Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 178



"Vừa nãy không phải là em nói đâu!"
Thẩm Lãng và Đường Mộ nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy, nhấc chân, dẫm lên bàn trà trước mặt Thẩm Tiêu: 
"Em lặp lại câu vừa nãy thử xem!!!"
"Em hăng hái! Em hăng hái có được không?" 
Nhìn họng súng của hai người trước mặt nhất trí xoay về phía mình, Thẩm Tiêu nhấc tay đầu hàng. Đùa! Đối phó với một tên đã khó, bây giờ lại muốn đối phó với cả hai tên này, dù hắn có là Thẩm Tiêu thì cũng không dám chọc vào hai vị thần ngồi trước mặt mình đây.
Nghe Thẩm Tiêu đầu hàng, Thẩm Lãng và Đường Mộ lui về ngồi xuống sofa.
Đường Mộ hiện tại đã có thể tự đi, không cần Thẩm Lãng đỡ, tự mình cũng có thể đi được một đoạn, nhưng không thể đi quá lâu được. Nhưng không biết làm dây thần kinh của Thẩm Lãng nào của Thẩm Lãng bị chập mạch, ngày nào y cũng đi khắp nơi rêu rao chân của Đường tiểu tổ tông nhà bọn họ sắp đi lại bình thường được rồi...
"Đại ca! Anh vừa nãy chỉ mới nói được một nửa thôi đó! Chuyện khác các anh có thể đợi em về rồi từ từ đóng cửa thủ thỉ có được không?"
Hai người này thật quá đáng! Nơi nào cũng có thể rải cẩu lương được, không quan tâm gì đến tâm tình của một con người FA như hắn cả!!!
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua tiểu tổ tông nhà mình một cái, cũng biết chuyện này không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng được. 
"Không phải chồng cô ta rất yêu cô ta sao? Sao mà anh lại biết được?"
Thẩm Tiêu vừa mở miệng hỏi ra nghi vấn của mình, vừa nhìn sắc mặt của Đường Mộ bên cạnh thì thấy Đường Mộ khoanh tay để trước ngực, nhướng mày cười lạnh nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn sắc mặt của tiểu tổ tông nhà mình, thấy tổ tông nhà mình cười lạnh, lập tức thề thốt:
"Anh thề là chuyện này anh cũng vừa mới biết thôi!"
"Chuyện của hai vợ chồng nhà người ta, làm sao mà anh lại biết được?"
"Thì mọi người cũng biết là tên Nice đó yêu vợ như mạng rồi đó, anh xâm nhập vào mạng lưới tình báo của cảnh sát Pháp tra thử thì thấy lần đó hắn bị bắt là do vợ của hắn. Lúc đó cảnh sát có theo dõi nhà hắn nhưng mà không tìm ra được một manh mối nào cả. Sau đó nhờ một cuộc gọi điện thoại cho vợ hắn nên cảnh sát mới bắt được hắn, nếu không có cuộc điện thoại kia thì cảnh sát còn căn bản không tìm được hắn, chứ đừng nói là bắt được hắn!"
Thẩm Lãng nhìn tiểu tổ tông nhà mình, chuyện này thật sự là y cũng vừa mới biết thôi đó!
"Chỉ như vậy thì còn chưa chắc cô ta biết những việc này!"
Cứ cho là tên đó yêu vợ hắn đến chết đi sống lại đi, thế nhưng hai chuyện này có liên quan gì tới nhau đâu!
"Hơn nữa hắn muốn làm chuyện phi pháp, có thể ảnh hưởng đến tính mạng, nếu hắn thật sự yêu vợ hắn thì càng không thể nói cho vợ mình biết mới đúng chứ!"
"Thẩm Tiêu, những người như bọn họ sẽ không dễ dàng yêu một ai, nhưng một khi đã rơi vào lưới tình rồi thì nhất định sẽ không hề dấu giếm người bên gối một cái gì đâu!"
Đường Mộ lắc đầu:
"Anh tại sao lại khẳng định là hắn sẽ nói với vợ hắn? Nếu hắn gạt vợ hắn thì sao? Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, càng đừng nói cô ta còn tham gia vào nữa!"
"Tiểu tổ tông, nếu anh mà là hắn thì cho dù là sống chết, cho dù đối mặt với chuyện gì thì anh đều hi vọng chúng ta có thể cùng nhau đối mặt!"
"Đại ca, không phải là tình yêu nào cũng đều sống chết có nhau!"
