Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 123



Thẩm Lãng lúc này như là khẩu súng, xả ra lời nói càng đả thương người.
“Hắn rốt cuộc là ai? Cậu không phải nói cậu đã kết hôn? Vậy hắn là ai?!”
Hoàn toàn không tiêu hóa nổi lời nói của Thẩm Lãng, Khanh Phi Dương đã sắp hỏng mất. Hoàn toàn không hiểu rõ từng lời trong câu nói của Thẩm Lãng. Y nói cả đời này y không có khả năng cùng với bất luận cô gái nào, nhưng bây giờ y đã kết hôn. Y nói y đã kết hôn, nhưng y lại còn nói nam nhân kia là người yêu của y? Vì sao trong nháy mắt sự tình lại nhiễu thành như vậy?
“Em ấy là người yêu của tôi, đối tượng kết hôn của tôi chính là em ấy, em ấy chính là người yêu hợp pháp của tôi, giờ cô nghe hiểu rồi chứ?” Thẩm Lãng nói xong cũng không chờ cô phản ứng, lập tức lái xe đi.
Lưu lại Khanh Phi Dương một mình hoàn toàn ngây ngốc.
Người kia là người yêu của y, là ‘vợ’ của y, đối tượng kết hôn của y…
Nam nhân kia, cư nhiên là…
Nguyên lai cái y gọi là bất luận cô gái nào cũng không thể là ý này, nguyên lai y vẫn luôn cự tuyệt cô là vì nguyên nhân này…
Ha ha, hóa ra cô ngay cả đấu đài cũng chưa lên, càng đừng nói đến thắng thua, nhưng vì sao cô thấy không cam lòng? Nam nhân kia có thể, cô cố chấp mười sáu năm lại không được, là vì y đồng tính luyến ái! Cho nên tới tận bây giờ y vốn chưa nhập cuộc…
Vì sao cô thấy không cam lòng vậy?
Đường Mộ gắt gao nắm tay lái, trong lòng cuồn cuộn không chỉ là phẫn nộ.
Thẩm Lãng cư nhiên lại nghi ngờ hắn như vậy!? Y cư nhiên nghi ngờ —
Y ôm cô gái khác, lại đến phẫn nộ chỉ trích hắn, ha ha, nam nhân a! Quả nhiên không phải là thứ tốt!
Cái này gọi là trung thành sao? Mới kết hôn chưa bao lâu, phá sản? Quả nhiên hôn nhân không thể kinh doanh được. Hắn não tàn hay sao lại đi kết hôn với y? Quả nhiên, nam nhân nếu đáng tin heo nái cũng có thể leo cây!
Đường Mộ phẫn hận đấm một quyền vào tay lái. Đánh trúng la bàn vỡ ra thành một lỗ hổng! Đường Mộ vung tay lái 'chi! một tiếng dài vang. Trên đường bị ma sát tạo ra một vệt dấu rất dài, xe đột nhiên dừng lại, ngừng lại tại chỗ cấm đậu xe ven đường, sắc mặt Đường Mộ càng ngày càng khó coi, phẫn nộ trong lòng dường như sẽ tràn ra.
Không được! Như vậy không được!
Đường Mộ cắn răng, một lần nữa, nhấn ga, quay đầu, hướng ngoại ô chạy đi. Hắn tuy là phẫn nộ nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, biết nơi này không phải là nơi đua xe.
Xe chạy đi như bay, xe thưa thớt dần, đường cũng càng ngày càng trống trải, chân nhấn hết ga, chạy hết mã lực, tốc độ này vẫn chưa đạt tới yêu cầu của Đường Mộ, cuối cùng hắn lại quay đầu lái xe tới câu lạc bộ đua xe ở ngoại ô…
Xe hoàn toàn là điên cuồng chạy vào câu lạc bộ, hắn đã gần ba năm không có đua xe, bởi vì một lần đua xe cuối cùng hắn cơ hồ là chết trên đường. Sau lần đó, hắn quyết định không đua xe nữa. Nhưng mà hôm nay hắn thật sự khống chế không được luống cuống trong lòng, chỉ có cái này mới có thể khiến hắn phục hồi cảm xúc, hiện tại hắn thật sự cần. Bằng không hắn thật sự sẽ phát điên.
