"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Đợi cả buổi cũng không thấy hai tên tiểu tử nhà mình đâu, Lâm Mạt Tuyết chờ đến mười hai giờ trưa cũng chưa thấy được người, chỉ lại nhận được một cuộc gọi của Thẩm Lãng.
"Không có chuyện gì, mẹ, Mộ có chút không thoải mái, bọn con muốn ở nhà nghỉ ngơi, có khi hôm nay bọn con không về được, ngày mai bọn con sẽ về!"
Thẩm Lãng chớp chớp mắt, nhìn tiểu tổ tông đang nằm trong ngực mình, hắn thật sự là có chút không thoải mái không phải sao? Như thế này cũng không tính là nói dối có phải không?
"Nó làm sao thế?"
Lâm Mạt Tuyết sửng sốt, thằng nhãi này không phải đang rất tốt sao? Này là có chuyện gì vậy nhỉ.
"Không có gì đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng! Chỉ là Mộ hơi choáng, bác sĩ nói đây là chuyện bình thường, em ấy ngủ một giấc thì sẽ đỡ hơn. Thật sự là không có việc gì lớn đâu ạ, mẹ đừng lo lắng!"
Thẩm thiếu tướng nói dối đã lên tới trình độ mắt không thèm nháy lấy một cái rồi.
"Thật sự chỉ là vấn đề nhỏ sao?"
"Vâng, con đã hỏi bác sĩ rồi, thật sự là không có gì đâu ạ! Mẹ đừng lo lắng, ngày mai bọn con trở về liền!"
"Vậy... Hai đứa ở nhà ngủ một giấc đi! Có chuyện gì thì cứ gọi cho mẹ. Thật xin lỗi con, hôm nay là sinh nhật của con, mẹ chỉ là muốn hai đứa về nhà một chuyến, cùng ăn cơm với cả nhà một bữa, bây giờ lại..."
Thẩm Lãng nghe này mẹ vợ xin lỗi, trong lòng thở dài một cái, chuyện này chân chính phải nói xin lỗi là y mới đúng.
"Không có việc gì, mẹ, sinh nhật không phải mỗi năm đều có? Năm nào cũng giống nhau mà!"
Thẩm Lãng đối với sinh nhật gì gì đó thật sự là không có cảm giác.
"Thẩm Lãng, mẹ không biết nên nói như thế nào, nhưng mà mẹ thật sự cảm thấy, gặp được con là phúc khí lớn của Đường Mộ, cảm ơn con!"
Thẩm Lãng nghe xong thì cảm thấy chột dạ, nếu mẹ vợ mà biết chân tướng mọi chuyện thì chắc chắn sẽ không nói như thế đúng không?
"Mẹ! Mẹ đừng nói như vậy, gặp gỡ em ấy cũng là phúc khí lớn của con! Cám ơn mẹ đã cho con một Đường Mộ tốt đẹp như thế!"
Lời này là y nói thật, y thật sự cảm ơn bà đã cho y một Đường Mộ tốt đẹp như vậy.
"Các con có thể ở bên nhau, là phúc khí của mẹ, các con có thể hạnh phúc chính là hạnh phúc lớn nhất của mẹ rồi!"
Tâm bệnh cả đời này của bà là Đường Mộ, bà còn cho rằng Đường Mộ phải sống cô độc cả quãng đời còn lại. Thế nhưng hiện tại Đường Mộ thật sự rất hạnh phúc, có người cam tâm tình nguyện đặt hắn vào tim gan mà sủng ái như trân bảo, đây đương nhiên là phúc khí của bà.
"Cảm ơn mẹ!" Thẩm Lãng nghiêm túc nói.
Y là thật sự rất biết ơn người mẹ này đã rộng lượng tiếp nhận tình của của bọn họ. Bất kể là ai thì cũng không thể dễ dàng chấp nhận con trai của mình ở bên cạnh một người nam nhân.