Thẩm Tiêu lắc đầu, cái này thì không thể gật bừa được.
"Thẩm Tiêu, có đôi khi chúng ta còn cần một số thứ nữa!" Thẩm Lãng cười thần bí.
"Cần cái gì?" Thẩm Tiêu nhìn đại ca nhà mình, khó hiểu hỏi lại.
"Trực giác."
"Nói nửa ngày, thì ra chỉ là suy đoán của anh thôi đấy à?"
Bọn họ ngồi đây phân tích cả nửa ngày, nói nửa ngày, tranh luận nửa ngày dựa trên suy đoán của y?!? Thần kỳ hơn chính là tên này mèo mù vớ phải cá rán, y đoán đúng rồi!!!
"Cũng không hoàn toàn là đoán, anh vừa dựa vào trực giác vừa dựa vào khoa học mà đưa ra suy đoán như thế. Nam nhân có rất nhiều thời điểm dựa vào trực giác để làm việc đó! Thường thường thì mấy loại trực giác này chính xác lắm đấy!"
Rất nhiều lần y giữ được mạng nhỏ là nhờ trực giác đó!
"Coi như anh lợi hại!"
Thẩm Tiêu lắc đầu, hắn xem như phục đại ca nhà hắn rồi! 
"Em về trước đây! Anh vẫn nên lấy bằng chứng nhanh lên một chút, em trở về nghiên cứu cái anh gọi là trực giác một chút, để coi là có thể dựa vào loại trực giác này mà thắng phiên tòa này không!"
"Loại trực giác này đối với em vô dụng!" Thẩm Lãng nhún nhún vai.
Thẩm Tiêu đứng lên: 
"Em biết là loại trực giác này hữu dụng với anh rồi! Em chỉ muốn dựa vào pháp điển thôi! Cứ như vậy đi, em về đây!"
(*Pháp điển: Bộ sách ghi chép đầy đủ luật lệ của quốc gia, giống bộ luật ở Việt Nam)
"Mộ, em về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi! Đại ca, ngày mai là sinh nhật anh đó, nhớ trở về đại viện! Bọn họ chuẩn bị xong hết rồi, ngày mai ông nội cũng sẽ trở về, anh nhớ về sớm đó nha~"
Thẩm Tiêu vừa nói xong thì sắc mặt Thẩm thiếu tướng lập tức trở nên quái quái...
"Biết rồi!"
Hai chữ "Biết rồi!" của Thẩm thiếu tướng được rít qua kẽ răng, còn kèm theo chút xíu nghiến răng nghiến lợi...
"Đúng rồi, đại tẩu ca ca có về cùng anh luôn không?" 
Thẩm Tiêu đã ra cửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi ca ca nhà mình.
"Thẩm Tiêu, đây là chuyện của anh!"
"Em chỉ hỏi thôi, càng nhiều người thì càng náo nhiệt mà! Hơn nữa đây là cái sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn của anh, anh cũng nhiều năm rồi chưa ăn sinh nhật, càng nên đưa đại tẩu ca ca về!"
Thẩm Tiêu đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt cực kỳ trong-sáng-hiền-lành-thánh-thiện.
"Cảm.ơn.em.nhiều.nha! Chuyện này em không cần đại luật sư như em phải nhọc lòng!"
Thẩm Lãng xem cánh cửa là Thẩm Tiêu mà hung hăng đóng sầm lại, cánh cửa đóng lại chỉ cách Thẩm Tiêu có một centimet, nhưng mà Thẩm đại luật sư của chúng ta đến mày cũng không thèm nhíu lấy một cái. Hắn chớp chớp mắt, nhướng mày, ưu nhã xoay người đi về nhà mình.
Không sao, không phải là ngày mai sẽ có rất nhiều cơ hội để hắn đòi lại ấm ức ngày hôm nay sao? Hừ hừ!!!
Thẩm Lãng xoay người quay lại phòng khách đột nhiên run lên một cái, trời hôm nay rất nóng mà, sao y lại có cảm giác lành lạnh vậy nhỉ???
__________________
Sáng sớm, khi ánh nắng mặt trời đã len lỏi qua khe hở giữa những tấm rèm cửa tối màu để chen vào phòng thì Đường Mộ mới mở mắt, duỗi duỗi cái eo lười thì cảm nhận được lực đạo từ vòng tay của người bên cạnh.
"Chào buổi sáng!"
