Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 172



Rất nhiều người thích nói chuyện công việc trên bàn ăn, bởi vì bầu không khí trên bàn ăn rất không tồi, vấn đề gì cũng có thể nói. Nhưng mà tiền đề là phải căn cứ vào không khí gia đình của ngày hôm ấy như thế nào. Ví dụ như Thẩm gia, lúc trước lão thủ trưởng nhà bọn họ thường xuyên nói chuyện công việc trên bàn ăn, hiện tại lão thủ trưởng đã không còn ở đây nữa, người chủ trì bàn ăn hôm nay chính là Thủ trưởng đương nhiệm Thẩm Tế.
"Lão đại, ba đã cho người hủy bỏ rồi! Người truyền video là ai thì vẫn còn đang tra, đại khái là ngày mai sẽ biết. Tìm được người rồi, con có tính toán gì không?"
Hiện tại Thẩm gia có hai việc lớn, một là làm trị liệu phục hồi chân cho Đường Mộ, hai chính là chuyện video này!
Việc Đường Mộ làm trị liệu còn phải nói dài dài mới có thể nhìn thấy hiệu quả, không thể đùng một cái là Đường Mộ có thể đi lại được liền. Còn chuyện video thì có thể giải quyết nhanh gọn!
"Khi trưa Triệu tham mưu trưởng còn nói với con là video đã bị xóa sạch sẽ rồi, con liền đoán ra là ba làm. Ba, kỹ thuật internet ở chỗ ba thật không tồi nha! Khi nào con sẽ cho người của con lại chỗ ba học tập một chút!"
Thẩm Lãng đi theo Đường Mộ lâu rồi, cũng dính cái tính thương gia của Đường Mộ là cho dù trong trường hợp nào cũng không quên tìm lợi ích cho mình luôn rồi!
"Con từ khi nào mà học được mấy trò này? Không phải là từ trước tới giờ con đều thờ phụng phương châm "tự mình động thủ, cơm no áo ấm" à?"
Thẩm Tế tức giận nhìn thằng con trai của mình ngày cành tinh ranh.
"Ba, đây là giao lưu học tập! Cơm no áo ấm cũng có thể giao lưu mà, không phải sao?"
Thẩm Lãng nhún nhún vai, y là quang minh chính đại học tập ba mình nha! Ba đương nhiên phải làm một tấm gương tốt để cho con trai học tập rồi a! 
Đường Mộ ở bên cạnh an an tĩnh tĩnh ăn cơm, những đề tài hắn không có một chút hứng thú nào! Lúc nãy đi được một đoạn đã tiêu hao không ít thể lực của hắn rồi, hiện tại hắn rất là đói bụng!
"Tiểu Mộ, nếm thử món này đi, là do mẹ đích thân xuống bếp nấu đấy! Thử một chút, xem xem có hợp khẩu vị của con hay không!"
Tiêu Vũ từ trước đến nay đều không quản hai cha con bọn họ nói chuyện, quay đầu gắp thức ăn cho Đường Mộ.
Hai tháng Đường Mộ bị thương này trên người đã không còn một miếng thịt nào, Tiêu Vũ  lại càng thêm tự trách. Tiểu tử Thẩm Lãng này rốt cuộc là chiếu cố Đường Mộ như thế nào mà mới có một tháng không gặp thôi mà Đường Mộ chỉ còn có hai lạng thịt!!!
"Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn đi!" 
Đường Mộ hơi hơi rũ đầu, không nhìn thấy Tiêu Vũ hơi nhăn nhăn mày.
"Con ăn nhiều một chút! Tiểu tử Thẩm Lãng này chăm sóc con như thế nào mà bây giờ nhìn không có một tí thịt nào vậy!"
"Đúng vậy! Tiểu Mộ, lúc con xuất viện và bây giờ không khác nhau một tí nào! Một tháng qua Thẩm Lãng ngược đãi con có đúng không?"
Lục thẩm Trương Linh nhìn cái cằm nhọn của Đường Mộ, quay đầu oán trách Thẩm Lãng.
"Không có! Thẩm Lãng chiếu cố con rất tốt! Chỉ là thể chất của con như vậy rồi, rất khó mập lên, không có việc gì ạ! Qua một đoạn thời gian nữa thì sẽ tốt hơn!"