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ cúp đây. Con cũng đi ngủ với nó đi, tính tình nó như thế, cần con phải bao dung nhiều hơn rồi!"
"Vâng."
Thực ra Lâm Mạt Tuyết không cần nói thì Thẩm Lãng cũng sẽ tự động bao dung cho cái tính khí bất thường của Đường Mộ.
"Như thế nào? Bọn nó không về?" Đường lão tứ nhìn đến bà xã gọi xong điện thoại mới lên tiếng.
"Ừ, con trai không thoải mái, Thẩm Lãng ở nhà với nó."
Lâm Mạt Tuyết nhún nhún vai, nói cho ông xã đừng đợi, nhân vật chính hôm nay không tới được.
"Lại làm sao thế? Không phải không có gì chuyện nữa sao? Đang tốt lành như thế sao lại không thoải mái được?"
"Ông xã, mấy cái di chứng sau chấn thương làm sao có thể nói tốt lên là lành triệt để được! Ông quên là lần tai nạn đó nặng như thế nào sao, hiện tại di chứng như thế cũng là bình thường. Thẩm Lãng nói đã hỏi bác sĩ rồi, cũng không có việc gì lớn, không cần lo lắng!"
Lâm Mạt Tuyết bóp bóp mặt của ông xã nình, bà cảm thấy rất bất mãn với ngữ khí không kiên nhẫn đó của ông xã, Đường Mộ tốt xấu gì cũng là con trai của mình, sao ông lại không có một chút kiên nhẫn nào hết vậy!
"Được rồi, là bình thường, là bình thường! Cái tên tiểu tổ tông này sinh ra chính là để tra tấn chúng ta có đúng không! Hiện tại lại còn tra tấn người khác nữa."
Đường lão tứ rất không vừa lòng ngữ khí không hài lòng của vợ mình. Tiểu tử thúi kia từ khi sinh ra đã bắt đầu tra tấn hai vợ chồng bọn họ, thật sự là đời trước bọn họ nợ tiểu tử thúi kia nhiều lắm sao?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hiện tại đã có người tới quản nó rồi, thật tốt!
"Đúng vậy, nó hiện tại đúng thật là đang tra tấn Thẩm Lãng. Ông xã, thật ra thì chúng ta là nuôi con gái có đúng không?"
Lâm Mạt Tuyết cảm thấy hai mươi mấy năm nay bà nhọc lòng lo lắng cho tiểu tử này cũng nhiều rồi, hiện tại cuối cùng cũng tìm được người nối nghiệp!
"Con gái? Nó mà là con gái thì tốt rồi! Em có gặp qua đứa con gái nào giày vò ba mẹ ruột của mình như tiểu tử thúi kia chưa?"
Đường lão tứ khịt mũi coi thường, một tiểu tổ tông Đường Mộ cũng phải bằng mười đứa con gái nhà lão tam! Nếu mà ông cũng sinh được con gái thì chắn chắn ông ngủ cũng sẽ cười tỉnh!
Nếu mấy lời này mà bị Thẩm nhị lão gia nghe được, chắn chắn ông sẽ nói "Tôi sinh con gái bình thường ngủ cũng bị dọa cho tỉnh đó! Tiểu tử Đường Mộ như thế còn tốt hơn Thẩm Ly gấp nhiều lần! May mắn là Đường lão tứ ông sinh được tiểu tổ tông này, cùng lắm ông cũng chỉ dở khóc dở cười. Nếu ông mà sinh tiểu tổ tông kia, có khi bây giờ ông còn đang ngồi khóc đó!"
Thẩm Lãng vừa ngủ được hai tiếng đồng hồ thì nhận được một cuộc gọi từ cấp dưới, liếc nhìn Đường tiểu tổ tông ngủ đến không biết trời trăng mây gió là gì bên cạnh, Thẩm Lãng hạ giọng đi vào phòng sách nói chuyện. Chờ tới khi nói chuyện điện thoại xong, Thẩm lãng mới nhớ bọn họ còn chưa có ăn sáng, vừa vặn bỏ qua luôn cơm trưa, mà bây giờ đã là năm giờ chiều rồi...