Trong lòng nghẹn đến nổi hắn sắp thở không được khó chịu giống như có một cục đá ngàn cân chắn lại.
“Tứ thiếu? Sao lại là ngài? Gần bốn năm ha, ngài đi với ai vậy?”
Người phụ trách câu lạc bộ vừa vặn hôm nay đến đây thị sát, cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại tứ thiếu gia của Đường gia đã biến mất gần bốn năm.
“Cho tôi một chiếc xe!” Đường Mộ cũng không tiếp lời, trực tiếp đi lên trước.
“Tứ thiếu? Ngài đây là...”
Người phụ trách cả kinh, đây là làm sao vậy? Ba năm trước sau khi gặp chuyện không may không phải nói không chơi nữa sao? Người này chỉ có khi nào trong lòng cực tốt hay cực kém mới có thể tới đua xe? Nhìn sắc mặt hắn hôm nay đây là cực độ kém đi?
Có thể đừng gây sức ép vào lúc này hay không a?!
Đường tam thiếu đã nói, tổ tông này nếu lại xảy ra chuyện gì, câu lạc bộ của hắn chờ hầu tòa đi, hắn cũng không thể đắc tội tiểu tổ tông này?
Đường Mộ quay đầu nhìn nhìn người phụ trách, ánh mắt ôn hòa nhưng người kia nhìn vào rùng mình một cái.
“Tiểu Lý! Chuẩn bị xe cho tứ thiếu!” Không nói hai lời, hắn lập tức phân phó.
Ông trời, ba năm không gặp, tổ tông sống này như thế nào khủng bố như vậy?
Hắn sợ hôm nay nếu không cho xe, không cần chờ Đường tam thiếu đến cửa, tổ tông này lập tức sẽ khiến cho hắn cút đi. Về sau cũng đừng nghĩ tới sống yên ổn ở cái thành thị này đi! Tổ tông này hắn cũng không thể trêu vào. Vẫn là tránh đi thì tốt hơn.
Đường Mộ đưa tay lấy chìa khóa phục vụ đưa lên, cởi áo khoác tây trang ra, xổ áo sơ mi, cũng không thay đồ, trực tiếp chạy lên đường băng.
“Tứ thiếu, quần áo của ngài…” Phục vụ đuổi theo kêu lên.
Đường Mộ như là không có nghe thấy, loạn choạng bước tới chỗ kiểm tra xe, người phụ trách ở phía sau nhìn theo trợn to mắt. Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Chưa từng nghe nói tứ thiếu có bộ dáng như vậy. Hắn là loại người trời có sập xuống vẫn có thể duy trì bước đi tao nhã, hơn nữa hắn chưa bao giờ loạng choạng vội vã như hôm nay, hắn luôn chậm rãi chuẩn bị tốt mọi thứ mới lên xe, cho dù có một đám người đứng chờ, thiếu gia hắn động tác kiên trì, hắn ở câu lạc bộ nhiều năm như vậy, đây thật là phá lệ lần đầu tiên.
“Đặng tổng, đây…”
Phục vụ chưa từng gặp Đường Mộ, nhưng cũng biết người tới nơi này phi phú tức quý, ông chủ nói đây là tứ thiếu cũng gọi theo như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người khách như vậy, phục vụ rất là cả kinh. Phải biết rằng đua xe chuyện gì cũng có thể xảy ra, bọn họ luôn hết mọi khả năng đem phòng hộ an toàn làm tốt nhất, đem những chuyện ngoài ý muốn có thể tránh giảm xuống tới mức thấp nhất.
Nhưng tứ thiếu này sẽ nghe theo sao?
“Đi! Nhanh lên, đem quần áo tới đây.”
“Được!”
Đường Mộ mở cửa xe, xoay người ngồi vào vị trí lái.
“Tứ thiếu! Đợi đã! Ít nhất đội mũ vào đi!” Thấy Đường Mộ vội vã định khởi động xe, người phụ trách thấy quần áo là không kịp rồi, đành phải đưa mũ tới.
Đường Mộ thản nhiên nhìn thoáng qua, trong chớp mắt quay đầu lại, xe đã xông ra ngoài.
