Sau khi nghe tin Phương Mạn Hà đã tìm đến Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây không nghĩ ngợi nhiều liền muốn đến chỗ của cô nhưng hắn lại nhận được tin buổi trưa sẽ cùng ăn cơm với bà.
Lệ Mạc Tây cho rằng bữa trưa chỉ có hai mẹ con nên đã quyết định dồn những chuyện muốn nói vào bữa ăn đó.
Hắn hoàn toàn không biết có thêm sự xuất hiện của Hàn Thiên Nhã.
Khi Lệ Mạc Tây lái xe đến nơi, Hàn Thiên Nhã và Phương Mạn Hà đã gọi xong đồ ăn, đồ ăn cũng dần dần được nhân viên hoàn thiện.
Lệ Mạc Tây vừa nhìn thấy Hàn Thiên Nhã, sắc mặt thêm nặng nề.
Ngược lại người phụ nữ ấy lại niềm nở với hắn vô cùng.
"Mạc Tây, anh đến rồi sao? Nào Mạc Tây, anh mau ngồi xuống đi, bác gái gọi toàn đồ mà anh thích!" Hàn Thiên Nhã đón đả nói chuyện với Lệ Mạc Tây.
Cô còn đang phiền lòng tìm cách lấy lòng bà nội Lệ, không ngờ Phương Mạn Hà đột nhiên về nước, cứu Hàn Thiên Nhã một bàn thua trông thấy.
Lệ Mạc Tây không tính ở lại.
Có Hàn Thiên Nhã ở đây, một số chuyện hắn không tiện mở lời, huống hồ, hắn vốn dĩ không thích cô.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lệ Mạc Tây vang lên, có tin nhắn gửi đến.
Lệ Mạc Tây nghĩ rằng là Giang Noãn Chanh gửi, vội lấy điện thoại ra nhưng người gửi lại là Phương Mạn Hàn.
[Không phải con muốn biết mẹ đã nói gì với Giang Noãn Chanh sao? Nếu muốn biết thì ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn xong bữa ăn này rồi mẹ nó cho con nghe]
Chỉ một tin nhắn đơn giản đã khiến thay đổi Lệ Mạc Tây thay đổi.
Hắn kéo ghế bên cạnh Hàn Thiên Nhã rồi ngồi xuống, chầm chậm gắp thức ăn vào bát.
Lệ Mạc Tây muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn này, cũng may Hàn Thiên Nhã có lịch quay đột ngột nên không thể ở lại lâu.
Hàn Thiên Nhã vừa đi, Lệ Mạc Tây đã không kiềm chế được: "Mẹ đã làm gì cô ấy?" Phương Mạn Hà hiểu tính cách Lệ Mạc Tây, Lệ Mạc Tây cũng hiểu tính cách của bà.
Với tính cách ấy, chắc chắn khi đến tìm Giang Noãn Chanh, bà đã làm gì đó.
Phương Mạn Hà buông đũa xuống, với lấy giấy ăn lau miệng: "Giang Noãn Chanh muốn tiền, mẹ cho cô ta tiền và cô ta đã đồng ý rời xa con.
Mạc Tây, con thông minh như vậy sao lại có thể nhìn trúng loại người con gái như cô ta? Không phải rất rõ sao? Cô ta rõ ràng là vì tiền mới tiếp cận con!"
Lệ Mạc Tây nhíu mày, mi tâm hắn nhăn lại, ánh mắt u tối đến đáng sợ.
Hiển nhiên những lời Phương Mạn Hà nói về Giang Noãn Chanh khiến hắn không vui.
Hắn đứng dậy, đưa tay nới lỏng cà vạt: "Lệ Mạc Tây con không thiếu tiền.
Con cho cô ấy bao nhiêu là việc của con.
Thân là người phụ nữ của con lại không có lòng tham thì không đáng.
Mẹ, con không muốn nghe mẹ nói xấu về cô ấy!"
"Nhưng con đừng quên tiền của con chính là tiền của nhà họ Lệ!" Thái độ Phương Mạn Hà cũng cứng rắn không kém thái độ của Lệ Mạc Tây.
Không ngờ lần đầu tiên con trai to tiếng với bà lại là vì một người phụ nữ đầu đường xó chợ.
"Tiền nhà họ Lệ? Mẹ hoàn toàn có thể xem chi tiết gia sản nhà họ Lệ, từ khi con quản lý Lệ thị, tiền con kiếm vào cho Lệ thị là bao nhiêu, số tiền con động vào đó lại là bao nhiêu? Mẹ cũng đừng quên, khi con mới lên năm nhất đại học đã bắt đầu làm thêm, sau đó thì kinh doanh riêng.
Cơ nghiệp cũng chẳng kém gì Lệ thị.
Lại nói sự nghiệp của con chưa sáp nhập vào Lệ thị thì làm sao tính được là tài sản của Lệ gia?" Trước khi rời đi, hắn cúi đầu chào Phương Mạn Hà.
Thực tế, lời hắn nói không sai.
Ngay từ khi bước chân vào trường đại học, hắn đã bắt đầu kinh doanh riêng.
