Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 177



"Thẩm Lãng, cái thủ đoạn này của anh cũng đủ tàn nhẫn! Anh còn muốn kiện tôi?"
Đường Mộ vừa tập đi xong, Thẩm Lãng vừa bế Đường Mộ lên xe thì nhận được điện thoại của Khanh Phong Dương. Thẩm Lãng duỗi tay cài dây an toàn cho Đường Mộ, trả lời Khanh Phong Dương:
"Thủ đoạn của tôi cũng không ác hơn cô đâu!"
Muốn làm cho cuộc sống yên tĩnh của bọn họ bị xáo trộn cả lên à? Nghĩ cũng đẹp quá nhỉ?
"Tôi cũng chỉ truyền ra một đoạn video của hai người thôi mà, hai người các người đã dám làm rồi mà còn sợ sao?"
"Vậy thì tại sao cô không để mấy lời này lại cho bản thân nghe? Cô đã dám làm thì còn sợ cái gì? Còn gọi tới chất vấn tôi làm cái gì? Tôi cứ kiện cô đấy! Thì sao?"
Thẩm Lãng đánh trả không một chút lưu tình.
Đường Mộ mệt đến không còn hơi sức để nói gì nữa rồi, vừa nghe giọng điệu Thẩm Lãng đáp trả cũng biết người gọi tới là ai. Nhưng mà hiện tại hắn thật sự mệt muốn chết, không có tâm tư để bụng chuyện này. Không bằng đi ngủ một chút, dựa lưng vào ghế phó lái, nghe Thẩm Lãng nói chuyện với bên kia được vài câu rồi lăn ra ngủ.
Nhìn Đường Mộ vừa ngồi lên xe liền ngủ, Thẩm Lãng điều chỉnh ghế thấp xuống một tí để cho Đường Mộ nằm thoải mái hơn, điều chỉnh máy lạnh lại để tránh cho tiểu tổ tông bị cảm lạnh.
"Cậu cảm thấy chuyện này đủ để làm tôi thân bại danh liệt? Thẩm Lãng, cậu cũng quá ngây thơ rồi!"
Khanh Phong Dương cười lạnh, trong lòng lại càng tức giận. Cô không nghĩ là Thẩm Lãng lại có thể điều tra ra nhanh như vậy! Khanh Phong Dương cũng không thể ngờ tới việc Thẩm Lãng còn không thèm tới tìm cô mà lại trực tiếp kiện ra tòa!
"Cô tưởng chỉ như vậy thì có thể làm bọn tôi nháo đến gà bay chó sủa sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi! À. thuận tiện nói cho cô biết luôn, mục đích của tôi cũng không phải là làm cho cô thân bại danh liệt đâu!"
Thẩm Lãng cười lạnh, thân bại danh liệt? Vậy còn không phải là quá tiện nghi cho cô ta rồi sao?
"Chẳng lẽ anh còn muốn làm cho tôi ngồi tù? Ha ha, Thẩm thiếu tướng, anh cảm thấy chỉ vì tôi tung video hiện trường hôn lễ của anh lên mạng thì tòa án sẽ phán tôi ngồi tù sao? Ha ha, anh có cảm thấy buồn cười không hả?"
"Cái này không thể làm cho cô ngồi tù được, nhưng mà tôi sẽ có cách khác để đưa cô vào ngục giam!"
Khanh Phong Dương cứng người lại, người này đã biết được cái gì rồi?
"Hừ hừ, tôi chờ! Ngược lại tôi càng muốn nhìn anh làm sao mà cho tôi ngồi tù được!!!"
"Vậy thì cô cứ từ từ mà chờ xem đi! Tạm biệt!"
Thẩm Lãng cúp điện thoại, lại bấm gọi cho một dãy số khác: "Thế nào?"
"Haha, thuận lợi ngoài dự đoán!"
Thẩm Lãng nhướng mày: "Vậy tôi đây rửa mắt mong chờ."
"Yên tâm đi, lão đại. Việc này bọn em nhất định không thành vấn đề, nhưng mà anh bây giờ không thể rút dây động rừng nha!"
"Yên tâm, cô ta tự phụ không biết trời cao đất rộng như thế sẽ cho rằng chuyện này sẽ không bị ai tra ra được! Càng không phòng bị!"
"Lão đại, em cảm thấy cô ta thật bất hạnh mới yêu trúng anh!"
