Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 170





Đường Mộ và Thẩm Lãng vừa bật nguồn điện thoại lên thì một chuỗi thông báo cuộc gọi nhỡ hiện lên. Đường Mộ vừa nhìn vào liền cảm thấy đau đầu, vừa mở điện thoại lên còn chưa tới hai phút thì thấy Đường Bác gọi qua.
"Anh còn tưởng hai đứa chơi trò mất tích chứ!"
Cuối cùng cũng gọi được cho vị tôn đại thần nhà mình, Đường Bác lập tức mở miệng phun tào một trận. Cái tên tổ tông này thật không làm cho người khác bớt lo được! Khi nào bọn họ mới thật sự không phải nhọc lòng nữa đây a!!!
[phun tào: trào phúng, oán giận, thường mang ý nghĩa trêu chọc]
Đường Bác hắn thật sự không có được một ngày thanh thản! Đầu tiên là tai nạn xe, hắn cũng lăn lộn chuyện công ty một tháng, hiện tại vừa chuẩn bị làm trị liệu phục hồi sau tai nạn lại xuất hiện mấy cái video này! Thật là! Kỳ nghỉ của hắn đã bị cái tên tổ tông này lấy đi rồi! Vì cái gì bọn họ còn phải nhọc lòng vì cái vị tổ tông này?!?
"Em cũng không nhát gan như vậy có được hay không? Em có thể vì một đoạn video mà sợ tới mức chơi trò mất tích sao?"
Thẩm Lãng trực tiếp để Thẩm Tiêu sung quân đi lái xe, chính mình lại bắt chéo chân ngồi ở ghế sau với tổ tông nhà mình. Nhìn vẻ mặt khoe khoang của Thẩm Lãng, Thẩm Tiêu thật sự rất muốn đem tên nam nhân này ném xuống xe. Nhưng đây cũng chỉ là ý muốn thầm kín của Thẩm Tiêu mà thôi, chứ hắn không có can đảm nói ra. Nếu như hắn dám làm thật, đại khái người bị ném xuống xe không phải là tên thê nô kia mà chính là hắn đó!
"Anh cũng nghĩ là lá gan của tứ thiếu nhà chúng ta sao có thể nhỏ lại được chứ!"
Tứ thiếu gia Đường gia từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ bất cứ thứ gì đó có được hay không!
"Nhị ca, anh gọi cho em chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
Xem ra hiện tại bọn họ còn rất nhàn a!
"Không có nha! Anh chỉ muốn hỏi em có phải là mất tích rồi có phải hay không thôi! Lão tam nói em mất tích, hỏi anh có muốn báo cảnh sát hay không!"
"Rồi anh báo chưa?"
Báo nguy? Có thể a! Một tên tàn phế như hắn còn có thể chơi trò mất tích? Thú vị nha!
Thẩm Lãng sửng sốt? Báo cái gì? Báo cảnh sát sao?!?
"Chưa! Cảnh sát nói mất tích chưa đủ hai mươi bốn giờ sẽ không thụ lí." Đường Bác nhún nhún vai.
"Anh có thể báo mất tích khẩn cấp a! Nói dối bọn họ là em đã mất tích hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ rồi, em bảo đảm là cảnh sát nhất định sẽ thụ lí! Nếu như vậy mà không được nữa thì nói ông nội ra tay, để cho người ta mở cửa sau a!"
"Em chơi tới phát nghiện rồi có đúng không?"
Đường Bác cạn lời, tiểu tổ tông nhà bọn họ từ khi nào mà đã học được cách nói giỡn rồi? Chuyện này cũng thật là vi diệu a!
"Không phải anh cũng hăng hái lắm sao?"
Hắn chỉ là phụng bồi tên này có được không? Vậy cũng là sai sao?
"Được rồi, chỉ cần em không có can đảm chơi trò mất tích là được rồi! Anh với lão tam cũng an tâm rồi! Cứ như vậy đi! Anh còn muốn đi Châu Phi a! Cho anh nghỉ phép đi mà! Cầu xin em đấy! Tổ tông! Đại gia! Đời trước anh cũng không có tạo nghiệt gì mà, tại sao đời này lại làm anh em với tiểu tử em chứ!"
"Các anh đời trước đều thiếu nợ tiền của em đó!"
"Tiểu đệ, anh phát hiện em kết hôn xong một phát, độ dày của da mặt cứ theo chiều hướng đi lên là thế nào?"
Gia hỏa Thẩm Lãng này không tồi a!
"Phải không?" 
Đường Mộ quay đầu qua nhìn nam nhân bên cạnh mình. Hình như đúng là có chút giống với những gì lão nhị nói! 