Những mối quan hệ mà hắn có được không nhờ vào thân phận "người nhà họ Lệ" mà là do hắn lăn lộn ở bên ngoài tìm kiếm.
Tính đến thời điểm hiện tại, Lệ Mạc Tây vừa quản lý Lệ thị, vừa phát triển sự nghiệp riêng của mình.
Phương Mạn Hà nhìn theo bóng lưng của Lệ Mạc Tây, không kìm nổi tức giận, một chiếc đũa trong tay bà đã cắm thẳng xuống mặt bàn.
[...!]
Buổi hẹn lên phố buổi tối của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây vẫn diễn ra như thường.
Lệ Mạc Tây cần kiểm chứng thái độ của cô, Giang Noãn Chanh lại cần một cái cớ để nói lời từ biệt.
Chung quy đã nhận tiền của mẹ hắn, cô không thể không làm theo.
Huống hồ Phương Mạn Hà còn lấy ba cô làm vật để uy hiếp.
Đúng giờ hẹn, Lệ Mạc Tây lái xe đưa Giang Noãn Chanh lên phố.
Vẫn theo lịch trình thông thường của họ, Lệ Mạc Tây tìm nơi đỗ xe, sau đó hai người cùng đi dạo.
Dừng trước hàng kem, Giang Noãn Chanh hỏi hắn: "Anh không có gì muốn biết ư?"
Lệ Mạc Tây là người có tính kiểm soát cao, mọi việc đều phải nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Do vậy, cô không tin hắn không biết mẹ hắn đã tới tìm cô.
Giang Noãn Chanh chăm chú nhìn Lệ Mạc Tây.
Lúc này, người đi đường đi qua, không cẩn thận va vào người cô.
Lệ Mạc Tây liền vươn tay kéo cô vào trong lòng.
"Mẹ tôi cho em bao nhiêu tiền? Có bằng tiền tôi cho em không?" Hắn hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú rơi trên gương mặt Giang Noãn Chanh.
Hắn đoán, cô là cô gái tự tin với nhan sắc của mình nhất, lần nào cùng hắn ra ngoài cũng không trang điểm.
Nhưng Lệ Mạc Tây chính là thích dáng vẻ mộc mạc của cô.
Giang Noãn Chanh trả lời thẳng thắn: "Không nhiều bằng anh!"
Lệ Mạc Tây cười: "Vậy là tốt!"
"Nhưng chúng ta không thể tiếp tục ở bên cạnh nhau rồi.
Lệ Mạc Tây, tôi vì số tiền ít ỏi đó mà đồng ý rời khỏi anh!"
Dòng người kẻ đi người lại tấp nập, chỉ Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đứng đó, yên lặng nhìn đối phương.
Thực ra, Lệ Mạc Tây đã đoán được mục đích của cô, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng tự mình nghe những lời này của Giang Noãn Chanh, vẫn có một thứ gì đó vô cùng đau xót.
"Dù không có số tiền của bà ấy, em vẫn sẽ rời xa tôi, đúng không?" Một năm nay ở bên cạnh hắn, Giang Noãn Chanh vẫn rất đề phòng.
Hắn dường như đã đoán được có một ngày cô sẽ biến mất khỏi thế giới của hắn.
Chỉ là hắn không can tâm.
Hắn vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, chẳng nhẽ cô lại không có một chút động tâm?
Giang Noãn Chanh hơi cúi đầu, bỗng dưng không dám nhìn thẳng Lệ Mạc Tây, tuy nhiên cô không né tránh câu hỏi của hắn: "Phải, dù mẹ anh không xuất hiện, chúng ta vẫn sẽ không có kết quả.
Mẹ anh đến, chỉ chấm dứt mối quan hệ này nhanh hơn một chút mà thôi."
Lệ Mạc Tây giữ chặt lấy hai bả vai cô.
Hắn có phần kích động: "Noãn Chanh, em nói cho tôi biết trong một năm nay, em có động lòng với tôi không? Có thích tôi chút nào không? Dù chỉ một chút thôi cũng được!"
"Động lòng và thích có kết quả sao? Lệ Mạc Tây, tỉnh táo một chút đi!"
"Tôi hỏi em, em có động lòng không?" Giọng nói Lệ Mạc Tây lớn hơn, nhất thời khiến cô và hắn bị mọi người chú ý đến.
Giang Noãn Chanh nói: "Có, tôi đã động lòng, cũng đã thích anh.
Nhưng Lệ Mạc Tây, tôi từng nói chúng ta không phải người trong cùng một thế giới.
Anh là thiên sứ, cao cao đứng trên trời.
Còn tôi, một kẻ thấp hèn đứng dưới 18 tầng địa ngục.
Ví dụ như thế nào, anh có hiểu không? Chúng ta vĩnh viễn không có kết quả.
Vì vậy, tôi muốn buông tay, tôi cầu xin anh giải thoát cho tôi!"
Giang Noãn Chanh một hơi nói rất nhiều, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Cô không giấu Lệ Mạc Tây, thừa nhận tình cảm của mình và hắn, còn không quên nhấn mạnh tình trạng mà bọn họ phải đối mặt..