Vốn dĩ đã không có chút tình cảm nào, hiện tại lại đụng chạm tới điểm mấu chốt của lão đại! Kết quả không cần nghĩ cũng đã biết sắp tới cô ta sẽ xui xẻo đến cỡ nào nữa!!!
"Thế nào? Cậu cảm thấy bất hạnh à?"
"Không ạ! Lão đại, bọn em gặp được anh chính là phúc phần của tụi em, là phúc mấy đời nhà bọn em để lại. Em nói thật đó lão đại!!!"
"Đừng nói là tôi không cảnh cáo các cậu trước nhé! Nếu mà lúc Thẩm Tiêu ra tay mà các cậu còn không tìm được đồ mà tôi yêu cầu thì các cậu đều biết kết cục của mình rồi đó!"
Bất hạnh cái rắm!!! Tiểu tổ tông nhà ông cũng không có cảm thấy gặp được ông là bất hạnh có được không hả?!!
(Tác giả muốn nói: Thẩm thiếu tướng, đây chỉ là suy nghĩ của ông mà thôi!!!)
"Lão đại, bọn em là quân nhân! Không phải cảnh sát hình sự!!!"
Lão đại càng ngày càng quá đánggggggg!!!!!
"Vậy bình thường các cậu học cái gì?"
"Được rồi! Em không nói nữa! Cứ vậy đi! Em cúp đây!"
Té mau! Nếu không lão đại lại nổi khùng lên thuyết giáo một trận rồi ngồi đó mà khóc!!!
Thẩm Lãng cúp điện thoại, mấy tên nhãi ranh này càng ngày càng không để y vào mắt có đúng không? Hừ, chờ y xử lý chuyện này xong rồi sẽ xử lý đám ranh này! 
Thẩm Lãng xoay qua nhìn Đường tiểu tổ tông đang ngủ trên ghế phụ, đau lòng sờ soạng mặt người đang ngủ. Y nhìn tiểu tổ tông làm trị liệu phục hồi trị liệu mỗi ngày mà đau lòng, nhưng mà tiểu tổ tông mỗi ngày đều kiên trì làm vật lý trị liệu đến sáu, bảy tiếng đồng hồ lại không hề rên một tiếng. 
Chuyện video sau đó bị áp xuống, lặng yên biến mất khỏi tầm mắt của cư dân mạng. Còn bên phía truyền thông thì vừa nghe nói Đường gia và Thẩm gia cùng nhau kiện ra tòa những tòa soạn bát quái về chuyện của Thẩm lãng và Đường Mộ, thậm chí là những trang web reup lại cũng không thoát khỏi số phận chung được, bọn họ cũng không dám lên bài bậy nữa.
Mấy trang web giải trí xui xẻo đó căn bản là không nghĩ tới có một ngày mình bị mấy cái video được nhờ tung lên hại thảm như vậy, càng không ngờ mình lại chọc phải tập đoàn Đường thị! Thủ đoạn của Đường gia người bình thường như bọn họ làm sao có thể chịu được! Còn nữa, thân gia của Đường thị cư nhiên lại có bối cảnh khủng bố như thế, vậy mà chẳng có ai biết hết?!! Chuyện này rõ ràng là không khoa học!!!
Thần kỳ nhất lại là chuyện Đường Tứ thiếu gia thần bí nhất Đường gia thế mà lại kết hôn với một người nam nhân! Chuyện này thật sự là một quả bom chấn động giới kinh doanh. Đường Tứ thiếu, người cháu được Đường lão gia tử yêu thương nhất cư nhiên có thể kết hôn với nam nhân! Hơn nữa nam nhân này lại là con nhà quân nhân thế gia! Nghe nói người này là thiếu tướng trẻ nhất trong thời bình!
Hiệu suất làm việc của Thẩm Tiêu thật sự không thể khinh thường được, việc lấy bằng chứng đã có người đi thu thập, hắn chỉ cần chuẩn bị văn kiện để khởi tối, sửa sang lại chứng cứ, hiện tại chỉ cần chuẩn bị cho việc ra tòa là được.
"Đại ca, hiện tại chỉ chờ chứng cứ bên anh nữa thôi là có thể kiện người phụ nữ kia rồi!"
Thẩm Tiêu đã chuẩn bị án tử xong hết rồi, bây giờ hắn đang báo cáo lại cho đại ca một chút.