Sau khi vứt tài liệu cho Thẩm Tiêu, Thẩm Lãng tắt máy tính, đi xuống lầu thì thấy bữa sáng trên bàn đã lạnh buốt từ đời nào rồi. Thu thập đồ ăn sáng bị lãng quên xong, y lại chuẩn bị bữa chiều cho Đường tiểu tổ tông rồi mới đi lên phòng kêu người dậy.
"Tiểu tổ tông, dậy thôi!"
Thẩm Lãng ngồi xuống giường, xoa xoa bóp bóp cái mũi của Đường tiểu tổ tông, nhằm đánh thức người dậy, nhưng mà Đường tiểu tổ tông lại không có một chút phản ứng nào.
"Dậy nào, tiểu tổ tông, chúng ta phải về đại viện rồi!"
Thẩm Lãng biết đêm nay y chạy không thoát được rồi, còn không bằng chủ động nghênh đón địch, đám phần tử khủng bố kia chắn chắn sẽ không tha cho y dễ dàng đâu!
Còn nữa, hôm nay hắn giày vò tiểu tổ tông như thế, đêm nay chắc chắc tiểu tổ tông sẽ không giúp hắn chống lại đám nhóc kia. Nhưng mà nếu cho y lựa chọn lại thì y cũng nhất định sẽ tàn nhẫn giày vò tiểu hỗn đản này như vậy, dám coi thường tôn nghiêm nam nhân của y, không cho hắn một chút giáo huấn thì hắn thật sự sẽ cho rằng y ở trong bộ đội mười mấy năm ăn cơm mềm!
Nam nhân cái gì cũng có thể nói, nhưng chỉ duy nhất một điều không thể nói, đó chính là về phương diện trên giường kia, huống gì người nói lại nửa kia của mình. Cho nên vẫn là nói Đường Mộ tự tay đào hố cho mình nhảy vào, sau đó cũng tiện tay chôn luôn bản thân...
Sau khi dùng tới mười tám loại thủ đoạn để gọi Đường tiểu tổ tông rời giường, cuối cùng Đường tiểu tổ tông cũng tỉnh dậy. Nhưng mà mọi người đều biết cái tính khí gắt ngủ của Đường tiểu tổ tông rồi đó, cho dù là Thẩm Lãng gọi cũng không được đối xử nhẹ nhàng hơn tí nào.
"Lăn, Thẩm Lãng, cái tiên hỗn đản này, anh muốn chết đúng không? Vương bát đản! Cầm thú!"
(vương bát đản: rùa rụt cổ hoặc lưu manh, vô lại, gian xảo,...)
Đường Mộ chút ngồi dậy, túm gối ném về phía Thẩm Lãng đang lui về sau mấy bước, ném xong lại đột nhiên ngã xuống giường.
"Shhhh――"
Toàn thân đều khó chịu, nhất là eo và chỗ phía dưới nào đó bị sử dụng quá độ kia!
Thẩm Lãng lắc đầu, nhặt gối lên, y biết việc đầu tiên tiểu tổ tông mở mắt ra nhất định là rỗng y hỗn đản, lưu manh các kiểu. Xem đi, bây giờ vừa vương bát đản vừa cầm thú rồi...
Thẩm Lãng đỡ Đường tiểu tổ tông dậy, lại đem gối nhét vào eo cho hắn, sau đó lấy gối của mình lót đầu cho tiểu tổ tông, ân cần hỏi han.
"Thoải mái hơn chút nào không? Lần này coi như là giáo huấn nhẹ, nếu có lần sau, anh nhất định sẽ làm em hai ngày không còn sức để ném gối được đâu!"
Không tồi, làm năm giờ liền mà vẫn còn sức lực ném gối, nếu không phải là chân hắn còn chưa khỏi hoàn toàn thì kết quả tuyệt đối còn vượt qua sức tưởng tượng của hắn nữa đó!