“Ôi! Mẹ ơi! Đây là phát điên cái gì a?! Kính nhờ, tổ tông, tôi chỉ là buôn bán nhỏ, chịu không nổi tổ tông ngài gây sức ép như vậy a! Lão nhân gia ngài cũng đừng xảy ra chuyện gì, bằng không, tôi đây ba tấc đất cũng thật sự không đảm bảo a!”
Hắn một ông chủ nhỏ sao chịu nổi cái loại mãn hán toàn tịch này của Đường gia.
“Đặng tổng, quần áo...” Phục vụ cầm quần áo đi ra, nhưng xe trên đường đã mất bóng từ lâu.
Người phụ trách khoát tay, không dùng được! Tổ tông sống kia tính cách như vậy loại tiểu nhân vật như y sao có thể chi phối được hắn?
Xe đưa cho hắn là chiếc tốt nhất, độ an toàn cũng đã kiểm tra, hy vọng tổ tông sống này chỉ là muốn phát tiết một chút, mà không phải đến liều mạng đi?
Xe đang chạy điên cuồng trên đường đua, Đường Mộ mặt không chút thay đổi đánh tay lái, chân nhấn ga.
Không muốn thừa nhận, không muốn suy nghĩ, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hắn đã yêu tên hỗn đản kia! Yêu thật sự! Từ ban đầu bị bắt chấp nhận, ở chung, kết hôn, đến bây giờ, hắn cư nhiên ở thời khắc này mới ý thức rõ ràng, hắn yêu nam nhân kia!
Biết y lừa hắn, hắn tức giận, ở chung với y sẽ không khống chế được cao hứng, vì y ngoại lệ vô số lần, vì y làm rất nhiều rất nhiều cái ‘lần đầu tiên’. Vô điều kiện vì y thoái nhượng, vô điều kiện vì y ngoại lệ, không thèm để ý ánh mắt của bất kỳ ai kết hôn với y, không gặp y trong đầu sẽ toàn là y, nhìn thấy y cùng người khác ôm nhau trong lòng sẽ khó chịu sẽ ghen tuông sẽ phát điên. Thậm chí sẽ điên cuồng muốn giết người, nghe y không tín nhiệm sẽ phẫn nộ sẽ đau sẽ muốn khóc. Thậm chí bỏ qua tính kiêu ngạo vốn có nguyện ý thư phục ở dưới thân y, cùng một người đồng là nam nhân như hắn kết hôn, để ý mọi thứ thuộc về y…
Hóa ra ngay từ lúc hắn tự mình phát giác cũng đã vì nam nhân này đình trệ đến nước này, buồn cười là mỗi lần nam nhân này hỏi hắn có yêu không, hắn đều trả lời là không biết. Hắn không biết lúc nào, hắn sớm đã yêu nam nhân mạnh mẽ xông vào sinh mệnh của hắn, nhưng vì sao lại phát hiện lúc này chứ?
Vì sao không phải là lúc này chứ? Trễ một chút không tốt sao? Trễ một chút chí ít để cho hắn có thời gian thấy rõ hắn đem tình cảm giao cho hạng người nào, sẽ không giống như bây giờ, ít nhất có thể củng cố tâm lý một chút, sẽ không sụp đổ khó chịu giống như bây giờ. Là khó chịu! Trong lòng hắn thật sự rất khó chịu, khó chịu như vậy không phát tiết ra được!
Nhanh một chút! Nhanh hơn một chút nữa! Có lẽ có thể thoát khỏi cái cảm giác hít thở không thông này…
“Đặng tổng, có nên báo cho người nhà của vị khách này hay không, bộ dáng của hắn nhìn qua không quá thích hợp…”
Thấy tốc độ kia, phục vụ câu lạc bộ răng nanh đều run lên, hắn đến đây đã hai năm, vẫn là lần đầu tiên thấy đua xe liều mạng như vậy.
Người này thật sự thuần túy là tới muốn chết…
“Xôn xao”
Muốn chết?! Không thể nào?
“Hắn sẽ không phải là tới tìm –“
“Phanh–”
Người này vừa dứt lời, bên kia đột nhiên liền truyền đến tiếng va chạm.
Người phụ trách run rẫy lập cập. Hắn nghe thấy âm thanh gì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.