Nói tới chuyện này, Đường Mộ trong lòng cảm thấy rất chột dạ! Thẩm Lãng vậy mà còn gọi không chăm sóc tốt thì thật sự là không biết như thế nào mới được gọi là chăm sóc tốt! Thức ăn mỗi ngày của hắn đều là tự tay Thẩm Lãng chuẩn bị, mỗi ngày đều biến đổi đa dạng, còn kết hợp với chế độ dinh dưỡng mà nấu. Hơn nữa tay nghề nấu ăn của Thẩm Lãng rất tốt, trang trí cũng rất đẹp, nói chung là không có chỗ nào để chê cả!
"Vết sẹo trên mặt không tiêu được sao?"
Tiêu Vũ ngồi ở bên phải Đường Mộ, vừa vặn nhìn thấy được vết sẹo phía bên má phải của Đường Mộ. Mặt đứa nhỏ này chẳng lẽ cứ để như vậy hay sao?
"Bác sĩ nói vết sẹo này thật ra là có thể bắn laze nhưng mà Mộ không muốn nên cứ để vậy! Dù sao thì Mộ nhà chúng ta cũng là người đẹp trai nhất!"
Thẩm Lãng ngồi ở bên trái Đường Mộ, cùng ba mình nói vài câu, tâm tư liền bay trở về bên người tiểu tổ tông nhà mình. Vừa nghe mẹ mình hỏi, y liền hào phóng thay tổ tông nhà mình trả lời.
"Ừ! Dù sao thì vết thương này cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Có điều, Tiểu Mộ, kiểu tóc này rất hợp với con đó!"
Thẩm Tế về đến nhà liền hoàn toàn buông xuống tư thái của thủ trưởng, giống như các ông ba bình thường khác, cũng biết đùa giỡn để làm nóng bầu không khí.
"Đúng vậy! Đường Mộ ca ca! Tóc anh như vậy thật sự là rất đẹp trai a! Rất men đó! Anh còn đẹp trai hơn đại ca nữa!"
"Ừ! Ta cũng cảm thấy này kiểu tóc khá tốt!"
"Rất có nam nhân vị!"
"Con cũng đồng ý!"
Đường Mộ cũng cảm thấy kiểu đầu một tấc của mình cũng không hẳn là không chấp nhận được. Vừa lúc hiện tại là mùa hè, để như vậy còn có thể mát mẻ một chút. Nếu như bây giờ mà là mùa đông thì hắn nhất định sẽ không chịu nổi. Bởi vì hắn sợ lạnh, sợ từ đầu tới chân!!!
"Đúng vậy! Em cũng không biết nhìn xem đây là ai!"
Thẩm Lãng bộ dáng giương giương tự đắc, y như rằng là cả nhà khen mình, mặc kệ là như thế nào, tiểu tổ tông cũng chính là người đẹp trai nhất!
"Nhìn anh khoe khoang kìa! Đại ca! Anh tự hào cái quỷ gì vậy? Em cũng không phải là đang khen anh!"
Thẩm Lăng Nhi nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy không quen, lão đại nhà mình sao lại ấu trĩ như vậy nhỉ?
"Vì sao anh lại không thể tự hào? Không phải là em khen Mộ nhà anh à? Anh không nên tự hào sao?"
"Trời ạ! Đại ca! Anh đã ba mươi ba tuổi rồi đó, chứ không phải là trẻ con ba tuổi!!!" 
Thật sự là làm người khác không chịu nổi mà!
Người Thẩm gia đồng loạt lắc đầu, người này đã trưởng thành được vài chục năm rồi mà đến bây giờ tính ấu trĩ mới được phóng thích, thật là làm khó y rồi!
"Đúng rồi! Thẩm Lãng, không phải là sắp tới sinh nhật con rồi sao? Đây là cái sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn nha! Con có tính toán gì không?"
Trương Linh đột nhiên nhắc tới làm Đường Mộ ngẩng đầu hơi hơi sửng sốt nhìn Thẩm Lãng.
Gia hỏa này như thế nào không nói với hắn? Hắn hình như là chưa từng hỏi qua sinh nhật của gia hỏa này thì phải!
"Ai u! Thật đúng là đã quên mất chuyện! Hôm nay là ngày 26, còn mười ngày nữa!" 
Nghe em dâu nhắc, Tiêu Vũ mới nhớ tới sinh nhật của con trai mình cũng sắp tới rồi!