Đường Mộ trừng mắt, hận không thể nhào lên cắn Thẩm Lãng một phát chết tươi, hoàn toàn quên mất năm tiếng đồ hồ trước hắn cầu xin nam nhân thì màn trừng phạt này mới kết thúc. Nếu năm tiếng trước hắn tỏ ra cái thái độ như này, bảo đảm bây giờ tới sức trợn mắt trừng người hắn còn không có.
"Còn không phục đúng không?"
Thẩm Lãng làm bộ như không thấy ánh mắt muốn giết người của Đường tiểu tổ tông, hung hăng hôn một cái trên môi Đường Mộ.
"Đừng không phục, tiểu tổ tông, đàn ông kiêng kị nhất chính là ai nói hắn ở trên giường không được. Em rõ ràng biết còn muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, này là em tự tìm!"
Nói cái gì đều có thể, nhưng mà tuyệt đối không thể đụng đến lòng tự trọng của nam nhân!
Đường Mộ tức đến không nói nên lời, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận được những lời mà nam nhân này nói. Thật ra lúc đó hắn chỉ muốn trêu người này một chút, ai ngờ lại trêu ra lửa, còn thiêu luôn mình nữa chứ!
Tóm lại một câu là, hắn bị tên này sủng đến mức không tìm thấy nam bắc mới có thể làm chuyện ngu ngốc như thế này được! Lại nói tên này tuy sủng hắn vô pháp vô thiên như vậy nhưng vẫn giữ được tính cách của mình, còn chưa tới mức hắn nói cái gì liền chỉ biết cái đó!
(sủng vô pháp vô thiên aka sủng bất chấp, sủng vô bờ bến)
"Ông nội nhà anh mới tự tìm!"
Cứ coi như là hắn tự tìm đi, nhưng mà có chết hắn cũng sẽ không thừa nhận là hắn thật sự là tự rước họa vào người!
"Đúng vậy nha! Là ông nội nhà chúng ta tự tìm nha! Tiểu tổ tông, chúng ta lại thảo luận một chút về vấn đề "Ông nội nhà anh mới tự tìm!" đi!"
Còn có sức mạnh miệng? Cùng lắm là y tắt điện thoại, khóa trái cửa lại, cứ để mặc cho đám người Thẩm gia nháo nhào đi tìm, hai người bọn họ ở đây cùng nhau thảo luận chuyện này. Dù sao thì y cũng không ngại mượn cơ hội này để phổ cập lại cho Đường tiểu tổ tông một chút, trong nhà này ai mới thật sự là người nắm quyền!
_____________________________________
Thẩm thiếu tướng uy vũuuuuuuu
À còn chuyện này nữa bà con, chuyện là tui không thấy chương 181 trên wikidich đâu hết nên tui thử search chữ cứng tra thử, tui tra ra được một web post truyện khác với link được nhúng ở wikidich, tui xem đi xem lại thì phát hiện ra chương 181 là chương 180 trên wikidich, sau đó tui lật sang trang tiếp theo, thấy chương 182 là chương 181. Sau đó tui mới nhớ là chương 147 tui gộp 2 chương, một là bản edit của bà wisterialh và một của wikidich. Sâu, tui lười đổi chương lại lắm nên mọi người cứ coi như bộ này chỉ có 196 chương thôi nhé~~ Phiên ngoại thì vẫn là 14 phiên ngoại nha, nhưng mà phiên ngoại tui sẽ tạo một "Truyện" để gom vô một chỗ, vì phiên ngoại nó cũng dài như chính văn, tui không thể nào trong một vài ngày mà edit hết 14 cái phiên ngoại để đăng một lần được, với lại một truyện chỉ giới hạn đăng được 200 chương thôi nên tui mới quyết định chia ra như vậy~~
Nói chung đây chỉ là mấy lời lảm nhảm của tui~ Chúc mọi người đầu tháng vui vẻ~~