Thẩm Lãng vừa chào hỏi xong thì trực tiếp lấp kín môi hắn, không biết từ khi nào mà chuyện đầu tiên sau khi mở mắt của cái tên này là hôn hắn đến mức hít thở không thông, hôn đến thất điên bát đảo, tiếp theo thì cứ xem tình hình mà quyết định.
Có lúc thì hôn xong rồi Thẩm Lãng sẽ rời giường rửa mặt, xuống lầu làm bữa sáng cho hắn, có lúc thì yên yên lặng lặng mà ôm hắn, cái gì cũng không làm, nhưng mà cũng có một loại tình huống chính là sau khi hôn xong thì không thể vãn hồi được nữa, bọn họ lại tiếp tục sự nghiệp vận động trên giường nào đó, lăn lộn đến mức eo đau chân mềm...
Hiện tại chính là cái loại tình huống nào đó đấy!!!
Từ những biểu hiện thần kinh của nam nhân mà Đường Mộ xác định được, sáng hôm nay hắn chạy không thoát được rồi!!!
Nhưng mà hắn vẫn cố gắng giãy giụa tới giây phút cuối cùng khi nam nhân nâng hai chân của hắn lên vòng qua hông mình.
"Tên khùng này! Hôm nay còn có việc..."
"Không sao, hôm nay em không cần phải xuống đất!"
Thẩm Lãng vừa nói vừa cúi người chế trụ Đường tiểu tổ tông, ôn nhu lại bá đạo đem ×× đang bừng bừng phấn chấn ra trận.

"A.....a....ư...ưm...."
Đường Mộ bị Thẩm Lãng bất ngờ xông vào, hắn nhẹ nhàng rên rỉ, Thẩm Lãng cầm mò tới tay của Đường tiểu tổ tông, sau đó mười ngón tay đan vào nhau, gắn kết bền chặt như chỗ nào đó vậy. Đường Mộ theo bản năng ngửa cần cổ thon dài của mình ra, lại rên rỉ ra tiếng...
Thẩm Lãng ánh mắt thâm trầm, đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên môi Đường Mộ, thuận thế đẩy vật cứng rắn của mình vào càng sâu trong thân thể của tiểu tổ tông nhà mình, chín nông một sâu mà đâm vào.
Đường Mộ tình mê ý loạn ôm lấy cổ nam nhân, đáp lại nam nhân, có trời mới biết câu nói "Hôm nay còn có việc" vừa nãy của hắn đã bị đá vô cái xó xỉnh nào rồi!
Sáng sớm đã được thỏa mãn, tâm tình của Thẩm Lãng vô cùng tốt, còn Đường tiểu tổ tông thì hai tháng được Thẩm thiếu hầu hạ đến mức miệng cũng kén hơn một vòng, bữa sáng yêu cầu món Trung. Hắn lại rất ít khi ăn món Trung, còn kiểu Tây thì: không ăn trứng chiên, không sữa bò, không nước trái cây, chỉ uống cà phê vào buổi sáng. Hiện tại thì mấy thói quen đó đã bị Thẩm thiếu tướng mạnh mẽ bác bỏ, bữa sáng chính là một ly nước ấm, thêm một cái hamburger hoặc salad hoa quả là được.
Bữa sáng của Thẩm thiếu tướng nhà chúng ta chính là bánh màn thầu thêm tí cháo, y thật sự ăn rất tùy ý, không kén ăn giống như người nào đó, còn có rất nhiều lúc đồ ăn không có mùi vị gì hết y cũng có thể giải quyết được!
Đem bữa sáng của Đường tiểu tổ tông bưng lên bàn ăn, Thẩm Lãng lên lầu đi mời tiểu tổ tông của nhà bọn họ xuống ăn cơm. Nhưng mà y vừa đẩy cửa ra thì quả nhiên là trên giường không có bóng dáng tiểu tổ tông nhà mình đâu cả. Thẩm Lãng lắc lắc đầu, chạy nhanh vào phòng tắm tìm người, người này mùa đông còn ngủ quên ở trong bồn tắm, hiện tại mới là mùa hè, hắn càng ngày càng trở nên kiêu ngạo rồi!
_____________
Tui không drop bộ này đâu nha mọi người, nhưng tiến độ sẽ hơi chậm vì lịch học của tui dày sml, deadline dí cũng sml nựa, giờ tui còn chưa thi xong thì mọi người cũng biết rồi đó~~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.