Thẩm Lãng bị nhìn lại càng không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, tiểu tổ tông cùng nhị ca đang nói tới cái gì vậy a? Tại sao tiểu tổ tông lại nhìn y như vậy? Nãy giờ y không có nói gì mà! Tự dưng đang nói chuyện lại đi nhìn y là thế nào?
Mọi người không nên trách Thẩm Lãng nhát gan nha, hơn một tháng nay Thẩm Lãng thật sự bị Đường tiểu tổ tông giày vò đến thảm. Vừa nói phát hỏa liền phát hỏa, nói phát điên lập tức quăng đồ quăng vật, còn uy hiếp y từ phòng ngủ ra tới phòng khách! Bị Đường tiểu tổ tông đột ngột nhìn đến, Thẩm Lãng đã luyện thành phản xạ có điều kiện mà hơi hơi rùng mình một tí luôn rồi! 
"Em còn chưa cảm nhận được sao? Được rồi! Em cứ từ từ mà cảm nhận đi! Anh cúp đây!"
Đường Mộ cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Thẩm Lãng vẫn không thay đổi.
"Làm sao vậy? Tiểu tổ tông?"
Thẩm Lãng hơi lại gần Đường Mộ, muốn biết tại sao tiểu tổ tông lại nhìn mình như vậy.
"Lại đây! Cho em mượn vai một tí!"
Đường Mộ chỉ chỉ vào bả vai Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khó hiểu, nhưng vẫn không nói hai lời liền dịch dịch thân thể đem bả vai mình dâng lên cho tiểu tổ tông.
Đường Mộ tóm được bờ vai của Thẩm Lãng liền hự một cái rồi trực tiếp cắn lên!
"Ai da! Tiểu tổ tông a! Em bị sao vậy? Răng ngứa thì cũng không nên cắn anh như thế chứ!"
Hàm răng Đường Mộ vừa cắn xuống, Thẩm Lãng trực tiếp nhảy dựng lên. Đầu cũng trực tiếp tiếp xúc thân mật với cái nóc xe, ui ui kêu to.
Tài xế Thẩm Tiêu trợn mắt há mồm nhìn hai người phía sau vừa nói nháo liền nháo lên kia. Hai người bọn họ không phải đều là người trưởng thành sao? Sao có thể giống như mấy đứa trẻ con vậy? Lão đại nhà bọn họ đây là sủng bà xã quá mức rồi có đúng không a? Như vậy mà cũng không nổi giận???
"Đau không?" 
Đường tiểu vô lương tâm cắn người còn mang theo vẻ mặt vô tội hỏi người bị cắn có đau hay không!
Thẩm Tiêu chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau vờ lờ chứ đừng nói Thẩm Lãng. Đường tiểu tổ tông thật sự là cắn không hạ thủ lưu tình gì luôn, làm cho Thẩm Lãng cũng phải nhảy lên mà!
"Tiểu tổ tông à! Em cho rằng răng em là đồ trang trí có đúng không?"
Thẩm Lãng dở khóc dở cười, tiểu tổ tông đây là làm sao vậy? Bác sĩ nói hắn chỉ là ngoại thương thôi mà!!! Đây là làm sao vậy? Một tháng này tính tình thất thường, bây giờ lại có cái lạc thú cắn người không báo trước nữa là thế nào đây? Cắn người còn không tính, mà cắn xong hắn lại còn hỏi có đau hay không nữa! Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy a? Có nên đem tiểu tổ tông lại khoa thần kinh xem một chút hay không ta???
"Đau là được!" 
Đường Mộ sờ sờ chỗ vừa bị mình cắn xong, xem ra hắn thật sự giống như lão nhị nói, vì cái người nam nhân này mà thay đổi quá nhiều!
"Cái gì mà đau là được a?"
"Còn muốn bị cắn một cái nữa có đúng không?"
"Miễn! Miễn!" 
Thẩm Lãng đầu lắc như trống bỏi, sao mình lại đáng thương như vậy a! Bình thường toàn là mình đi lăn lộn giày vò người khác , hiện tại lại bị tiểu tổ tông này giày vò lăn lộn!!!
Thẩm Tiêu nhìn hai người qua kính chiếu hậu, hắn thật sự là cạn lời với hai vợ chồng nhà này rồi! Lão đại nhà bọn họ cũng thật là đáng thương a!
Đường Mộ cũng không nhìn phản ứng của Thẩm Lãng Thẩm Tiêu, kéo kéo cánh tay Thẩm Lãng ra, một cảnh tượng trăm năm khó gặp xuất hiện: Đường Mộ chủ động dựa vào ngực Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng chớp chớp mắt, nhìn tiểu tổ tông chủ động chui vào ngực mình! Đây là cái tình huống gì thế này? Cắn y rồi lại ngoan ngoãn dựa vào ngực y? Đây chính là vừa đấm vừa xoa có đúng không???
