Cô ấy nhờ mình đến lấy!" Rất nhanh, Giang Noãn Chanh đang nghĩ ra cách lấp li3m chuyện này.
Mà cũng may Tống Hân Lộ tin vào những lời nói đó.
Cô ấy không tiếp tục hỏi, bỏ lại vòng vào trong túi xách của Giang Noãn Chanh.
Đợi đến khi Tống Hân Lộ đã chìm vào giấc ngù say, Giang Noãn Chanh mới cầm chiếc vòng trên tay.
Ánh đèn bàn sáng chói chiếu vòng chiếc vòng, để lộ một chữ "Lệ" rất nhỏ được khắc bên trên nó.
Giang Noãn Chanh nhìn thấy hàng chữ này, tâm tư càng trở nên phức tạp.
Điện thoại đặt trên bàn học đã chạm đến dãy số của Lệ Mạc Tây.
Rõ ràng cô không muốn liên lạc với hắn nữa, nhưng đột nhiên chiếc vòng này lại xuất hiện trong túi xách của cô.
Giang Noãn Chanh nghĩ đây là bảo vật của nhà họ Lệ, nếu không cũng không cần khắc chữ lên đây.
Đắn đo một hồi, Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng quyết định cầm điện thoại gọi cho Lệ Mạc Tây.
Đầu bên kia bắt máy rất chậm, gần như ba hồi chuông kết thúc, cô mới nghe được giọng nói của hắn.
"Alo!"
"Là tôi, Giang Noãn Chanh!" Không hiểu vì sao lúc này trái tim cô lại đập rất nhanh.
Lệ Mạc Tây không nói thêm, yên lặng đợi cô nói.
Hắn tất nhiên biết người ở đầu bên kia là cô vì từ rất lâu trong điện thoại của hắn đã lưu số Giang Noãn Chanh.
"Bà nội anh để vòng trong túi xách của tôi.
Tôi gọi điện cho anh chỉ muốn nói tôi sẽ chuyển phát nhanh chiếc vòng này về Lệ gia, anh bảo người làm nhận là được" Giang Noãn Chanh đi thẳng vào chủ đề chính.
Bà nội đã từng nói sẽ cho Lệ Mạc Tây một bất ngờ, không nghĩ đến sẽ là chuyện này.
Hắn rất khâm phục bà, hành động không hề thừa thãi.
Lệ Mạc Tây sẽ không để Giang Noãn Chanh cầu được ước thấy, cơ hội trời ban, hắn sẽ không bỏ lỡ: "Vòng bà tôi đưa là kỷ vật nhà họ Lệ, em chuyển phát nhanh nhỡ có sai sót thì sao? Vật rơi vào tay em, em tự mình mang đến Lệ thị cho tôi đi!".