"Chính anh cũng không nhớ sao?" Đường Mộ nhìn thoáng qua Thẩm Lãng hỏi.
"Sắp tới rồi sao? Anh đúng là đã quên mất! Mấy năm nay anh cũng không có ăn mừng sinh nhật nên không nhớ rõ!"
Thẩm Lãng rất là mờ mịt, sinh nhật sao? Y sớm đã quên! Chuyện này y thật sự đã quên! Từ khi vào bộ đội, y rất ít khi ăn sinh nhật, có mấy lần y đi làm nhiệm vụ cũng trùng với ngày sinh nhật. Có một lần làm nhiệm vụ ở biên giới, mấy thiết bị điện tử như điện thoại gì đó đều bị che chắn cả, khi trở về vừa mở điện thoại lên mới biết là người nhà đã gọi điện không được nên nhắn tin chúc mừng sinh nhật. Năm ấy là sinh nhật ba mươi tuổi của Thẩm Lãng.
Mười mấy năm nay Thẩm Lãng đều như vậy, đối với ngày sinh của mình y cũng không có cảm giác gì hết! Đối với Thẩm Lãng, mấy ngày nghỉ lễ tết cùng với ngày bình thường cũng không khác nhau là mấy. Sinh nhật của ba mẹ thì Thẩm Lãng đều sẽ nhớ kĩ, nhưng tới sinh nhật của mình thì Thẩm Lãng lại quên mất.
Đường Mộ nhíu nhíu mi, gia hỏa này ba mươi mấy tuổi rồi, này là vào bộ đội không có ăn sinh nhật cho tử tế có đúng không?
"Năm nay chúng ta làm sinh nhật lớn một chút! Đây chính là cái sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn của đại ca nha!"
Thẩm Mặc nhìn nhìn lão đại nhà mình, cảm thấy nam nhân này sống ba mươi mấy tuổi cũng vì quốc gia cống hiến không ít!
"Năm nay đại ca cũng không có đi làm nhiệm vụ nữa nha! Năm nay đại ca có thể trải qua sinh nhật cùng với chúng ta rồi!"
Thẩm Nhất cũng phụ họa theo.
"Vậy thì hôm đó làm party ở nhà mình đi! Lúc đó cũng đón ông nội trở về, một nhà chúng ta cùng tụ tập!"
"Đến lúc đó người có thể về đều gọi về hết! Chúng ta làm một cái party thật lớn, hẳn là không tồi nha!"
Hừ hừ! Cho anh khoe khoang? Cho anh kiêu ngạo? Cho anh một bữa sinh nhật suốt đời khó quên!
"Như này cũng không tồi a!" 
Bọn họ đều là người có thù tất báo, xem ra cơ hội chỉnh đại ca sắp tới rồi!
"Chúng ta còn có thể làm như thế này a!..."
"Thú vị!"
"Được, được! Chúng ta có nên gọi đại tỷ trở về hay không?"
"Có a! Nhiều người sẽ càng náo nhiệt nha!"
Thẩm Lãng nhìn mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời rất muốn hỏi bọn họ một câu. "Bọn họ có thể hỏi ý kiến của y hay không a? Không phải Thẩm Lãng y mới là nhân vật chính hay sao?
Đường Mộ một câu cũng không nói, rất có hứng thú nhìn bọn họ thảo luận, nghe được ý kiến không tồi còn phụ họa gật gật đầu.
"Tiểu tổ tông! Em sẽ không theo bọn họ đi?" 
Thẩm Lãng dựa qua cắn cắn lỗ tai bảo bối nhà mình.
"Sao lại không a? Em thấy cũng không tồi!"
Đường Mộ nhướng mày, gia hỏa này là không muốn bị giày vò như vậy sao? Vậy được! Chuyện này cứ tính như vậy đi! Sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn? Chuyện này rất đáng giá để chờ mong, không phải sao?
"Tiểu tổ tông! Em đừng như vậy có được không? Sinh nhật hai chúng ta đơn độc trải qua còn không được sao? Em lại còn muốn hùa theo bọn họ chỉnh anh sao?"
Thẩm Lãng kêu gào, y không muốn làm cái sinh nhật này có được không? Vừa nghe đến hai chữ sinh nhật, da đầu Thẩm Lãng liền cảm thấy tê dại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.