Thẩm Lãng thở dài, cuối cùng cũng ôm chặt người trong lòng lại. Đây chính là tự mình tìm ngược đi! 
Thẩm Tiêu thở dài, tình yêu thật sự có mị lực lớn như vậy sao? Cho dù có bị ngược đến nghiêng trời lệch đất cũng không tự thoát ra được sao? 
Người Thẩm gia vừa biết tin hai người sắp về đại viện thì cao hứng không thôi, còn triệu tập cả nhà Thẩm gia từ bé đến lớn đều phải về nhà hết!
Đường Mộ mới vừa xuống xe liền thấy Thẩm Mặc cùng Thẩm Lăng Nhi, Thẩm Nhất đều đang đứng ở cổng lớn chờ.
"Mấy đứa đứng gác cổng à? Anh mới có đi không bao lâu mà đại viện đã đổi cảnh vệ viên rồi?"
Để mấy tên này gác cửa, thật đúng là tiêu chuẩn đủ nghiêm a!
"Đúng vậy! Thẩm gia cái gì cũng không nhiều lắm nhưng được cái người nhiều a! Cảnh vệ viên gác cổng miễn phí tụi em là tiết kiệm cho quốc gia nha!" Thẩm Mặc nhún nhún vai.
"Mấy đứa từ khi nào mà trở nên cao thượng như thế này vậy? Sao anh không biết?"
"Đường Mộ ca ca! Chúng ta đi vào, không thèm nói chuyện với bọn họ! Bác gái đã chuẩn bị cơm chiều rồi, đang chờ các anh trở về, đại bá bọn họ cũng trở về rồi, chúng ta mau vào thôi!" 
Thẩm Lăng Nhi bước nhanh tiến tới đẩy xe lăn, nói với Đường Mộ.
"Đúng vậy! Chúng ta vào trước đi! Mặc kệ bọn họ!"
Thẩm Nhất cũng đi theo.
Thẩm Tiêu lắc đầu, khóa xe, đối với hai tên ngốc đấu võ mồm còn đấu đến cao hứng kia thật sự là không biết nói gì nữa. Người này không những là thê nô, mà bây giờ còn biến thành một đứa trẻ con nghịch ngợm!!! Ngẫm lại đại ca từ nhỏ đến lớn đều là dáng vẻ trầm ổn, chưa bao giờ ấu trĩ như vây! Hiện tại đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà cư nhiên còn có thể phản lão hoàn đồng?!!
[Phản lão hoàn đồng: từ già biến thành trẻ, lão hóa ngược...]
Chẳng lẽ nam nhân một khi kết hôn rồi đều sẽ thay đổi lớn như vậy sao? Vậy thì hắn sẽ không kết hôn! Bởi vì hắn thật sự có chút không chịu nổi dáng vẻ sau khi kết hôn của mình!
"Buông tay! Hai đứa đang làm cái trò gì vậy?"
Thấy Thẩm Lăng Nhi và Thẩm Nhất đang tranh giành Đường Mộ, Thẩm Lăng lập tức ném Thẩm Mặc ra sau đầu, lập tức đi lên đoạt lấy tổ tông nhà mình lại. Người Thẩm gia từ trước đến nay đều coi Đường Mộ như động vật quý hiếm! Ai cũng muốn tranh giành với Thẩm Lãng cả!
"Đại ca! Anh sao lại nhỏ mọn như vậy a?"
Thẩm Lăng nhi trừng mắt:
"Em nhớ là anh rất hào phóng mà! Các anh lâu lâu mới trở về một lần, anh không thể độc chiếm Đường Mộ ca ca như vậy được!"
Thẩm thiếu tướng nhà bọn họ từ khi nào mà trở nên nhỏ mọn như thế vậy? Đại tẩu cũng không phải của riêng một mình đại ca! Đại tẩu cũng là một phần tử của Thẩm gia mà, bây giờ hai người đã về Thẩm gia thì phải cho bọn họ chơi với đại tẩu một chút chứ!
"Hừ! Nếu sau này em kết hôn, em có thể hào phóng như vậy với chồng em không!"
Thẩm Lãng trừng trừng Thẩm Lăng Nhi, không nói hai lời liền lập tức bế Đường Mộ đi vào trong nhà.
"Sao em lại không thể hào phóng được? Nếu sau này em kết hôn, khi về nhà nhất định sẽ hào phóng vứt chồng em cho các anh!"
Thẩm Lăng Nhi làm một cái mặt quỷ với Thẩm Lãng.
Đại ca thật là keo kiệt!!!
_____________
Bài tập online đè đầu rồi chời ơiiiii


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.