"Chờ thêm hai ngày nữa!"
"Vâng, chờ có đủ chứng cứ rồi em sẽ lập tức làm đơn chuyển tố tụng dân sự sang tố tụng hình sự!"
"Ừ, chuyện này anh không thích hợp ra mặt, tới lúc đó anh sẽ an bài người xử lý chuyện này, em chịu khó chạy đi chạy lại một chút!"
Thẩm Tiêu nhún nhún vai: 
"Không sao, dù sao thì một khi chuyển nhập sang trình tự tư pháp thì không liên quan tới em nữa rồi! Nhưng mà đại ca, anh làm sao mà biết được chuyện này?"
"Đã quên nghề nghiệp trước kia của anh là gì rồi à?"
"Không quên! Nhưng mà không phải là phạm vi hoạt động của cô ta ở Châu Âu sao? Hơn nữa chuyện này cũng đã qua mấy năm rồi, những người có liên quan đến việc đó cũng đã bị cô ta xử lý sạch sẽ rồi, đến cảnh sát quốc tế còn không điều tra ra cô ta, sao anh lại biết được?"
Thẩm Lãng cười thần bí: 
"Thẩm Tiêu, em cảm thấy một người yêu em điên cuồng, yêu đến một độ nhất định nào đó, em cảm thấy người đó sẽ không đào tim đào phổi với em sao?"
"Ồ, vậy sao? Vậy thì tại sao tôi lại không cảm nhận được anh đối với tôi đào tim đào phổi vậy?"
Đường Mộ ở bên cạnh Thẩm Lãng lạnh lùng châm chọc lại một câu.
Thẩm Lãng quay đầu đối oai oán liếc Đường tiểu tổ tông một cái: 
"Tiểu tổ tông! Sao em lại không cảm nhận được anh đào tim đào phổi với em được?"
Cái tên nhóc không có lương tâm này! Có chuyện gì mà y chưa kể cho hắn nghe không? Có chuyện gì mà y không nói cho hắn biết không?
"Trước khi cô ta xuất hiện anh cũng không nói cho ông biết còn gì! Nếu như cô ta không xuất hiện thì anh định cả đời này cũng không nói cho ông à?"
Đường tiểu tổ tông lập tức tính toán chuyện cũ của Thẩm Lãng.
"Vậy còn cái cô Bạch Thúy Nùng kia không phải em cũng không nói cho anh đó sao?"
Lôi chuyện cũ thôi mà, ai chẳng biết!!!
"Đúng vậy, nhưng mà Bạch Thúy Nùng cũng không làm mấy chuyện như này!" Đường Mộ hừ lạnh!
Thẩm Lãng vừa nghe liền không vui: 
"Tiểu tổ tông, em tưởng anh muốn tự dưng đâu đâu lại xuất hiện một người phá đám chúng ta hay sao? Hai tháng này anh thật sự là làm anh đoản thọ mười năm rồi đó! Chẳng lẽ em cho rằng anh muốn như vậy lắm sao?"
Thẩm Tiêu xoa xoa huyệt thái dương, hai người này rõ ràng là tình cảm rất tốt, nhưng mà ngày nào cũng đấu võ mồm thế này đây!
"Anh không muốn mà lại đi trêu chọc cô ta làm cái gì?"
"Anh không có trêu chọc cô ta! Tiểu tổ tông, anh trốn cô ta còn không kịp có được không! Anh còn oan hơn Đậu Nga nữa đó a! Em không thể đối xử với anh như vậy được!!!"
"Anh không trêu cô ta thì sao cô ta có thể nhớ thương anh mười năm...."
"Em nói này, hai người các anh đừng có hăng hái như vậy có được hay không hả?!!"
Thẩm Tiêu thật sự chịu không nổi nữa, hắn chưa thấy vợ chồng nhà nào như vợ chồng nhà này cả!
"Ai hăng hái?"
Thẩm Lãng và Đường Mộ đang đấu võ mồm chợt nghe Thẩm Tiêu nói, chớp mắt liền quay qua trăm miệng một lời rống Thẩm Tiêu một cái...
____
Tui còn 2 môn nữa mới xong mà nhớ 2 đồng chí quá nên ngoi lên nè~~
Tự dưng đi đọc lại mấy chương mình beta và mấy chương edit trước đó thấy chỗ nào cũng muốn sửa mà lười sửa quá thì phải làm sao đây mọi người??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.